Thái hậu nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, giọng lạnh trầm: “Ai nói cho ta biết không quan trọng, ta chỉ muốn con biết quyết định của ta thôi.
Ta muốn nhận Nhược Lan làm nghĩa nữ.
Nó không những đưa ra được phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa mà còn khống chế được dịch bệnh, chữa khỏi bệnh cho ta.
Dù xét ở mặt nào nó cũng đã lập công lớn, lai thêm người ngoài cũng biết ai gia rất thương yêu nó, vì vậy nhận Nhược Lan làm nghĩa nữ là việc hợp tình hợp lý.”
Mặt Cảnh Tuyên Đế biến sắc, “xoạt” một tiếng đứng dậy, lớn tiếng nói: “Trước kia trẫm đã nói rồi, trẫm không đồng ý.
Trẫm sao có thể để Nhược Lan trở thành muội muội của mình? Không có thánh chỉ của trẫm, nàng không thể trở thành công chúa.”
Thái hậu ngẩng đầu lên, “Không có thánh chỉ của Hoàng thượng đúng là không thể phong Nhược Lan làm công chúa.
Có điều, cũng không sao, ai gia sẽ bố cáo cho người trong thiên hạ biết, Nhược Lan đã là nghĩa nữ của ai gia, là muội muội của Hoàng thượng.
Nếu Hoàng thượng không sợ mang tội danh loạn luân thì cứ việc nạp muội muội của mình vào cung.” Thái hậu nhìn thẳng ra phía trước, không dám nhìn vào sắc mặt của con trai, người sợ nếu nhìn sẽ mềm lòng.
“Mẫu hậu.” Cảnh Tuyên Đế hét lên, sau đó lao về phía trước, nắm chặt tay người, “Người biết rõ là nhi thần yêu Nhược Lan, tại sao lại ép nhi thần?”
Thái hậu quay đầu lại, nhìn vẻ mặt đau đớn của con trai, lòng người cũng đau khôn cùng, “Nhưng con cũng biết Nhược Lan không yêu con, tại sao lại ép nó vào đường cùng như thế?”
“Nhi thần sao có thể ép Nhược Lan vào đường cùng, nhi thần nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.” Cảnh Tuyên Đế nắm chặt tay Thái hậu, khẩn khoản nói.
Thái hậu giơ tay lên áp vào khuôn mặt tiều tụy của Hoàng đế, mắt lóng lánh nước, “Con ơi, hà tất phải tự lừa mình lừa người? Với tính cách của Nhược Lan, con ép nó vào cung chẳng khác nào ép nó vào đường chết? Cho dù con lấy bọn trẻ ra uy hiếp nó, khiến nó không dám chết, nhưng những người khác trong cung sẽ tha cho nó sao? Nó không những có được sự sủng ái hết mực của con, lại còn có cả sự thương yêu của ta, mọi người sẽ đố kị với nó.
Người đầu tiên không thể chấp nhận nó chính là Hoàng hậu.
Hoàng hậu sống trong cung đã lâu như thế rồi, sinh con cho con, vì con cai quản hậu cung đâu ra đấy, cũng có thể coi là đã tận tâm tận lực.
Nhưng giờ ngôi vị thái tử chưa được lập, Hoàng hậu sao có thể mắt nhắm mắt mở để một đối thủ mạnh như Nhược Lan sống bên mình? Nhược Lan không phải Từ quý phi, nó không biết tranh giành, không biết mưu mô nham hiểm, không có lòng đấu đá, con nghĩ nó trụ được bao lâu? Hay con muốn ép nó trở thành một người phụ nữ giống như những người phụ nữ trong hậu cung của con, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bày mưu tính kế ám hại người khác? Đây là kết quả con muốn ư?”
“Mẫu hậu…” Cảnh Tuyên Đế buồn bã cúi đầu.
“Con ơi, con rõ ràng biết hết hiểu hết, nhưng vẫn bỏ mặc tất cả, vì sự ích kỷ nhất thời của mình mà uy hiếp nó.
Con có thể trách nó không yêu con, nhưng ai có thể yêu một người hoàn toàn chẳng nghĩ tới mình như thế? Tại sao nó lại yêu An Viễn Hầu? Bởi vì An Viễn Hầu nguyện vì nó mà chịu khổ, hắn biết Nhược Lan đau lòng, Nhược Lan bị tổn thương, nên dù không nỡ tới đâu hắn vẫn để nó ra đi.
Hắn biết vì việc hủy hôn Nhược Lan sẽ phải chịu khổ, nên nhận hết tội lỗi về mình.
Đổi lại là con, con sẽ làm thế nào? Con nhất định sẽ không buông tay, thà nhìn nó đau đớn buồn bã cũng phải giữ bằng được nó ở bên mình.
Đấy là khác biệt, con sao có thể trách nó không yêu con…”
Cảnh Tuyên Đế căm hận ngẩng đầu: “Cận Thiệu Khang tốt tới đâu cũng chẳng phải vẫn lén lút phản bội nàng đấy ư? Nếu không, tại sao nàng lại hủy hôn?”
Thái hậu lắc lắc đầu, thở dài: “Con à, con có thể giấu được Nhược Lan đơn thuần, nhưng sao con qua được mắt ta? Con dám nói con không dùng thủ đoạn trong quá trình dẫn tới việc họ hủy hôn không? Người phụ nữ đó không phải là một ca nữ bình thường, con có bao giờ ra trận mà không chắc thắng đâu? Ta hiểu con mà, một khi con đã ra tay là phải toàn thắng, tại sao mấy năm nay con xa lánh An Viễn Hầu? Không phải bởi vì lòng con hổ thẹn khi đối mặt với hắn sao?”
Cảnh Tuyên Đế nghiến răng, “Không được, nhi thần đợi lâu như vậy rồi, nhi thần sẽ không từ bỏ, mẫu hậu vẫn nên bỏ ý định đó đi.”
Thái hậu buông tay, điềm đạm đáp: “Không kịp nữa rồi, ý chỉ của ai gia đã ban xuống, đã hạ lệnh cho bộ Lễ để họ chuẩn bị mọi nghi thức.
Không lâu nữa văn võ bá quan toàn triều đều sẽ biết chuyện này, nếu trong lòng con còn có ai gia, nếu con thật sự muốn tốt cho Nhược Lan thì hãy bổ sung thánh chỉ xuống.”
Ý chỉ của Thái hậu đã xuống rồi, Tưởng Nhược Lan trở thành nghĩa nữ của Thái hậu là sự thật, nếu Cảnh Tuyên Đế muốn ngăn cản, thì có nghĩa là công khai đối đầu với Thái hậu.
Tình cảm giữa Cảnh Tuyên Đế và Thái hậu xưa nay rất hòa hợp, công khai phản đối ý chỉ của Thái hậu là việc hắn không làm được.
Chỉ là sao hắn cam tâm đây? Chậm một bước, chậm một bước thôi…
Cảnh Tuyên Đế nắm chặt tay, căm phẫn vô cùng.
Hắn đứng dậy, nhìn Thái hậu rất lâu, ngực phập phồng.
Thái hậu nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt không đổi.
Cảnh Tuyên Đế quay người, tức tối bỏ đi.
Cảnh Tuyên Đế đi rồi, Diệp cô cô bước vào, hỏi Thái hậu: “Thái hậu, Hoàng thượng có đồng ý phong Nhược Lan tiểu thư làm công chúa không?” Nếu Hoàng đế do dự không chịu hạ chỉ thì Nhược Lan sẽ lâm vào hoàn cảnh rất khó xử.
Thái hậu đáp: “Hoàng thượng sẽ làm thế, con ta ta hiểu, dù nó có tức giận thế nào, cũng không để ai gia khó xử.” Nói tới đây, người cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, “Nó nhất định rất hận ai gia, nhưng tại sao ai gia phải ép nó như thế, nếu như nó không quá đáng, ai gia cũng sẽ không tuyệt tình như vậy.”
Diệp cô cô đến bên Thái hậu, khẽ an ủi: “Thái hậu, người đừng buồn nữa, sẽ có ngày Hoàng thượng hiểu ra thôi.”
“Hi vọng là thế.”
Cảnh Tuyên Đế lao ra khỏi Từ Ninh cung, Hoàng Quý theo sau hắn.
“Hoàng thượng, nô tài đã làm theo ý chỉ của Hoàng thượng.
sắp xếp xong việc của Lệ phi rồi.”
Nghe thấy hai tiếng “Lệ phi”, Cảnh Tuyên Đế đột ngột dừng bước, Hoàng Quý theo sau suýt thì đâm sầm vào hắn.
Cảnh Tuyên Đế nắm chặt tay, gân xanh nổi bật, “Lệ phi…” Hai chữ này gần như được hắn rít khỏi kẽ răng, giọng vô cùng nham hiểm, khiến Hoàng Quý đứng sau lưng không lạnh mà run.
“Đến Chung Túy cung.” Cảnh Tuyên Đế tức giận phừng phừng lao về phía Chung Túy cung.
Chung Túy cung.
Lệ phi từ sau khi bị áp giải về cung, co mình nằm trong góc giường run rẩy.
Hoàng thượng sẽ làm gì mình? Hoàng hậu tại sao lại nói như thế?
Giờ mình là Lệ phi, có con trai con gái, Hoàng thượng sẽ không làm gì mình đâu, ít nhất thì cũng phải nể mặt bọn trẻ, Hoàng thượng sẽ không làm tổn thương mình.
Mặc dù luôn trấn an bản thân như thế, nhưng từ tận đáy lòng cô ta vẫn thấy sợ, nỗi sợ hãi đó khiến huyết dịch toàn thân đông cứng, lạnh thấu xương thấu thịt.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe ngoài điện có tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá đáo.”
Mặt Lệ phi trắng bệch, lập tức nhảy xuống giường, thấy Cảnh Tuyên Đế bước vào sắc mặt lạnh lẽo, Tưởng Sính Đình hai chân mềm nhũn, quỳ dưới đất dập đầu liên tục.
“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, không liên quan tới thần thiếp, thần thiếp không nói gì cả, là Hoàng hậu nghe thấy giọng Hoàng thượng nên cố ý muốn xông vào.
Không liên quan tới thần thiếp.
Hoàng thượng minh xét, Hoàng thượng minh xét.”
Cảnh Tuyên Đế đi đến bên cô ta thì dừng lại, từ trên nhìn xuống, ánh mắt sắc như dao, giọng lạnh như băng: “Tưởng Sính Đình, còn nhớ khi nàng vào cung, trẫm đã nói gì với nàng không?”
Tưởng Sính Đình run lẩy bẩy, nước mắt trào ra, “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng…” Cô ta không ngừng dập đầu, những tiếng “cốp cốp” vang lên khô khốc.
Cảnh Tuyên Đế chẳng động lòng, tiếp tục nói: “Trẫm từng nói rằng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, nàng mãi mãi là phi tần của trẫm.
Những gì là của nàng, nàng sẽ không thiếu dù chỉ một phân.”
“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng… Thần thiếp chẳng làm gì cả…”
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng hừ một tiếng, giọng càng thêm âm trầm, “Trẫm còn nói, đừng manh động, đừng giở trò gì.
Nếu không, người đầu tiên trẫm lấy mạng là nàng.
Vào lúc nàng cùng Hoàng hậu xuất hiện trước mặt trẫm, nàng phải biết cái gì đang đợi nàng chứ?”
Tưởng Sính Đình sợ tới mức ngẩng phắt đầu lên, ôm lấy chân Cảnh Tuyên Đế, khóc lóc cầu xin: “Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp không cố ý.
Hoàng thượng, tốt xấu gì thần thiếp cũng đã đi cùng người được năm năm, một đêm vợ chồng ngàn ngày tình nghĩa, dù là nể mặt hai đứa trẻ, xin hãy tha cho thần thiếp lần này, được không? Hoàng thượng, sau này thần thiếp không dám nữa.”
Cảnh Tuyên Đế cúi xuống, giơ tay ra túm lấy cằm nâng mặt cô ta lên, tức giận trừng mắt lườm cô ta, ánh mắt đó ngập tràn hận thù, đầy sát khí, khiến Tưởng Sính Đình sợ hãi quên cả khóc.
“Tưởng Sính Đình, nàng có biết, vì nàng mà trẫm mất cái gì không? Nếu không phải vì nàng, chuyện sẽ không thành ra thế này.
Trẫm hận không thể xé nàng thành trăm nghìn mảnh, nay để nàng được chết toàn thây đã là nể mặt hai đứa con lắm rồi.
Sau khi nàng chết, trẫm sẽ giao hai đứa trẻ cho Hoàng hậu, vài năm nữa, bọn trẻ chẳng còn nhớ chúng đã từng có một mẫu thân như nàng.
Nàng có thể yên lòng mà nhắm mắt được rồi.”
Nếu không phải là Hoàng hậu sớm phát hiện ra chuyện này, hắn cũng không cần phải quyết định vội vã như thế, cũng không ép Thái hậu phải tuyệt tình như thế.
Chuyện đã không còn đường cứu vãn nữa.
Cảnh Tuyên Đế càng suy nghĩ càng hận, hắn tức tối hất tay, quay người bỏ đi.
Tưởng Sính Đình nằm bò trên đất đau đớn khóc nấc lên, nhưng Cảnh Tuyên Đế không thèm quay đầu nhìn cô ta lần nào.
Một lát sau, Hoàng Quý cùng hai thái giám bước vào, trên tay một trong hai thái giám đó cầm bình rượu.
Mặt Tưởng Sính Đình trắng bệch, nàng ta mở to mắt hoảng hốt hoang mang nhìn bình rượu độc, liên tục giật lùi: “Không, không…”
Hoàng Quý tiến lên, lạnh nhạt nói: “Lệ phi nương nương, đây là rượu thượng hạng, có thể giúp nương nương ra đi mà không hề đau đớn.
Lệ phi nương nương tự mình ra tay hay để nô tài giúp sức?”
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nhược Nam nhận được ý chỉ của Thái hậu.
Tưởng Nhược Nam nhìn thấy ý chí, vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, nếu nàng trở thành nghĩa nữ của Thái hậu thì quan hệ giữa nàng và Hoàng đế là quan hệ huynh muội.
Trong lịch sử, có không ít Hoàng đế cướp vợ của thần tử, mà trong số đó cũng có không ít người là minh chủ, nhưng Hoàng đế dám nhòm ngó cả muội muội của mình thì đều là hôn quân, người bình thường tuyệt đối không bao giờ làm cái việc khiến thiên hạ phỉ nhổ ấy.
Cảnh Tuyên Đế ngay từ đầu đã không dám ngang nhiên cướp vợ của thần tử, thì đương nhiên cũng không dám có hành động bỉ ổi như vậy rồi.
Tưởng Nhược Nam lập tức vào cung tạ ân.
Trong Từ Ninh cung, Tưởng Nhược Nam dập đầu trước Thái hậu ba lần.
Nàng biết, hành động này của Thái hậu đã ép Hoàng đế vào đường cùng, trong lòng người hẳn đang rất buồn.
“Thái hậu, Nhược Lan không biết phải cảm tạ Thái hậu thế nào, đại ân đại đức của Thái hậu, chỉ e dùng cả đời này cũng không thể trả hết.”
Thái hậu cho nàng đứng dậy, rồi lại bảo nàng ngồi xuống bên mình.
“Đây vốn là ai gia nợ con, trước kia nếu ai gia không ích kỷ, muốn con gả cho Hoàng thượng, ngay từ đầu nhận con làm nghĩa nữ thì mọi chuyện có lẽ đã khác rồi.”
“Thái hậu, sao có thể trách người được? Không ai có thể ngờ chuyện lại tới mức này…”
Thái hậu thở dài, “Có lúc ta nghĩ, có lẽ đây là báo ứng của ta, trước kia vì ta ích kỷ nên mới thao túng cuộc đời của cha mẹ con, khiến họ buồn bã mà chết.
Nay, những nỗi khổ đau oán hận trong lòng Hoàng thượng, đều là do tội nghiệt của ta mà ra.”
“Thái hậu, con tin là cha mẹ con nhất định chưa từng oán trách người…”
Thái hậu nhìn Tưởng Nhược Nam, cười cười, người nắm tay nàng, “Cũng may, chuyện chưa tới mức không thể vãn hồi.
Từ nay về sau, con có thể yên tâm ở lại hoàng thành.
Con trai của ta ta hiểu, nó có không cam tâm thế nào cũng không dám làm chuyện gì quá đáng.
Đợi một thời gian nữa qua đi, có lẽ nó sẽ nghĩ thông thôi…”
Lúc này, Diệp cô cô bước vào, nói với Thái hậu: “Thái hậu, tối qua Lệ phi mắc bệnh hiểm nghèo đã đột ngột qua đời rồi.”
Tưởng Nhược Nam nhớ lại chuyện hôm qua, đương nhiên biết ngay vì sao Tưởng Sính Đình chết, nàng khẽ thở dài.
Có con trai con gái, thân phận tôn quý, vô cùng vinh hoa, nhưng sống chết chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.
Đây chính là bản chất của hậu cung.
Trước khi nàng rời khỏi Từ Ninh cung, Thái hậu nói với nàng rằng, đợi bộ Lễ chọn xong ngày sẽ mở yến tiệc trong cung, mời nữ quyến trong hoàng thành tới dự, bố cáo chuyện này cho thiên hạ biết.
Khi thánh chỉ phong tặng của Hoàng thượng ban xuống, sẽ chính thức thực hiện đại lễ phong tặng.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, nàng yên tâm rồi.
Về tới quán trọ, ăn xong cơm trưa với bọn trẻ, nghỉ ngơi một lúc, Hầu phủ cho xe ngựa tới đón.
Và người tới đón họ chính là Cận Thiệu Khang.
Tưởng Nhược Nam thấy lạ, lúc này hắn phải ở phủ nha mới phải.
Muốn hỏi nhưng thấy không tiện, đành im lặng, nhưng Cận Thiệu Khang như hiểu được nghi vấn của nàng, cười nói: “Ta sợ bọn trẻ không quen, ta nghĩ nếu có mặt ta chúng sẽ tự nhiên hơn nên mới đến đây.”
Hắn nhìn nàng rồi nói: “Hôm nay sắc mặt nàng khá hơn một chút rồi đấy.”
Tưởng Nhược Nam cười cười.
Trên xe, Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang mỗi người bế một đứa, Cận Thiệu Khang hỏi nàng: “Nàng đã kể cho bọn trẻ nghe chuyện chưa?”
Tưởng Nhược Nam bối rối, “Hai hôm nay bận quá, còn chưa kịp nói, chàng yên tâm, thiếp sẽ nói cho chúng hiểu.”
“Không sao, cứ từ từ.
Vội vàng quá, bọn trẻ sợ lại không thích ứng kịp.” Cận Thiệu Khang cười đáp.
Mỗi câu nói của hắn đều khiến nàng thấy ấm áp tận đáy lòng, trước kia nàng yêu hắn cũng vì hắn ngoài lạnh mà trong nóng, quan tâm dịu dàng.
Tưởng Nhược Nam thầm thở dài, nàng quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên tai vọng tới tiếng hắn trò chuyện với bọn trẻ, hắn rất nhẫn nại nghe bọn trẻ kể hai hôm nay ăn gì, chơi gì… đại loại những lời như thế.
Sau đó nhẹ nhàng đáp lại chúng.
Không khí bình yên này khiến nàng suýt rơi nước mắt.
Xe ngựa dừng lại trước cổng lớn của Hầu phủ, bọn họ liền xuống xe.
Thái phu nhân đã đứng ở cổng, thấy bọn trẻ, mặt lập tức cười tươi như hoa.
“Cháu ngoan của ta.” Thái phu nhân tiến lên, muốn ôm bọn trẻ vào lòng.
Bọn trẻ lần lượt né tránh, nấp sau lưng Tưởng Nhược Nam, nhìn Thái phu nhân với ánh mắt cảnh giác thù địch.
Nụ cười trên môi Thái phu nhân cứng lại, sự thất vọng hiện ra rõ ràng.
Tưởng Nhược Nam kéo bọn trẻ ra phía trước, nói với chúng: “Mẹ đã từng nói thế nào? Đối với người lớn phải lễ phép, mau chào bà đi.”
Nghe Tưởng Nhược Nam nói vậy, hai đứa trẻ lúc này mới bước ra từ phía sau Tưởng Nhược Nam với bộ dạng không cam tâm tình nguyện, nhìn Thái phu nhân gọi “bà”.
Thái phu nhân lại cười, muốn cầm tay chúng nhưng lại không dám, bèn nói với Cận Thiệu Khang: “Mau đưa chúng vào.”
Tưởng Nhược Nam dắt hai đứa trẻ vào.
Trên đường, chúng tò mò nhìn ngó xung quanh, còn Tưởng Nhược Nam thấy từng gốc cây ngọn cỏ thân thuộc trong phủ, đột nhiên có cảm giác như đã rời khỏi đây cả thế kỉ rồi.
Đầu tiên họ tới Tùng Hương viện, Thái phu nhân sớm đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, vừa vào liền bảo hai đứa trẻ ăn, bọn trẻ đứng bên Tưởng Nhược Nam, cho tới khi Tưởng Nhược Nam gật đầu đồng ý mới tới lấy đồ ăn.
Thái phu nhân ban đầu còn lo lắng bọn trẻ lưu lạc bên ngoài không ai giáo dục, giờ thấy chúng ngoan ngoãn lễ phép, trong lòng rất vui..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...