Thế Gia Danh Môn 2 FULL


Cũng may đúng lúc ấy, Cận Yên Nhiên bỗng lên tiếng: “Đúng rồi, cả chiều nay không nhìn thấy cô đâu, cô không tới Ngự hoa viên ư?”
Tưởng Sính Đình đáp: “Mẹ tôi hơi đau đầu nên buổi chiều muốn nghỉ ngơi, tôi phải ở bên cạnh bà.”
Lưu phu nhân nghe xong bèn cười: “Đúng là một cô bé hiếu thuận!”
Lúc này một vài mệnh phụ thấy Tưởng Nhược Nam đi đến, vội vàng nở nụ cười lấy lòng.

Tưởng Nhược Nam nhân cơ hội thoát khỏi bàn tay đang khoác tay mình của Tưởng Sính Đình, đối với đường muội này, nàng rất không muốn liên quan.
Tưởng Sính Đình thấy Tưởng Nhược Nam định bỏ đi, vội vàng bước lên phía trước một bước, kéo tay nàng lại, nhanh nhẹn nói: “Đường tỷ, tối nay khi xem kịch, muội sẽ tới tìm tỷ!”
Tưởng Nhược Nam đáp qua loa: “Để nói sau đi!” Rồi sau đó bị người ta kéo đi mất.
Tưởng Sính Đình nhìn theo bóng của Tưởng Nhược Nam, trong lòng trào dâng cảm giác rất lạ lẫm, đường tỷ hình như không còn giống với trước kia nữa.

Trước kia đường tỷ không lạnh lùng với cô ta thế này, tại sao chứ? Lẽ nào vì lâu ngày không gặp gỡ ư? Không được, chuyện này cần phải có sự giúp đỡ của đường tỷ, xem ra sau này còn phải tìm cách thân thiết với đường tỷ hơn nữa.
Cô ta quay lại thấy Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng đang rì rầm nói chuyện, bèn đi về phía họ.

Ba người chào hỏi nhau một hồi, sau đó bắt đầu tán chuyện.
Tưởng Sính Đình hỏi họ: “Kỳ tuyển tú nữ năm nay hai người có tham gia không?”
Lưu Tử Đồng đáp: “Đương nhiên, những nữ tử con quan trên mười ba dưới mười bảy đều được phép tham gia dự tuyển mà!” Rồi sau đó cười, “Nhưng trước kia ta ốm một trận, có lẽ sẽ không trúng tuyển đâu.”
Tưởng Sính Đình cười cười, rồi lại nhìn Cận Yên Nhiên, chăm chú ngắm kĩ khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác đề phòng, nhưng nụ cười trên môi vẫn không tắt: “Cận tiểu thư dung mạo như hoa như nguyệt, nhất định sẽ được chọn.”
Cận Yên Nhiên mỉm cười đáp: “Nếu nói đến như hoa như nguyệt thì phải là Tưởng tiểu thư mới đúng.”

Câu này khiến Tưởng Sính Đình rất vui, khen lại Cận Yên Nhiên mấy câu nữa.

Đang trò chuyện thì có cung nữ tới tìm, nói mẫu thân Tưởng Sính Đình đang tìm cô ta, Tưởng Sính Đình bèn cáo từ, đi theo cung nữ kia.
Sau khi Tưởng Sính Đình đi rồi, một thiếu nữ bên cạnh bước lại, hỏi bọn Cận Yên Nhiên: “Vừa rồi Tưởng tiểu thư hỏi hai người về việc tuyển tú nữ phải không?”
Lưu Tử Đồng cười đáp: “Sao cô biết?”
Thiếu nữ nọ cười nhạt: “Suốt buổi chiều nay cô ta chỉ nói tới việc này.

Cũng là cô ta tốt số!”
Cận Yên Nhiên tò mò hỏi: “Như thế nghĩa là sao?”
Thiếu nự nọ đáp: “Quy định của triều đình chắc hai người cũng biết, mỗi gia tộc mỗi đời chỉ được có một cung phi.

Đường tỷ của cô ta chính là Hầu phu nhân hiện nay, vốn phải vào cung, nếu vậy cô ta sẽ không được tham gia dự tuyển tú nữ nữa.

Nhưng không ngờ sau đó đường tỷ của cô ta lại gả cho An Viễn Hầu, vì vậy suất cung phi của Tưởng gia lọt vào tay cô ta.

Có điều, với tướng mạo tài năng của cô ta thì chẳng có chút hi vọng nào cả.

Nhưng cô ta còn có Hầu phu nhân chống lưng, chỉ cần Hầu phu nhân nói với Thái hậu một tiếng, thì việc được chọn cũng dễ dàng hơn nhiều!” Nói xong, bỏ đi với bộ dạng vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

Sau khi thiếu nữ kia đi rồi, Lưu Tử Đồng mới nói nhỏ với Cận Yên Nhiên: “Vào cung thích lắm ư? Tại sao mọi người ai cũng muốn vào cung thế?
“Đúng vậy, cả đời phải sống trong cung, muốn gặp mặt người thân cũng khó, có điều...” Cận Yên Nhiên ghé tai Lưu Tử Đồng thì thầm: “Mẫu thân ta nói, lần tuyển tú nữ này ta không phải vào cung, trong cung sẽ giúp ta chọn một mối hôn sự tốt.

Vì vậy, ta chẳng vội gì.”
Kỳ tuyển tú nữ được tổ chức ba năm một lần, không chỉ để tuyển phi cho Hoàng đế, mà sau khi Hoàng đế chọn xong, những cô gái bị loại sẽ được chỉ hôn cho các nam tử thích hợp thuộc hoàng thân quốc thích, vương công đại thần.
Lưu Tử Đồng cười đáp: “Vậy thì tốt, có điều ta cũng chẳng lo lắng, ta có bệnh sử nên nhất định sẽ bị loại thôi!”
Cận Yên Nhiên nghe xong thấy có chút lo lắng: “Nhưng bệnh sử của cô liệu có ảnh hưởng tới hôn sự không?”
Lưu Tử Đồng lắc đầu: “Mẫu thân ta nói không sao.”
“Vậy thì tốt.” Cận Yên Nhiên yên tâm hơn, Lưu Tử Đồng thấy cô ta thực sự lo lắng cho mình thì trong lòng vô cùng cảm động, bắt đầu tâm sự với Cận Yên Nhiên.
Phía bên kia Tưởng Nhược Nam bị một đám mệnh phụ vây lại, sau một hồi trò chuyện sôi nổi nàng mới hiểu được dụng ý của họ.

Thì ra họ đều muốn mời nàng tới phủ của mình hoặc người thân để trị bệnh hoặc điều dưỡng thân thể, có điều vì còn ngại thân phận của nàng nên không tiện mở miệng hỏi thẳng.
Tưởng Nhược Nam cũng thoáng động lòng.

Trước kia, sau khi giúp Lưu phu nhân trị bệnh, Lưu phu nhân đã hậu tạ nàng không ít...!Nói thế nào nhỉ, bản thân nàng một năm chẳng có bao nhiêu thu nhập, mỗi tháng được hai mươi lượng bạc tiêu vặt do Hầu phủ phát, số tiền thu từ ba trang trại hàng năm không quá ba, bốn trăm lượng, một năm không để dành được bao nhiêu.

Sau này nàng còn muốn li hôn với “con khỉ” kia, không những phải tự nuôi sống bản thân mà còn phải nuôi những a hoàn bồi giá đi theo mình, ngộ nhỡ nàng không tìm được cách “kiếm tiền” ở thế giới này thì nàng phải làm thế nào? Không thể cứ để Thái hậu nuôi mình mãi được.
Nhưng nếu nàng nhận lời bọn họ, họ chắc chắn sẽ không bạc đãi nàng, như thế chẳng những có thể kiếm được ít tiền mà còn làm quen được với đủ mọi loại bệnh, tích lũy kinh nghiệm, gây dựng quan hệ, nói không chừng sau này còn phát triển thành “công việc”” của riêng mình cũng nên...

