Thế Gia Danh Môn 2 FULL


8.4
Một vài người lại thấy có thiện cảm với Tưởng Nhược Nam, bắt đầu nhắc nhở nàng: “Phu nhân, thằng bé không thể sống được đâu, tốt nhất phu nhân hãy đi đi, Từ gia kia không nên đắc tội với họ!”
Đám nông phụ thấy Tưởng Nhược Nam đầu ướt đẫm mồ hôi, nhưng thằng bé vẫn chẳng có một chút phản ứng nào, đều mất hết niềm tin, bắt đầu lau nước mắt.
Cận Yên Nhiên cũng đã sớm đi lại xem vì tò mò, đứng bên cạnh nhìn, thấy Tưởng Nhược Nam mồ hôi ròng ròng, vô thức lấy khăn tay ra lau cho nàng.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn thì thấy là cô ta, bèn mỉm cười.

Cận Yên Nhiên ngượng ngùng đứng dậy, hai tay cứ vặn chặt chiếc khăn.
Hai người ngồi trong phòng bao trên lầu cũng tò mò quan sát cảnh này, viên quan để râu nói với Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, hành động ngày hôm nay của tôn phu nhân thật khiến người ta bội phục! Chỉ là…” Vị Từ tiểu thư này không chỉ là muội muội của Thục phi nương nương, mà còn là con gái của Thượng thư Bộ lễ nữa!
Cận Thiệu Khang không lên tiếng, hắn nhìn bóng người đang cúi đầu chăm chú giữa đám đông dưới kia.

Ánh mắt bỗng nhiên dịu dàng như nước.
Bên này, Từ Uyển Thanh bắt đầu tò mò với những động tác của Tưởng Nhược Nam, sau lại thấy mọi người đang tập trung sự chú ý vào nàng, bèn định len lén bỏ đi.

Chỉ cần ra khỏi đây được thì cô ta sẽ cho Tưởng Nhược Lan và đám người quê mùa kia biết thế nào là quyền uy!
Cô ta chầm chậm lui về phía sau, vừa lùi được hai bước đã nghe thấy Tưởng Nhược Nam cao giọng dặn Ánh Tuyết: “Ánh Tuyết, gọi người trông nom Từ tiểu thư, đừng để tiểu thư đi lung tung mà lạc đường!” Trước khi đám nông phụ này chưa an toàn rời khỏi đây, nàng quyết không cho Từ Uyển Thanh đi.
Ánh Tuyết vội vàng đem theo mấy tên hầu nữa vây Từ Uyển Thanh vào giữa, Ánh Tuyết hành lễ với Từ Uyển Thanh rồi nói: “Từ tiểu thư, phu nhân nhà nô tỳ có ý tốt, mong tiểu thư hiểu cho!”
Từ Uyển Thanh tức tới tím gan, cô ta đẩy phắt Ánh Tuyết ra, phớt lờ tất cả hung hăng lao về phía trước, đồng thời phẫn nộ gào lên với đám người dưới của Hầu phủ: “Giờ bổn tiểu thư ta cứ muốn đi đấy, các ngươi ai dám ngăn cản ta, cẩn thận ta sẽ lấy cái mạng chó của các ngươi!” Giọng nói của cô ta rất khí thế, khiến đám người dưới của Hầu phủ cũng không dám làm gì quá đáng, đều ngẩn ra ở đó không xông lên trước ngăn cô ta nữa.

Ánh Tuyết bị một a hoàn của Từ tiểu thư giữ lại, nên cũng không thể cản được cô ta.
Tưởng Nhược Nam vừa lo vừa giận, nhưng việc cạo gió không thể dừng giữa chừng, đúng lúc này, Cận Yên Nhiên lao tới, giang hai cánh tay ra chặn trước mặt Từ Uyển Thanh, “Từ Uyển Thanh, họ không dám cản ngươi, nhưng ta dám!”
Từ Uyển Thanh chỉ Cận Yên Nhiên: “Cận Yên Nhiên, ngươi cút ra, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!”
“Từ Uyển Thanh, ngươi thật quá đáng, đâm bị thương người ta rồi không dám thừa nhận! Hôm nay ngươi không bồi thường cho họ thì đừng hòng rời khỏi đây! Ta chẳng hề sợ ngươi đâu!” Cận Yên Nhiên cũng chẳng yếu thế, từ lời nói tới hành động đều rất có phong thái của con nhà tướng.
Mọi người đứng quanh đó bắt đầu lên tiếng chỉ trích sự huênh hoang ngang ngược của Từ Uyển Thanh.
Từ Uyển Thanh đâu từng phải chịu sự ấm ức, tủi hổ như vậy, trong lúc vừa xấu hổ vừa phẫn uất, cô ta đã mất đi lý trí, giang tay nhằm thẳng vào Cận Yên Nhiên mà đánh, khiến mũ mạng của Cận Yên Nhiên rơi xuống đất.

Cận Yên Nhiên không ngờ cô ta lại dám đánh mình trước mặt mọi người, đưa tay lên ôm mặt, sững sờ nhìn đối phương, lửa giận bùng lên, lại vô cùng ngượng ngùng, muốn đánh trả cô ta, nhưng không dám, trong lúc phẫn nộ, nước mắt trào ra.
Cho dù là thế, vẫn không nhường nửa bước, hiên ngang đứng chặn đường lui của Từ Uyển Thanh.
Trong lúc hai người bọn họ đang giằng co thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo từ phía Tưởng Nhược Nam vọng lại.
Trước đó, khi Tưởng Nhược Nam cạo gió hết phần lưng cho đứa trẻ, vẫn chưa thấy nó có dấu hiệu tỉnh lại.

Trong lòng nàng cũng rất hoang mang, sau lại cạo huyệt phế du và tâm du, rồi cạo đến huyệt thiên tông, cho đến khi cạo tới huyệt nội quan, đứa trẻ mới đột nhiên kêu “á” một tiếng.
Tưởng Nhược Nam vui mừng và kinh ngạc, thở hắt ra một hơi dài, lúc này mới phát hiện lưng mình ướt đẫm mồ hôi.

Đám nông phu thấy đứa trẻ đã tỉnh, vì quá vui mừng mà lúc khóc khi cười, sau đó lại quỳ trước mặt Tưởng Nhược Nam mà dập đầu mấy cái, mọi người đang đứng quanh cũng reo hò, vỗ tay rộn ràng, giống như nàng vừa cứu sống chính con của họ vậy.
Tưởng Nhược Nam lấy ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng và một ít bạc vụn đưa cho họ, nói: “Các ngươi hãy mau đưa thằng bé đi tìm đại phu, sau đó ra khỏi thành ngay đi!”
Đám nông phu cũng là những người ngay thẳng, thật thà, vội vàng đáp: “Phu nhân đã cứu tính mạng chúng tôi, sao chúng tôi còn dám cầm bạc của phu nhân nữa?”
“Đây không phải là của ta cho các ngươi.” Nói xong, nàng nhìn về phía Từ Uyển Thanh một cái, rồi nói tiếp: “Đây là của vị tiểu thư kia bồi thường cho các ngươi!” Hai tờ một trăm lượng này, đương nhiên nàng có đủ bản lĩnh để đòi lại từ chỗ Từ Uyển Thanh.
Đám nông phu nghe nàng nói vậy, bèn bế con đi, bên cạnh có người tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: “Phu nhân giúp các ngươi như thế, các ngươi nên ở lại, lát nữa quan lão gia tới, các ngươi phải đứng ra làm chứng cho phu nhân chứ!”
“Đúng thế, phu nhân, không thể để họ đi, nếu không, phu nhân phải nói thế nào đây?”
Đám nông phụ nghe thấy thế, mặt lộ vẻ khó xử, nhưng cũng vì một chữ tình, họ khó lòng đi tiếp.
Tưởng Nhược Nam khoát tay bảo bọn họ: “Không sao, các ngươi đi đi, mau tìm đại phu khám bệnh cho thằng bé, ta dám đánh những người này thì đương nhiên ta chẳng sợ gì bọn chúng, các ngươi không cần lo cho ta!” Nếu họ ở lại làm chứng, đương nhiên sẽ có lợi cho nàng, nhưng sau đó e rằng họ sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.

Những người này sinh tồn vô cùng khó khăn, sống nhờ vào người khác, hà tất phải làm khó họ.

Còn nàng, cùng lắm thì lại bị Thái hậu, Hoàng thượng trách mắng một trận là xong.
Huống hồ, trận chiến giữa nàng và Từ Uyển Thanh, ai thua ai thắng còn chưa phân định rõ.
Mấy người nông phu đi rồi, Tưởng Nhược Nam quay người bước về phía Từ Uyển Thanh và Cận Yên Nhiên, thấy Cận Yên Nhiên ôm mặt, nước mắt vòng quanh, sự phẫn nộ trên mặt cô ta, rồi chiếc mũ lăn lóc bên cạnh, nàng lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Lửa giận trong lòng bùng lên, nàng bước nhanh về phía Cận Yên Nhiên, hỏi: “Yên Nhiên, có phải cô ta đánh muội không?”
Cận Yên Nhiên ôm mặt im lặng, nước mắt lại tuôn ra không ngừng.
Từ Uyển Thanh đứng bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, hất cằm đáp: “Dám cản đường ta, ta đã cảnh cáo cô ta rồi đấy…”
Còn chưa nói hết câu thì đã thấy mắt hoa mày chóng, bên tai vang lên một tiếng “bốp” rất kêu, sau đó mũ mạng cũng rơi xuống đất, nửa khuôn mặt đau rát.
Từ Uyển Thanh ôm mặt, chầm chậm ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, cổ họng thét ra một tiếng hét lớn: “Tưởng Nhược Lan, ngươi dám đáng ta?”
Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta cười nhạt, sau đó nhả từng từ từng chữ một: “Ngươi đánh Yên Nhiên, cũng như đánh ta! Từ Uyển Thanh, lẽ nào ngươi cho rằng Tưởng Nhược Lan ta là người bị đánh mà không đáp trả?”
Trên tửu lâu, Cận Thiệu Khang thấy muội muội bị đánh, vội vàng chạy xuống.

Khi hắn lách qua đám người tiến lên phía trước, đúng lúc nhìn thấy Tưởng Nhược Nam giang tay tát trả Từ Uyển Thanh.
“Ngươi đánh Yên Nhiên, cũng như đánh ta…”
Vào lúc ấy, cảm giác trong lòng Cận Thiệu Khang thật khó tả.
Bên này, Từ Uyển Thanh bị đánh, giơ tay định đáp trả.

Tưởng Nhược Nam dễ dàng túm lấy cổ tay cô ta, nhướn mày lên, bàn tay kia lại nhằm vào mặt cô ta mà giáng xuống.
Từ Uyển Thanh kêu ré lên, nhắm mắt rụt cổ lại đợi cái tát giáng xuống, nhưng bàn tay Tưởng Nhược Nam không rơi xuống mặt cô ta.

Cô ta mở trừng mắt, thấy một nam tử anh dũng bất phàm đang đứng chắn trước mặt Tưởng Nhược Nam, tay giữ chặt bàn tay đang giơ cao của nàng.
Tưởng Nhược Nam thấy Cận Thiệu Khang tới, nàng biết cái tát này hôm nay không thể giáng xuống được, nhìn Từ Uyển Thanh lạnh lùng hừ một tiếng: “Coi như ngươi may mắn!” Sau đó giằng khỏi tay Cận Thiệu Khang, lặng lẽ đứng lùi lại phía sau một bước.
“Ca ca!” Cận Yên Nhiên thấy Cận Thiệu Khang, vội vàng chạy tới đứng bên cạnh hắn, nước mắt lại tuôn như mưa.
Từ Uyển Thanh đương nhiên biết Cận Thiệu Khang, nhưng cô ta cậy cha mình là Thượng thư nhị phẩm, tỷ tỷ là sủng phi đương triều nên chưa từng coi hắn ra gì.


Cô ta hất cằm lên, nhìn Cận Thiệu Khang nói: “An Viễn Hầu, hôm nay thê tử và muội muội của ngài sỉ nhục ta giữa phố.

Ngài phải giải thích với phụ thân ta thế nào đây?”
Cận Yên Nhiên giờ đã có ca ca đứng ra bảo vệ nên cứng cỏi hơn nhiều, lập tức phản kích: “Rõ ràng là ngươi động thủ đánh người trước, lẽ nào chỉ ngươi mới được phép đánh người khác còn người ta không được đánh trả hay sao? Ngươi đừng ngang ngược quá đáng!”
Cận Thiệu Khang cười cười, khom người trước Từ Uyển Thanh, sau đó bình thản nói: “Từ tiểu thư hôm nay, đầu tiên là xe ngựa nghênh ngang giữa phố đâm người khác bị thương, sau đó không những từ chối bồi thường mà còn dung túng cho nô tài hạ thủ đánh người, nếu không phải phu nhân ta đứng ra ngăn cản và kịp thời cứu người bị thương, thì hôm nay e rằng tiểu thư hại chết một mạng người rồi! Tiểu thư không những không cảm ơn mà còn sỉ nhục muội muội của ta, ta thực sự không hiểu tại sao tiểu thư có thể ngông cuồng như thế! Thiết nghĩ, Từ đại nhân là Thượng thư Bộ lễ, đương nhiên cũng là người đọc sách thánh hiền, công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không làm khó bổn Hầu vì chuyện này!”
Từ Uyển Thanh sắc mặt hết đỏ lại xanh, phụ thân cô ta là người coi trọng danh dự, nếu để ông biết chuyện này, không chừng không những không giúp mình hả giận, mà ngược lại còn giáo huấn cho một trận ấy chứ!
“Không phải xe ngựa của bổn tiểu thư đâm vào người ta, mà đứa trẻ đó tự lao ra!” Lúc này cô ta chỉ có thể cãi như thế, cục diện mới có lợi cho mình.
Cận Thiệu Khang nghe những lời ấy, sắc mặt trầm xuống: “Từ tiểu thư, có những sự thật mà tiểu thư muốn phủ nhận cũng không thể phủ nhận được! Việc này không chỉ một mình bổn Hầu tận mắt chứng kiến, mà tất cả mọi người có mặt ở đây cũng nhìn thấy.

Từ tiểu thư có thể phủi tội nhưng sao có thể tránh được miệng lưỡi thế gian?” Nói đến đây, giọng hắn trở nên sắc lạnh, khí thế cũng thâm trầm tới mức tất cả mọi người đều run sợ.
Mọi người xung quanh thấy Cận Thiệu Khang, mặc quan phục, hơn nữa lại không sợ Từ tiểu thư, rõ ràng là một đại quan có quyền thế, nên bọn họ cũng thấy bạo gan theo, người này một câu, người kia một câu lên tiếng chỉ trích Từ Uyển Thanh.
Từ Uyển Thanh tức tới mức trừng mắt nhìn bọn họ, họ lại vội vàng im bặt, cúi gằm đầu.

Nhưng Từ Uyển Thanh cũng biết, bản thân cô ta cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp!
Cận Yên Nhiên nhìn ca ca, ánh mắt đầy vẻ sùng bái, sau đó cô ta quay đi, hất cằm nhìn Từ Uyển Thanh, nói: “Từ Uyển Thanh, hôm nay ngươi tát ta một cái, nhưng tẩu tẩu của ta…” Nói tới đây, cô ta vô thức nhìn về phía Tưởng Nhược Nam, ánh mắt phức tạp, “Nhưng tẩu tẩu của ta đã trả lại ngươi một cái rồi, chúng ta coi như hòa!”
Tưởng Nhược Nam nói tiếp: “Từ Uyển Thanh, để lớn chuyện, không có lợi cho ngươi đâu!” Nói cách khác thì, hôm nay ngươi nhất định phải chịu ấm ức!
Từ Uyển Thanh căm hận nhìn Tưởng Nhược Nam một cái rồi tức tối giậm chân: “Tưởng Nhược Lan, hôm nay ta chỉ có một mình nên không đấu nổi các ngươi, nhưng các ngươi đừng vui mừng quá sớm, chuyện này chưa xong đâu!” Nói rồi, quay người lên xe, trước khi bước lên còn giận dữ quát bọn nô tài đang nằm rên hừ hừ ăn vạ giả chết dưới đất: “Đứng dậy hết cho ta, đúng là một đám vô dụng!” Sau đó lại quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam: “Tưởng Nhược Lan, ngươi còn muốn ngăn ta không?”
Tưởng Nhược Nam mỉm cười, đi đến trước mặt cô ta, chìa tay ra: “Vừa rồi ta thay tiểu thư bồi thường cho người bị thương hai trăm lượng bạc, giờ tiểu thư cũng nên trả lại cho ta chứ!”
Từ Uyển Thanh cười nhạt: “Tưởng Nhược Lan, ngươi đừng hòng lấy được của ta dù chỉ một cắc! Ngươi thích làm việc thiện như thế thì hãy làm đến cùng đi!”
“Tiểu thư không trả phải không?” Tưởng Nhược Lan thu tay về, vẻ mặt làm như hờ hững không quan tâm: “Không sao, hôm nào ta sẽ đích thân đến gặp Thượng thư đại nhân để lấy lại, nhưng khi ấy Thượng thư đại nhân chắc chắn sẽ hỏi nguyên nhân, ta cực chẳng đã, đành kể lại cho đại nhân nghe chuyện tốt tiểu thư làm mà thôi…” Nói xong lắc đầu, chầm chậm quay người.
“Quay lại đây!” Từ Uyển Thanh gào lên, mặt đỏ phừng phừng, Tưởng Nhược Nam cười tít mắt quay lại nhìn cô ta.
Từ Uyển Thanh nhìn khuôn mặt đắc ý của nàng mà tức tới mức sắc mặt trắng bệch cả ra, nhưng chẳng có cách nào, bèn bảo a hoàn bên cạnh lấy hai tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho nàng.

Tưởng Nhược Nam thu về, lúc này mới bảo phu xe đánh xe của Hầu phủ tránh đường, thả cho Từ Uyển Thanh đi!
Sau khi xe ngựa đi được khoảng vài mét, Từ Uyển Thanh thò đầu ra ngoài cửa sổ, hét lên với Tưởng Nhược Nam: “Tưởng Nhược Lan, ngươi đợi đấy, ta nhất định sẽ cho ngươi thấy!”
Cận Yên Nhiên nhìn theo bóng chiếc xe ngựa của Từ Uyển Thanh biến mất sau khúc quanh, mới quay người lại khoác tay Cận Thiệu Khang cười nói: “Cũng may là ca ca đến kịp, đè bẹp nhuệ khí của Từ Uyển Thanh, nếu không, chuyện không biết còn lằng nhằng tới bao giờ nữa!” Tưởng Nhược Lan và Từ Uyển Thanh đều là những người nóng tính, nói không chừng trong lúc tức giận sẽ lao vào nhau trước mặt mọi người cũng nên.

Khi ấy sự việc diễn biến tới mức nào, thật khó nói.
Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang một cái, lạnh lùng nói: “Hầu gia không phải đến kịp thời, mà đã đến từ rất lâu rồi!” Nếu không phải Cận Yên Nhiên bị đánh, chỉ e hắn sẽ không xuất hiện!
“Người nào đó đã nói, muốn ta coi như người đó không tồn tại mà?” Cận Thiệu Khang điềm đạm đáp.
Tưởng Nhược Nam đột nhiên nín bặt, cũng phải, nàng không làm tròn nghĩa vụ thì sao có thể đòi hỏi quyền lợi?

Cận Yên Nhiên nghe không hiểu những gì họ đang nói, nhưng trước đó giữa hai bọn họ có khúc mắc, cô ta cũng nhận ra, lúc này cho rằng Tưởng Nhược Nam đang trách ca ca không xuất hiện kịp thời để cứu mình, bèn vội vàng lên tiếng nói đỡ cho ca ca: “Trước đó ca ca không xuất hiện nhất định là thấy tẩu tẩu có thể ứng phó với chuyện này, sau lại sợ tẩu tẩu bị thiệt thòi, nên mới đứng ra vào lúc thích hợp nhất!”
Tưởng Nhược Nam không thèm đón nhận tấm thịnh tình đó của hắn, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người đi về phía xe ngựa của mình, vừa đi vừa nói: “Cho dù Hầu gia không xuất hiện, thiếp cũng có thể xử lý tốt chuyện này, thiếp không sai, cho dù có đưa nhau tới trước mặt Hoàng thượng, cô ta cũng không thắng được thiếp!”
“Nàng không sai thật ư?” Cận Thiệu Khang nói với theo nàng.
Giờ đang là chính Ngọ, mọi người xung quanh đã dần tản đi, ánh nắng gay gắt chiếu sáng trắng cả một vùng đất rộng.

Tưởng Nhược Nam quay lại, nheo mắt nhìn hắn, những sợi chỉ vàng thêu trên quan phục của hắn sáng lấp lánh, khuôn mặt anh tuấn được bao trùm bởi ánh nắng chói chang nhìn như ảo ảnh, toát lên một vẻ đẹp không chân thực.
“Thiếp có chỗ nào sai?” Giọng Tưởng Nhược Nam bất giác cũng hạ xuống thấp hơn.
“Nàng thân là nhất phẩm Cáo mệnh, lại đánh người giữa phố, cho dù vì nguyên nhân gì, cũng đều không nên làm thế! Chuyện này có rất nhiều cách để giải quyết, nhưng nàng lại chọn cách tồi tệ nhất, nếu thật sự lôi nhau tới trước mặt Hoàng thượng, Từ tiểu thư đương nhiên khó tránh khỏi bị trách phạt, nhưng còn nàng, nàng cho rằng mình có thể vô sự sao?”
Cận Thiệu Khang nghiêm mặt giáo huấn.
Tưởng Nhược Nam cảm thấy giọng hắn rất gần, nhưng dường như lại như rất xa, đôi mắt nâu lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời sáng yêu dị, giống như đôi mắt của con báo trong thế giới động vật, cảnh giác, sắc lẹm, nhưng cũng đẹp tới hút hồn.
Tưởng Nhược Nam bất giác mỉm cười, nàng nghĩ đi đâu thế này…
Thân hình nàng lảo đảo, mắt tối sầm lại, và nàng ngã xuống, bất tỉnh.
Ý thức cuối cùng là, nàng đã ngã vào một vòng tay rộng mà ấm áp, còn cả tiếng thét như xé trời xé đất.
“Nhược Lan…”
Tại sao nàng lại cho rằng đấy là một tiếng hét xé trời xé đất chứ? Tưởng Nhược Nam còn chưa kịp tìm được đáp án, ý thức của nàng đã chìm vào trong bóng đêm vô tận.
***
Không biết mất bao lâu, khi Tưởng Nhược Nam từ từ tỉnh lại, giọng nói nhẹ nhàng của Lưu Tử Căng thấp thoáng bên tai.
“Hầu phu nhân vì đứng dưới nắng quá lâu, ra mồ hôi nhiều nên bị cảm.

Hạ quan đã châm cứu rồi, uống thêm ít thuốc nữa sẽ khỏi thôi.”
Bị cảm nắng sao? Tưởng Nhược Nam thầm nghĩ, cũng phải, trời nắng gay gắt như thế lại đánh nhau, rồi cạo gió, cơ thể nàng mặc dù khỏe mạnh nhưng cũng không nên hành hạ bản thân tới mức ấy.
“Phu nhân tỉnh rồi!” Giọng Ánh Tuyết reo lên.
Sau đó là tiếng bước chân gấp gấp, rồi khuôn mặt anh tuấn của Cận Thiệu Khang xuất hiện trước mặt nàng.
Vẻ mặt hắn lúc ấy rất kỳ lạ, giống như vui mừng, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì không phải.

Cuối cùng vẻ mặt phức tạp không thể dùng lời để diễn tả ấy cũng bị giấu nhẹm đi, hắn khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng như “quân bài” của mình.
“Tỉnh rồi?” Giọng hắn điềm đạm.
Sau đó Cận Yên Nhiên cũng chạy vào, cô ta giơ tay sờ sờ trán Tưởng Nhược Nam, cười vui mừng: “Trán bớt nóng thì tốt rồi, vừa nãy tẩu khiến bọn muội sợ chết mất, cả người tẩu nóng như hòn than!” Cô ta quay đầu qua, nhìn Cận Thiệu Khang một cái, lại cười nói: “Ca ca lo lắng lắm, muội chưa từng thấy ca ca căng thẳng như thế bao giờ!”
Lo lắng? Căng thẳng? Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang, hắn ấy hả? Không phải chứ, nàng đâu có là Vu Thu Nguyệt…
Cận Thiệu Khang thấy ánh mắt nghi ngờ của Tưởng Nhược Nam hướng về mình, lập tức sa sầm sắc mặt, khẽ hừ một tiếng rồi quay người đi ra.

Một lát sau lại đi vào, nghiêm mặt nói với Tưởng Nhược Nam: “Sau này xem nàng còn thích can thiệp vào việc của người khác nữa hay không?”
“Ca ca, tẩu tẩu vừa mới tỉnh huynh đã đến giáo huấn người ta rồi!”
Tưởng Nhược Nam thấy rất lạ.

Cận Yên Nhiên hôm nay như uống nhầm thuốc vậy, câu nào cũng nói đỡ cho nàng.
“Hầu gia.” Tưởng Nhược Nam gượng ngồi dậy.

Ánh Tuyết vội vàng cầm một chiếc gối đệm thêu hoa màu đỏ tới cho nàng dựa lưng.


Tưởng Nhược Nam ngồi ổn định xong nhìn Cận Thiệu Khang, nói: “Sau này nếu thiếp còn gặp những chuyện như thế nữa, vẫn sẽ không kìm được mà tham gia vào, bởi vì thiếp không làm được cái việc thấy chết không cứu! Có thể đúng như chàng nói, mỗi sự việc đều có rất nhiều cách giải quyết, nhưng vào lúc ấy, thiếp không có thời gian để nghĩ nhiều như thế, chỉ có thể dùng cách phù hợp nhất với mình mà thôi.

Cũng có thể kết quả không có lợi cho thiếp, hoặc sau này thiếp sẽ hối hận, nhưng vào ngay lúc ấy, thiếp không có thời gian băn khoăn nhiều đến vậy!”
Cận Thiệu Khang nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới khẽ nói: “Nàng làm sai mà vẫn thấy mình có lý?” Nhưng giọng nói của hắn không còn có ý trách móc nữa.
Lưu Tử Căng đứng cạnh kê đơn thuốc, nhìn Cận Thiệu Khang được quang minh chính đại đứng bên giường nàng, còn bản thân thì phải đứng ở vị trí của người ngoài, y bỗng thấy chua xót, buồn bã cúi đầu.
***
Rèm trong Thủy Li cung thoáng rủ.

Xa hoa lộng lẫy.
Trong nội điện, một người con gái mắt mày thanh tú, khoác áo lụa màu vàng, váy lụa màu trắng đang quỳ dưới đất hướng về một người phụ nữ khoác trên mình một bộ y phục bằng tơ thêu từng đóa hoa lớn màu trắng mà khóc lóc.
“Tỷ tỷ, Tưởng Nhược Lan đó không những đánh thương nô tài của muội muội mà còn tát muội muội trước mặt bao nhiêu người, tỷ tỷ, tỷ tỷ phải đứng ra làm chủ cho muội!”
Người phụ nữ đang ngồi trước gương đồng nghe vậy bèn quay mặt lại, làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt phượng đa tình hút hồn, chính là Thục phi hiện tại đang được đắc sủng nhất hiện nay.
Cô ta khẽ chau mày nhìn muội muội đang quỳ dưới đất, hỏi: “Uyển Thanh, rốt cuộc chuyện là thế nào? Hãy nói thật cho ta nghe, không được giấu giếm nửa lời, khiến ta vì muội mà liên lụy!”
Từ Uyển Thanh không dám giấu tỷ tỷ, lập tức kể lại chuyện xảy ra sau khi xe ngựa của Từ phủ đâm vào người cho tỷ tỷ nghe.
Thục phi càng nghe càng giận, trong lúc giận dữ bèn ném chiếc hộp gỗ trên bàn trang điểm xuống đất, “bộp” một tiếng, trâm vàng trâm bạc trong chiếc hộp tung tóe khắp mặt đất, sáng lấp lánh.
Chúng cung nữ vội vàng quỳ xuống thu dọn.
Từ Uyển Thanh sợ hãi, tiếng khóc ngừng bặt, cúi đầu rụt cổ không dám nói thêm gì nữa.
Thục phi đứng dậy, phẫn nộ đi đi lại lại trong nội điện, sau đó dừng bước trước mặt Từ Uyển Thanh, di tay vào trán cô ta mà quát: “Muội có não hay không hả? Đã đâm vào người ta rồi, đền cho họ ít bạc thì có gì ghê gớm, có cần khiến sự việc phức tạp tới mức ấy không?”
Từ Uyển Thanh thút thít nói: “Muội làm sao biết đám dân đen man rợ ấy có phải cố ý vòi bạc của mình hay không, nếu ai cũng như chúng thì Từ gia chúng ta còn thể diện gì nữa!” Với thân phận của cô ta thì cho dù có đâm chết một thường dân cũng có gì là ghê gớm đâu? Cần gì phải đền bạc? Huống hồ thằng oắt con đó còn chưa chết!
“Giờ sự việc đã ồn ào tới mức này, Từ gia chúng ta còn có thể diện ư?” Thục phi tức giận hét lên, “Còn nữa, ta đã cảnh cáo muội rồi, không được động vào Tưởng Nhược Lan, ta không thể lần nào cũng đi theo sau mà dọn dẹp cho muội được! Giờ cô ta đã được gả cho An Viễn Hầu, lại có Thái hậu đứng sau, muội gây sự với ai không gây sự, lại cứ phải tìm cô ta.

Nay phải chịu ấm ức, còn trách được ai?”
“Cận Thiệu Khang chẳng qua cũng chỉ là quan tam phẩm, đâu cần phải sợ hắn ta…” Từ Uyển Thanh lẩm bẩm một câu.
Thục phi giận quá mà bật cười: “Quan tam phẩm? Ta nói cho muội biết, An Viễn Hầu có công dẹp loạn, được Hoàng thượng coi trọng, phụ thân là thượng thư nhị phẩm, gặp hắn còn phải khách khí kia kìa!”
Thục phi hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Cũng may lần này hắn không làm lớn chuyện, nếu không đến phụ thân và ta cũng bị muội làm liên lụy mất thôi! Giờ bên Đông cung giám sát ta rất chặt, muội còn gây thêm phiền phức cho ta nữa! Ta nói cho muội hay, sau này muội hãy yên phận cho ta, còn để xảy ra sai xót gì thì đừng trách tỷ tỷ ta bỏ mặc muội!”
Thấy chỗ dựa duy nhất không chịu đứng ra bảo vệ cho mình, Từ Uyển Thanh cuống lên, đảo đảo mắt, nghĩ ra một kế.

Cô ta lao đến, ôm chầm lấy chân Thục phi mà khóc: “Tỷ tỷ, là muội không tốt, đã gây thêm phiền phức cho tỷ tỷ.

Nhưng cũng là do muội giận quá, Tưởng Nhược Lan rõ ràng biết muội là muội muội của tỷ mà còn dám đánh muội, cô ta không coi tỷ ra gì.

Trước khi bị đánh muội có nói với cô ta rằng, muội là muội muội của Thục phi, ít nhiều cô ta cũng phải nể mặt tỷ chứ? Ai ngờ cô ta nói… cô ta nói…”
Đôi mày liễu của Thục phi nhướn cao: “Cô ta nói gì?” Càng ở địa vị cao càng không thể chịu đựng được sự khinh thường của người khác.
“Cô ta nói, chẳng qua chỉ là Thục phi, có phải Hoàng hậu đâu…”
“Cái gì?” Đôi mắt phượng của Thục phi trợn ngược, rõ ràng là rất tức giận, cô ta đắc sủng nhưng lại luôn bị Hoàng hậu chèn ép, đây vốn là nỗi nhức nhối trong lòng cô ta, giờ câu nói của Từ Uyển Thanh đã chạm vào đó, điểm trúng huyệt chết của Thục phi.

Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, “Sao, có được sự sủng ái của Thái hậu thì trong mắt không có bổn cung nữa phải không? Tưởng Nhược Lan ngươi được lắm! Sớm muộn gì ngươi cũng biết sự lợi hại của bổn cung!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui