Sắc trời càng lúc càng tối, ánh hoàng hôn chỉ còn lại là một làn khói mỏng như nước màu đỏ vắt ngang chân trời, sau đó từ từ bị bóng đêm nuốt chửng.
Cận Thiệu Khang chầm chậm bước ra khỏi bóng râm của tán cây, quầng sáng màu vàng cam từng chút từng chút phủ lên người hắn, bức tranh đó, nhìn giống như một bức tranh cũ bị ố vàng, nhưng người trong ảnh vẫn vô cùng thu hút ánh mắt người khác, khiến người ta nhìn chằm chằm hồi lâu không rời đi được.
Hắn chầm chậm bước về phía Tưởng Nhược Nam, nét mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo khiến người đối diện căng thẳng.
Đầu tiên hắn nhìn Lưu Tử Căng, chào hỏi hết sức lễ nghi, chu toàn: “Lưu thái y.” Sau đó mới quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: “Nàng đi đâu thế, để ta tìm mãi.” Trong lời nói lộ rõ sự thân mật.
“Thiếp tới chỗ Thái hậu.” Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Tìm thiếp có việc gì?”
“Muốn nhân lúc vở kịch chưa bắt đầu, đưa nàng đi dạo một vòng.” Nói rồi tiến lên trước một bước, phủi chiếc lá rơi trên vai nàng xuống, “Sao không mang theo a hoàn?”
“Thiếp để Hồng Hạnh theo hầu Yên Nhiên rồi.
Hoàng cung này thiếp thông thuộc, không có người theo hầu cũng không sao.” Động tác thân mật của hắn khiến Tưởng Nhược Nam có chút thiếu tự nhiên.
Người cũng cảm thấy bối rối như nàng chính là Lưu Tử Căng, từ nãy giờ vẫn bị coi như không khí đứng cạnh họ.
Hắn gượng gạo cười cười, cúi người trước Cận Thiệu Khang: “Hầu gia và phu nhân cứ từ từ, hạ quan xin đi trước.”
Cận Thiệu Khang nhìn hắn cười cười: “Lưu thái y, xin tùy ý.”
Lưu Tử Căng vòng qua hai người bọn họ đi về phía trước, sau khi đi được một đoạn rồi, không kìm được dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Dưới ánh tịch dương còn sót lại, Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam sóng vai cùng chầm chậm bước sang một con đường nhỏ khác, Cận Thiệu Khang thỉnh thoảng lại cúi đầu thì thầm gì đó, còn Tưởng Nhược Nam cũng thường ngẩng đầu nhìn hắn, trả lời, khuôn mặt hai người bọn họ mờ mờ ảo ảo không rõ, nhưng bức họa đó vô cùng hài hòa, vừa nhìn đã biết, hai người có quan hệ vô cùng mật thiết.
Lưu Tử Căng đứng đó rất lâu, cho tới khi bóng hai người họ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới chầm chậm quay người rời đi, đồng thời hắn buông tiếng thở dài thườn thượt.
Phía bên kia, Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang đi men theo một con đường nhỏ lát đá xanh, đi rất chậm.
Bên con đường nhỏ giả thạch san sát, cây cối chen chúc, rất hiếm thấy bóng ai, khung cảnh xung quanh vô cùng tĩnh mịch.
Tưởng Nhược Nam nhìn quanh, nói: “Con đường này hình như thiếp chưa thấy bao giờ, từ đây có thể đến được Sướng Xuân viên không?”
Ai ngờ Cận Thiệu Khang đáp: “Ta không biết, đây cũng là lần đầu ta đi con đường này.”
Tưởng Nhược Nam bị hắn làm cho tức tới phải bật cười: “Thế mà Hầu gia còn đưa thiếp đi về phía này, thiếp tưởng Hầu gia biết đường chứ, ngộ nhỡ bị lạc, không thể đến Sướng Xuân viên đúng giờ thì làm thế nào?”
Cận Thiệu Khang chẳng bận tâm: “Không đến kịp thì không đến kịp, Hoàng thượng đến là sẽ bắt đầu diễn ngay, họ cũng chẳng đợi chúng ta tới đâu.
Mấy vở kịch ấy thật vô nghĩa, léo nha léo nhéo, khiến người ta buồn bực.”
Thế cũng phải.
Từ khi xuyên không đến đây nàng cũng đã được xem kịch một lần rồi, xem ở Hầu phủ, khoảng một canh giờ, nàng chẳng nghe hiểu được mấy câu, cả buổi không hiểu họ đang diễn gì.
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu, không nói gì, Cận Thiệu Khang cũng im lặng, không khí bỗng chốc trở nên lạ lẫm.
Tưởng Nhược Nam có một thứ cảm giác rất cổ quái, luôn cảm thấy Cận Thiệu Khang lúc này rất lạ, kiểu như cố ý lạnh lùng, giọng điệu cũng lạ, giống như nàng đang mắc nợ hắn vậy.
Tưởng Nhược Nam không hiểu tâm trạng hắn, cũng chẳng muốn tìm hiểu về tâm trạng của hắn, nàng nhìn ngó xung quanh, muốn xem xem mình đang ở chỗ nào.
Nhưng Cận Thiệu Khang thấy nàng lờ mình đi lại không chịu thôi, chủ động gợi chuyện:
“Nàng thân thiết với Lưu thái y như thế này từ bao giờ?” Mặc dù đã rất kiềm chế, nhưng giọng vẫn để lộ sự ghen tuông.
Tưởng Nhược Nam đang tìm cách xác định phương hướng nên không chú ý tới giọng hắn, nàng chỉ thuận miệng đáp: “Lưu thái y? Cũng không thân thiết lắm.” Nàng quay người đứng giẫm lên một chiếc ghế đá gần đấy, nheo mắt lại nhìn ra xung quanh, thấy ánh đèn sáng rực ở một nơi cách đó không xa, lòng vui mừng, có lẽ là ở kia.
“Không thân thiết?” Cận Thiệu Khang vô thức theo sau nàng, “Vậy mà nàng lại vừa đi vừa nói chuyện cùng hắn?” Mà còn cười với hắn, cười rất vui vẻ thoải mái, hình như nàng chưa từng cười vui vẻ với hắn như thế bao giờ?
Càng nghĩ càng khó chịu, “Bất luận trong lòng nàng nghĩ gì thì giờ nàng cũng đã là Hầu phu nhân rồi, hành động lời nói hàng ngày phải chú ý một chút, không được tự do tùy tiện như trước kia nữa, đi đâu cũng phải mang theo nha hoàn, còn nữa…”
Tưởng Nhược Nam càng nghe càng khó chịu, bất giác quay người lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn thấy thần sắc của nàng bất thường, giọng nói bất giác nhỏ đi không ít: “Hơn nữa, phải tránh dị nghị, sao có thể ở riêng một mình với đàn ông như thế, còn nói nói cười cười, thật chẳng…” Nhìn sắc mặt càng lúc càng sầm xuống của nàng, hai từ “đoan trang” hắn đành nén lại không nói ra.
“Trước kia thiếp cũng đã gặp mặt Lưu thái y vài lần ở Lưu phủ và Hoàng cung rồi, thái y có thỉnh giáo thiếp về vấn đề cạo gió.
Hôm nay, trên đường đi gặp ngài ấy, nên mới đứng lại chào hỏi, tiện thể trò chuyện vài câu, như thế cũng bị coi là không hiểu lễ nghi?” Nàng biết trong xã hội phong kiến, mối quan hệ nam nữ bị mọi người nhìn rất khắt khe, nàng đã chú ý hết sức rồi.
Chẳng qua nàng mới nói với người ta vài câu, có cần phải nghiêm túc giáo huấn nàng như thế không?
Đã từng gặp mặt mấy lần? Mỗi lần đều vừa nói vừa cười như thế ư? Cận Thiệu Khang chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình đang bốc lên, bất giác hắn cao giọng: “Đúng, như thế gọi là không biết lễ nghi.
Sau này, cho dù nàng đi đâu cũng phải mang theo a hoàn, trong bất cứ tình huống nào cũng không được đứng riêng với đàn ông…” Hắn rất bổ sung thêm một câu, không được nói chuyện, không được cười, nhưng lại cảm thấy như thế thật ấu trĩ.
Thực ra, vừa rồi hắn có nhìn thấy nàng cố ý giữ một khoảng cách nhất định với Lưu thái y, nhưng lại nhìn thấy nàng cười với y vui vẻ như vậy, hắn liền không vui, trong lòng rất khó chịu, cứ có cảm giác rõ ràng mình có thứ bảo vật đó trong tay, nhưng lại bất cẩn bị người khác ngắm được ánh hào quang của nó, khiến hắn chỉ muốn lập tức giấu ngay món bảo vật ấy đi.
Tưởng Nhược Nam mặc dù có thể hiểu được chủ nghĩa nam quyền trong xã hội phong kiến mà mình đang sống, nhưng… nhưng như thế này thì quá đáng quá!
Nàng nhìn hắn, tức tối đáp lại: “Hầu gia, chàng có thể chàng chàng thiếp thiếp với người phụ nữ khác, sinh con đẻ cái, mà đâu phải chỉ một người, vậy mà thiếp chỉ chào hỏi xã giao với người khác, chuyện phiếm vài câu đã không được rồi ư?”
Cận Thiệu Khang thấy nàng lại lôi chuyện này ra, sắc mặt trầm hẳn xuống: “Hai chuyện này sao có thể đánh đồng làm một?”
Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng giận, đứng trên ghế đá hét vào mặt hắn: “Sao không thể đánh đồng làm một, đều là đạo lý ấy, chàng không muốn thiếp quá gần gũi với những người đàn ông khác, lẽ nào thiếp lại muốn phu quân của mình chàng chàng thiếp thiếp với người con gái khác? Giờ thiếp mới chỉ là chuyện trò với người ta thôi, nếu thiếp cũng giống chàng…?”
“Tưởng Nhược Lan!” Cận Thiệu Khang hét lên, ngắt lời nàng, sau đó bước lên túm lấy hai vai nàng: “Nàng nói nhăng nói cuội gì thế? Đấy là những lời mà phụ nữ nói được sao?” Giống như hắn, nghĩa là cùng người đàn ông khác…
Đầu hắn lập tức xuất hiện một cảnh tượng, khói sương mờ ảo, một đôi nam nữ lõa thể đang cuốn lấy nhau chẳng màng trời đất, chỉ là người đàn ông kia không phải hắn.
Giây phút ấy, gân xanh trên trán Cận Thiệu Khang giật lên đùng đùng, hai tay bất giác cũng ghì nàng chặt hơn, giống như muốn bóp vụn xương bả vai của nàng vậy.
Tưởng Nhược Nam đau tới mức sắp không thể thở nổi nữa, nàng ra sức đấm hắn: “Chàng buông tay, buông tay! Khốn kiếp!”
Nhưng Cận Thiệu Khang đang ở trong trạng thái điên cuồng, hai tay như hai chiếc kìm sắt càng siết chặt hơn.
Tưởng Nhược Nam đau đớn khó chịu nhấc chân lên ra sức đá, đồng thời vùng vẫy hai tay nhằm thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.
Cận Thiệu Khang vô thức lùi lại phía sau một bước, hòng tránh cú đá của nàng, đồng thời cũng nới lỏng lực ở hai tay.
Đột nhiên mất đi sự kìm kẹp của hắn, mà nàng đang dùng hết sức để đá, nhất thời bị mất trọng tâm, cả người ngửa ra sau, rơi từ trên ghế đá xuống, nặng nề tiếp đất.
Tưởng Nhược Nam ngã cú ấy hoa mắt chóng mặt, hai mông đau nhức nhối, vai cũng đau buốt, lập tức, nước mắt nàng trào ra.
Phía bên kia, Cận Thiệu Khang thấy Tưởng Nhược Nam ngã dưới đất, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đi đến: “Nhược Lan, nàng sao thế, ngã vào cái gì rồi?”
Lúc này Tưởng Nhược Nam nhìn hắn giống như nhìn kẻ thù giết cha vậy, thấy hắn tới gần, nàng vừa nhấc chân lên đá hắn vừa khóc mắng: “Chàng cút đi, khốn kiếp, chỉ biết bắt nạt phụ nữ! Chàng đúng là một kẻ cổ lỗ sĩ, gia trưởng, một con heo ngang ngược vô lý! Thiếp xui xẻo tám đời mới phải làm vợ chàng, thiếp không làm nữa, thiếp phải ly hôn với chàng, thiếp không muốn nhìn thấy chàng nữa!” Lửa giận bốc lên đầu, nàng nghĩ gì nói nấy.
Thấy nàng khóc nước mắt nước mũi tèm lem, lại nằm dưới đất không thể ngồi dậy được, Cận Thiệu Khang chưa thấy bộ dạng nàng như này bao giờ, trong ấn tượng của hắn, lúc nào nàng cũng huênh hoang, kiêu căng, hống hách, chưa từng thấy nàng khóc lóc tủi thân tới mức này.
Hắn bất giác hoảng hốt, tim thắt lại, mỗi lần nàng khóc nấc lên một tiếng, trái tim hắn lại nhói đau theo.
Hắn lao tới cạnh nàng, mặc kệ nàng giơ chân lên đá vào người, cũng không màng tới những lời mắng mỏ của nàng, hắn từ từ đỡ nàng ngồi dậy: “Nhược Lan, nàng đau lắm phải không? Có cần ta tìm thái y không?”
Tưởng Nhược Nam ngã rất đau, trong lòng lại hận hắn chết đi được, nên tức giận đáp: “Thiếp không muốn chàng giả nhân giả nghĩa mèo khóc chuột, chàng buông tay!” Nói rồi, nàng chẳng nghĩ ngợi nhiều, giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.
“Bốp” một tiếng rất kêu trong màn đêm tĩnh mịch.
Cả hai người đều ngẩn ra, Tưởng Nhược Nam nhất thời quên cả khóc, nghệt mặt nhìn vào khuôn mặt vừa bị mình tát.
Nàng… lại dám đánh hắn, hắn là An Viễn Hầu, là phu quân của nàng, là “ông trời” của nàng, thế mà nàng lại dám đánh hắn!
Không biết ở xã hội này sẽ có hình thức trừng phạt thế nào đối với người phụ nữ đánh chồng?
Tưởng Nhược Nam mở to hai mắt nhìn hắn, trong lòng thấp thỏm bất an.
Nhưng nàng chỉ thấy hắn từ từ quay đầu lại, cúi xuống không nói không rằng, có điều nàng vẫn cảm nhận được cơn giận của hắn, bởi vì bàn tay đang ôm nàng của hắn cứng lại.
Nàng cũng thấy căng thẳng, trong lòng hạ quyết tâm, nếu hắn ngượng quá hóa giận đánh nàng, nhất định nàng sẽ hét lên để gọi mọi người tới.
Bản thân nàng cũng không chịu được sự giày vò này nữa rồi.
Đúng lúc nàng đang trong trạng thái đề phòng thì Cận Thiệu Khang lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, không nhìn thấy bất kỳ tâm trạng nào trên ấy, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.
Hắn khẽ nói: “Xin lỗi, vừa rồi ta nhất thời xúc động không chú ý đến lực… Nàng ngã có đau không?”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, ngẩn người, hắn lại xin lỗi nàng…
Bị nàng đánh hóa ngốc rồi sao?
Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, Cận Thiệu Khang có chút thiếu tự nhiên quay đầu đi, ngó xuống chân nàng, lại hỏi: “Là đau chân hả?” Rồi giơ một tay ra định kiểm tra chân nàng.
Tưởng Nhược Nam vội vàng rụt chân về: “Không phải, không phải là chân.”
“Thế thì ở đâu?” Hắn quay đầu lại nhìn nàng, giọng nói rất dịu dàng.
Tưởng Nhược Nam nhìn nhìn hắn, cảm thấy lúc này hắn rất kỳ dị, nhưng cũng chính vì như thế mà lửa giận trong lòng lại dịu xuống nhiều, có điều vị trí ngã bị thương nàng rất ngại phải nói ra miệng.
Thấy nàng không nói gì.
Cận Thiệu Khang tưởng nàng đau tới không thốt lên lời, lại lo lắng bảo: “Nàng quay người đi, ta giúp nàng kiểm tra.” Nói rồi định đẩy nàng.
Tưởng Nhược Nam sao dám để hắn xem giúp, cuống quýt thốt lên: “Là ở mông…” Nàng cúi đầu, “Là phần mông bị đau.”
Cận Thiệu Khang ngẩn ra nhìn nàng, thấy nàng cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, bất giác bật cười thành tiếng.
Tưởng Nhược Nam nghe thấy tiếng cười, ngượng quá hóa giận, vung tay đấm hắn: “Chàng còn cười, đều tại chàng cả.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...