Nghĩ tới đây, Tưởng Nhược Nam đã đưa ra quyết định, phần còn lại là phải làm thế nào để thuyết phục được Thái phu nhân nữa thôi.

Dù sao nếu sau này nàng cứ chạy ra ngoài suốt, Thái phu nhân chắc chắn sẽ không vui.
Tưởng Nhược Nam không từ chối họ, chỉ nói phải về bàn bạc với người trong nhà, đám mệnh phụ thấy có hi vọng càng thêm mừng, họ đối đãi với Tưởng Nhược Nam thêm thân thiết.
Bữa tối vẫn diễn ra ở điện Phụng Thiên, nhưng không còn nhiều nghi lễ chi tiết như bữa trưa nữa, mọi người có thể dùng bữa trong yên tĩnh.
Sau bữa tối, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi đến Sướng Xuân viên xem kịch.
Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng dùng xong bữa tối đã qua đó, Tưởng Nhược Nam tới Từ Ninh cung thăm Thái hậu, vốn định cùng đi với Thái hậu, nhưng bà nói sẽ tới muộn hơn một chút nên nàng đành tự qua đó trước.
Tưởng Nhược Nam từ Từ Ninh cung ra, nhằm hướng Sướng Xuân viên mà đi.
Ráng chiều đỏ rực như một bó lửa nơi chân trời, tự do thể hiện sự diễm lệ của nó.

Tưởng Nhược Nam vừa thong thả bước, vừa thưởng thức cảnh hoàng cung trong ánh hoàng hôn.
Khi rẽ vào một hành lang dài, đột nhiên nàng nhìn thấy Lưu Tử Căng ở ngay trước mặt.
Tưởng Nhược Nam gặp người quen, vô thức cất tiếng chào: “Lưu thái y.”
Lưu Tử Căng đứng phía trước nghe thấy có người gọi mình thì dừng bước, quay đầu lại, sau khi nhìn rõ là Tưởng Nhược Nam, hắn cũng cười rất tươi, rất tự nhiên, hành lễ nói với nàng: “Thì ra là Hầu phu nhân.”
Trong lòng, Tưởng Nhược Nam đã coi hắn là bạn từ lâu, lại thêm lâu ngày không gặp, vì vậy lần này gặp được hắn ở đây, nàng thấy rất vui.

Nàng đứng cách hắn một khoảng tầm hai mét, thấy Lưu Tử Căng mặc một bộ triều phục màu đen, hoa văn trên đó thêu bằng chỉ đủ màu sắc, khiến chúng trở nên lấp lánh óng ánh dưới chiều tà, lại thêm làn da trắng như ngọc, mái tóc đen như mực, thật khiến người ta có cảm giác, rõ ràng đây chỉ là một bộ y phục hết sức bình thường truyền thống, nhưng khi được khoác trên người hắn lại trở nên thoát tục.
Sau khi Tưởng Nhược Nam hành lễ xong bèn cười hỏi: “Hôm nay sao cả ngày không thấy Lưu thái y đâu?”
Chỉ là một câu hỏi xã giao bình thường nhưng lại khiến trái tim Lưu Tử Căng đập rộn ràng vui vẻ, nàng có để ý tìm hắn sao? Ngay sau đó hắn lại nghĩ tới thân phận của nàng, niềm vui ấy hóa thành nỗi u buồn vô tận.
“Hôm nay có vài vị phu nhân không được khỏe nên hạ quan phải ở bên chăm sóc cho họ.”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Thì ra là thế, đúng là càng giỏi lại càng vất vả!” Rồi nàng hỏi: “Giờ thái y tới Sướng Xuân viên phải không?”

“Đúng thế.”
“Ta cũng đang định đi tới đó.” Tưởng Nhược Nam nói xong chầm chậm bước về phía trước, Lưu Tử Căng đợi nàng đi qua một quãng rồi mới cất bước theo sau nàng.
Thực ra, nên đợi Tưởng Nhược Nam đi khuất rồi, hắn mới nên cất bước, làm vậy mới hợp lễ nghi phép tắc, nhưng hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi được ở riêng với nàng thế này.
Hắn không có ý gì khác, cũng chẳng định vọng tưởng gì, hắn chỉ muốn cùng đi với nàng một đoạn, được nghe tiếng nàng, nhìn bóng dáng nàng, chỉ thế thôi đã rất thỏa mãn rồi.
Tưởng Nhược Nam đi được vài bước rồi, đột nhiên lại nhớ ra lần trước có dậy hắn cạo gió, bèn quay đầu lại cười hỏi: “Lần trước có nói qua với thái y về cách cạo gió, sau này thái y có dùng tới chưa?”
Khi nàng mỉm cười, những tia nắng cuối cùng nơi chân trời rọi lên khuôn mặt, khiến đôi mắt đen láy lấp lánh đầy ma mị, nụ cười của nàng đẹp dịu dàng, giống như có một sức mạnh vô hình, từng chút từng chút một tấn công trái tim hắn.
Vẻ mặt hắn bỗng trở nên rất dịu dàng, rất ấm áp.
“Nhắc đến mới nhớ, còn phải cảm tạ Hầu phu nhân, hiệu quả của cạo gió mặc dù không được bằng châm cứu, nhưng lại có tác dụng bổ trợ trong việc trị liệu, giúp ích rất nhiều cho ta!”
“Thế thì tốt, đúng rồi, nếu như sau này ta có chỗ nào vướng mắc trong y thuật, có thể tới thỉnh giáo thái y không?” Nàng nhớ ra, một vài chỗ trong những cuốn sách y mà nàng đọc trước đó có vài điều nàng không thật hiểu.
“Hầu phu nhân y thuật cao minh, còn có chỗ nào cần thỉnh giáo hạ quan nữa?”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười rất tươi: “Ta đã nói rồi, ta không hiểu về y thuật, chỉ là được học chút ít về phương pháp thực liệu điều dưỡng cơ thể mà thôi, nhưng ta muốn tìm hiểu nhiều hơn về phương diện này, ta có đọc sách y thuật nhưng rất nhiều chỗ không hiểu.”
Lưu Tử Căng rất bất ngờ: “Không ngờ Hầu phu nhân lại hiếu học như thế!” Thật khiến người khác phải kính phục.
“Học không bao giờ là muộn mà!” Tưởng Nhược Nam cười ngượng ngùng.
“Nếu đã vậy, sau này nếu có chỗ nào không hiểu cần hạ quan giúp đỡ, hạ quan rất vui lòng.

Hàng ngày hạ quan đều phải vào bắt mạch cho Thái hậu, Hầu phu nhân có vấn đề gì, có thể tới tìm hạ quan vào giờ đó!” Như vậy, lại thêm cơ hội được gặp nàng nhiều hơn.
Nụ cười trên môi Tưởng Nhược Nam thêm phần tươi tắn, hai mắt nàng lấp lánh: “Vậy...!xin đa tạ Lưu thái y trước!”
Lời vừa dứt, đột nhiên nghe có tiếng ai đó gọi tên nàng: “Nhược Lan!” Giọng rất trầm, vọng tới ở một nơi cách đấy không xa.
Hai người đều quay về phía phát ra tiếng nói, thì thấy một người đang đứng trên con đường nhỏ, thân hình cao ráo, mãng bào uy nghi, khuôn mặt lấp ló trong bóng tối, nhìn không rõ thần sắc, nhưng từ trên cơ thể người đó toát ra một thứ khí chất âm trầm.
Hắn chính là Cận Thiệu Khang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui