“Bình thân.” Cảnh Tuyên Đế điềm đạm lên tiếng.
Cận Thiệu Khang đứng dậy, nhìn về phía sau Cảnh Tuyên Đế, rồi mới nói: “Sao Hoàng thượng lại tới đây một mình?”
Cảnh Tuyên Đế nhìn hắn, vẫn trả lời bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Xung quanh có tới ba nghìn cấm vệ quân, lẽ nào trẫm còn nguy hiểm? An Viễn Hầu lo lắng quá rồi.” Nói xong, mắt liếc Tưởng Nhược Nam rồi mới nói tiếp: “Nhưng phải nói An Viễn Hầu cũng hứng trí thật đấy.”
Tưởng Nhược Nam nhìn Cảnh Tuyên Đế, vô thức giật lùi về phía sau một bước, đứng sau lưng Cận Thiệu Khang.
Hai mắt Cảnh Tuyên Đế khẽ nheo lại.
Cận Thiệu Khang lại nghĩ Tưởng Nhược Nam xấu hổ nên không để ý, hắn cười đáp: “Trước kia khi tới đây, vi thần phát hiện ra chỗ này cảnh sắc đẹp đẽ nên lần này có cơ hội, bèn đưa thê tử tới thưởng ngoạn.”
Hai chữ “thê tử” này nghe thật nhức tai, nhức tới mức Cảnh Tuyên Đế thấy khó chịu.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, vẫn điềm đạm cười đáp: “Nhắc ra mới nhớ, chỗ này do trẫm và An Viễn Hầu cùng phát hiện.”
Cận Thiệu Khang cũng cười: “Không ngờ Hoàng thượng còn nhớ.”
Cảnh Tuyên Đế di chuyển, ánh mắt lại quét về phía Tưởng Nhược Nam một cái: “Có những việc, đương nhiên sẽ không thể quên.”
Sau đó, hắn quay người, nói với Tưởng Nhược Nam: “Mời Hầu phu nhân hãy tạm lui đi, trẫm có chuyện muốn bàn với An Viễn Hầu.”
Tưởng Nhược Nam cầu còn không được, từ sau khi Hoàng thượng xuất hiện, ánh mắt hắn, vẻ mặt hắn, giọng nói hắn… tất cả đều như tảng đá lớn đè lên ngực nàng, khiến nàng nghẹt thở, chỉ mong được tránh thật xa.
Nghe lệnh, nàng bèn hành lễ, rồi lui đi.
Trước khi nàng đi, Cận Thiệu Khang khẽ nói với nàng: “Khi ra khỏi rừng phải cẩn thận đấy, không ai đỡ nàng nữa đâu.”
Những lời quan tâm này chợt khiến Tưởng Nhược Nam tủi thân.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn cười, khẽ “vâng”.
Cảnh Tuyên Đế nhìn nụ cười của nàng, sắc mặt lập tức sầm hẳn xuống.
Tưởng Nhược Nam đi rồi, Cảnh Tuyên Đế khôi phục lại vẻ mặt điềm tĩnh trước đó, đi tới bên dòng suối nhỏ, nhìn nước suối trong vắt, rồi lại nhìn lũ cá đang bơi lội tung tăng vui vẻ, khẽ cười, “Trẫm còn nhớ, đó là khi theo phụ hoàng đi săn, cùng ngươi tới nơi này bắt cá, kết quả bị ngã xuống nước, ướt như chuột lột.
Ngươi bèn cởi y phục của mình cho trẫm mặc, nhưng lại không dám mặc y phục đã ướt sũng của trẫm, đành phải để trần ngồi hong khô y phục cho trẫm, rồi mới đưa cho trẫm thay.
Kết quả trẫm chẳng sao, còn ngươi lại ốm mất mấy ngày.”
Cận Thiệu Khang cảm thấy kỳ lạ, sao Cảnh Tuyên Đế đột nhiên lại có hứng ôn lại chuyện cũ việc xưa, nhưng không thể hiện gì, chỉ đáp: “Vi thần chỉ làm bổn phận của mình thôi.”
Cảnh Tuyên Đế quay đầu lại nhìn hắn cười: “Trẫm biết, ngươi thật lòng quan tâm trẫm.
Vì vậy trong lòng trẫm, ngươi không giống những người khác.
Trong lòng trẫm, ngươi là bạn trẫm!”
Cận Thiệu Khang cúi đầu nghiêm giọng: “Thần không dám.”
Cảnh Tuyên Đế đi đến bên hắn, vỗ vỗ vai hắn, cười: “Thiệu Khang đừng căng thẳng, chúng ta chỉ ôn lại chuyện cũ thôi mà, không cần phải thận trọng thế.” Nói rồi, Cảnh Tuyên Đế thở dài: “Thực ra trẫm cũng có chút hổ thẹn với ngươi.
Gần đây, trẫm nghe được vài lời bàn ra tán vào, mới biết vì sự sơ suất của mình, mà ngươi phải chịu khổ!”
Cận Thiệu Khang vội phủ nhận: “Thần vạn phần không dám, chỉ là không biết Hoàng thượng đang nói tới việc gì…”
Cảnh Tuyên Đế quay người đi, chậm rãi đáp: “Trẫm biết khi xưa trẫm hạ chỉ ban hôn cho ngươi là quá vội vàng.
Nghe nói trước đó ngươi đã tìm được cô nương tâm đầu ý hợp, trẫm lại ép ban Tưởng Nhược Lan cho ngươi làm chính thất, khiến người con gái ngươi yêu thương phải tủi nhục làm thiếp thất.
Chắc ngươi buồn phiền lắm.”
Cận Thiệu Khang nhớ lại cảm giác của mình khi ấy, vào thời khắc hắn tiếp nhận thánh chỉ, trong lòng ngoài sự tức giận còn là cảm giác ấm ức bất lực.
Nếu không phải sau đó Vu Thu Nguyệt tới tìm hắn khóc lóc sụt sùi, nói rằng tình nguyện về làm thiếp, hắn cũng sẽ không đưa ra đề nghị lấy nàng ta làm bình thê.
Quyết định này phần lớn là do giận dỗi, phần còn lại có lẽ hắn cũng muốn bù đắp cho Vu Thu Nguyệt.
“Hoàng thượng, đã là chuyện quá khứ rồi, giờ thần sống rất tốt, Hoàng thượng không cần phải lo lắng cho thần.”
“Nhưng trong lòng trẫm không sao yên được.
Trẫm nghe nói Tưởng Nhược Lan gây chuyện khiến nhà cửa náo động, trẫm mới biết rằng, khi ấy trẫm đã đưa ra một quyết định sai lầm biết bao.”
Hắn đột nhiên quay lại nhìn Cận Thiệu Khang, ánh mắt sắc lẹm: “Nay, trẫm muốn bù đắp cho ngươi.
Lần đi săn bắn này trẫm sẽ tạo cơ hội cho ngươi lập công.
Khi ấy, ngươi hãy thừa cơ nói rằng muốn bỏ vợ, hành động của Tưởng Nhược Lan đã phạm một trong thất xuất, trẫm hoàn toàn có lý do để chuẩn tấu.
Sau khi chuyện này qua đi, ngươi muốn đưa thiếp thất mà ngươi yêu thương lên làm chính thất hay muốn cưới một thục nữ danh môn nào khác về làm chính thất cũng được, trẫm nhất định sẽ thỏa mãn tất cả các yêu cầu của ngươi.”
Mặc dù là thánh chỉ, nhưng nếu người con gái phạm vào “thất xuất”, chỉ cần người đàn ông có gan đưa ra, thì dù Hoàng thượng có phải chịu mất mặt tới đâu vẫn phải nhận lời cho hắn bỏ vợ.
Đương nhiên, từ xưa tới nay, trong các cuộc hôn nhân được ban, dù người con gái có không ổn tới đâu thì người đàn ông cũng không dám đưa ra yêu cầu, làm vậy chẳng khác nào tát vào mặt Hoàng thượng, chỉ trích rằng Hoàng thượng đã phạm sai lầm.
Hoàng thượng ngoài mặt thì đồng ý, ngộ nhỡ lại ghi hận trong lòng thì cái mạng nhỏ của người yêu cầu bỏ vợ khó giữ.
Cùng lắm cưới thêm vài tiểu thiếp nữa rồi lạnh nhạt người con gái được thánh chỉ ban cho là xong.
Về phần Hoàng thượng mà nói, thánh chỉ do mình ban ra tất không thể ngang nhiên thu về, trừ phi người trong cuộc có yêu cầu.
Đương nhiên, quyền yêu cầu thường giới hạn ở bên nam, xin được bỏ vợ là cách làm đơn giản nhất, trực tiếp nhất.
Nhưng nếu Tưởng Nhược Nam đòi bỏ chồng thì e rằng sẽ sóng gió và khó khăn sẽ nhiều hơn.
Lúc này, Cảnh Tuyên Đế lại đưa ra một kiến nghị làm chính bản thân mình phải mất mặt như vậy khiến Cận Thiệu Khang rất băn khoăn.
Hắn có nghĩ thế nào đi nữa cũng không ngờ rằng Hoàng đế trong tay có vô số mỹ nhân ấy lại đang nhắm vào vợ mình, mà người con gái đó lại còn là người mà Hoàng thượng từng chán ghét không cần.
Hắn lại tưởng Hoàng thượng thật sự hối hận vì hành vi của mình nên sống chết đòi bồi thường, bù đắp cho hắn, trong lòng vô cùng cảm động.
Hắn quỳ xuống, dập đầu trước Cảnh Tuyên Đế, đáp: “Đa tạ thánh ân của Hoàng thượng.
Chỉ là những lời Hoàng thượng nghe được đều là những lời bịa đặt.
Thời gian đầu, vi thần chưa rõ thê tử nên đã hiểu lầm nàng.
Sau một thời gian tiếp xúc, vi thần đã nhận ra thê tử hoàn toàn không phải là người như vi thần nghĩ.
Nàng là một người con gái tốt hiếm có, vi thần không hề ấm ức, không hề hối hận.
Ngược lại…” Cận Thiệu Khang ngẩng đầu, nhìn Cảnh Tuyên Đế, nở nụ cười tràn trề hạnh phúc: “Ngược lại, vi thần còn vô cùng tạ ân thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng.
Nếu không nhờ Hoàng thượng, e rằng vi thần và thê tử chỉ có thể đi lướt qua nhau mà thôi.”
Chứ sao được vui vẻ và hạnh phúc như bây giờ?
Dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười hạnh phúc thỏa mãn của Cận Thiệu Khang khiến Cảnh Tuyên Đế nhức mắt.
Đôi tay đang chắp sau lưng của hắn nắm lại rất chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi rần rật.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn không thể hiện bất kỳ điều gì.
Hắn nhìn Cận Thiệu Khang, giọng vẫn đều đều: “Những lời trẫm nghe thấy thật sự đều là những lời đồn đại thôi ư? Nghe nói, vì chuyện này, Thái hậu đã từng triệu ngươi và mẫu thân ngươi vào cung, cuối cùng cũng không có kết quả.” Ngữ điệu mặc dù điềm đạm, nhưng trong đó toát ra sự uy nghiêm khó cưỡng.
Cận Thiệu Khang lén giật mình, vội vàng đáp: “Hoàng thượng, chuyện đó đã là quá khứ rồi.
Ban đầu, quan hệ giữa vi thần và thê tử đúng là có chút hiểu lầm, không vui vẻ, nhưng giờ đã ổn, giữa vi thần và thê tử không còn vướng mắc gì nữa.”
“Không còn vướng mắc gì nữa?” Cảnh Tuyên Đế nặng nề nhắc lại, nhớ tới cảnh ôm ấp thân mật trước đó nhìn thấy trong rừng, ghen tuông nổi lên.
Hắn không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, buột miệng nói: “Nghe nói hai người còn chưa động phòng, vậy mà ngươi dám khẳng định không có bất kỳ vướng mắc vào nữa?”
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Cảnh Tuyên Đế.
Sao Hoàng thượng lại hỏi tới chuyện này?
Cảnh Tuyên Đế cũng nhận ra mình đã lỡ lời, sắc mặt dịu xuống, giọng cũng dịu hơn: “Thiệu Khang, ta luôn coi ngươi như bạn, nghe được chuyện đó nên mới không kìm được mà muốn can thiệp, lại càng thêm hối hận vì quyết định vội vã ban đầu của mình, cho nên hôm nay ta mới nói với ngươi những lời như thế.”
Cận Thiệu Khang hiểu, “Hoàng thượng không cần lo lắng cho vi thần, bây giờ…” Phải nhắc đến chuyện này trước mặt một người ngoài, quả thật không phải là phong cách của người luôn thủ lễ như Cận Thiệu Khang.
Nhưng, nó liên quan đến hôn sự của hắn và Tưởng Nhược Lan, đương nhiên hắn phải nói ra sự thật, phải gạt bỏ suy nghĩ đó trong đầu Hoàng thượng.
Hắn cúi đầu, khẽ nói: “Trước kia giữa thê tử và vi thần có chút không vui, nhưng giờ thê tử đã tiếp nhận vi thần, sau khi chuyến đi săn này kết thúc, chúng thần sẽ… sẽ động phòng.
Vì vậy mong Hoàng thượng yên tâm, quyết định trước kia của Hoàng thượng không sai, vi thần cũng không có ý định bỏ vợ.”
Nếu lúc này Cận Thiệu Khang ngẩng đầu lên, sẽ nhìn thấy phản ứng bất thường và sắc mặt trắng bợt của Cảnh Tuyên Đế.
Vừa nghe tin họ chuẩn bị động phòng, Cảnh Tuyên Đế hoàn toàn không thể khống chế được tâm trạng của mình nữa.
Quyết định ban đầu của hắn không sai? Cảnh Tuyên Đế thật muốn ngửa cổ lên trời mà cười lớn.
Sai rồi, đã sai lại càng sai!
Chính tay hắn đã đẩy nàng vào lòng một người đàn ông khác!
Sai rồi! Sai rồi!
Cảnh Tuyên Đế bỗng nhiên có cảm giác như trái tim mình bị ai đó chích cho một cái, nhói lên đau đớn.
Hắn quay người đi, cố khống chế tâm tư, gắng giữ giọng điệu bình thản nhất: “Xem ra trẫm đã hiểu lầm thật, nếu đã như vậy thì những lời vừa rồi cứ coi như trẫm chưa từng nói.
Ngươi hãy lui trước đi.”
Cận Thiệu Khang hành lễ, rời đi, không để tâm tới chuyện này nhiều.
Sau khi Cận Thiệu Khang đi rồi, Cảnh Tuyên Đế vẫn đứng mãi bên bờ suối, hai mắt nhìn chằm chằm vào một điểm phía trước, như đang nhìn gì đó, lại như chẳng nhìn gì cả.
Sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, cho tới tận khi Hoàng Quý đến tìm hắn mới rời đi.
Về phần Tưởng Nhược Nam, sau khi thận trọng ra khỏi vạt rừng, chưa đi được bao lâu đã gặp Tưởng Sính Đình từ trong lều ra ngoài hóng mát.
Tưởng Sính Đình ăn mặc hoa lệ, dung mạo vẫn xinh đẹp trang nhã như thế, nhưng vẻ mặt lại chẳng chút tươi vui, thần sắc còn có phần tiều tụy.
Lẽ nào thời gian này đi đường liên tục nên cô ta mệt? Theo lí mà nói, được như nguyện rồi thì cô ta phải vui mới đúng, Tưởng Nhược Nam thầm nghĩ.
Nhưng đối với việc của cô ta, nàng không hứng thú.
Giờ Tưởng Sính Đình đã là cung phi, có điều chỉ là quý nhân, cấp bậc không cao; còn Tưởng Nhược Nam là nhất phẩm phu nhân, vì vậy khi gặp mặt Tưởng Sính Đình, Tưởng Nhược Nam chỉ cần nhún gối hành lễ mà thôi.
Suốt quá trình đó, Tưởng Sính Đình vẫn lạnh lùng nhìn nàng.
Tưởng Nhược Nam hành lễ xong bèn rời đi, hoàn toàn không muốn trò chuyện.
Chỉ là vừa quay người, Tưởng Sính Đình bèn lên tiếng gọi giật nàng lại: “Đường tỷ.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn cô ta: “Quý nhân có việc gì cần dặn dò thần phụ ư?”
Tưởng Sính Đình nhìn nàng, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Đường tỷ, mọi thứ muội có được ngày hôm nay đều nhờ tỷ ban tặng, đại ân đại đức của tỷ, muội xin khắc cốt ghi tâm.”
Nhờ nàng ban tặng? Cô ta muốn ám chỉ điều gì? Tưởng Nhược Nam thầm thắc mắc, vừa định hỏi cho rõ thì Tưởng Sính Đình đã quay người bỏ đi mất.
Lẽ nào cô ta cho rằng nàng đã cứu cô ta nên bản thân mới có cơ hội được vào cung? Tưởng Nhược Nam cảm thấy khó hiểu, nhưng lại lắc đầu, cô ta mà nghĩ như thế mới lạ!
Nàng nhún nhún vai, không muốn băn khoăn thêm về chuyện này nữa, bước về phía lều mình.
Một lát sau cung tì đưa cơm đến.
Sau đó Cận Thiệu Khang cho người đến chuyển lời, hỏi nàng có được bình an khi quay về không.
Tưởng Nhược Nam biết hắn lo cho mình, bèn sai cung tì chuyển lời lại rằng nàng đã an toàn ra khỏi rừng, không bị thương tích gì.
Nhìn theo bóng cung tì rời đi, trái tim Tưởng Nhược Nam bỗng thấy ấm áp, cảm giác có người quan tâm thật là tốt.
Sau bữa cơm tối, lửa được đốt lên trên khu đất trống, đám quan viên tùy hành đều tập trung quanh đó uống rượu tán chuyện, vài quan võ còn cởi áo bào đòi tỉ thí với nhau.
Lửa cháy bập bùng khiến khuôn mặt họ sáng hồng, tiếng nói nụ cười khiến không khí bỗng trở nên náo nhiệt, những âm thanh vui vẻ ấy lan truyền đi rất xa.
Nữ quyến đi theo không tiện lại gần, nhưng cũng không muốn bỏ qua không khí vui vẻ ấy, bèn đứng túm năm tụm ba bên ngoài lều trướng, nhìn về phía họ với vẻ mặt hào hứng, nụ cười đọng trên môi, vừa trò chuyện vừa tìm bóng dáng người thân lẫn trong đám đông.
Tưởng Nhược Nam cũng đứng trong đó, bên cạnh là vài vị phu nhân nữa, Vương phu nhân đang kéo tay Tưởng Nhược Nam nói lời cảm ơn.
“Hầu phu nhân, thật sự rất cảm tạ phu nhân, từ sau lần phu nhân giúp mẹ chồng ta chữa bệnh, căn bệnh đau lưng mười mấy năm nay của mẹ chồng ta đã đỡ rất nhiều.
Nay cứ cách mấy hôm ta lại dùng phương pháp xoa bóp mà phu nhân chỉ dạy để xoa bóp cho bà, bà cũng đối xử với ta tốt hơn, không còn nhắc đến việc cưới thêm thiếp cho phu quân ta nữa.
Hầu phu nhân, phu nhân không những cứu mẹ chồng ta, mà còn cứu cả ta! Ta thật không biết phải làm thế nào mới có thể cảm tạ phu nhân đây.”
Tưởng Nhược Nam hào phóng đáp: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Vương phu nhân không cần bận tâm, sau này có việc gì cứ tới tìm ta.”
Lần tới thăm bệnh đấy của nàng cũng không hoàn toàn miễn phí.
Tạ lễ của Vương phủ là một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy nạm vàng sáng lấp lánh, tính ra không biết bao nhiêu là bạc.
Nghe Tưởng Nhược Nam nói vậy, Vương phu nhân lòng càng thêm cảm kích, “Sau này Hầu phu nhân cần giúp đỡ cứ tới tìm ta.”
Tưởng Nhược Nam cười cười, nói thêm vài lời khách sáo nữa.
Mấy hôm nay, những lời cảm kích giống như thế này nàng được nghe không ít.
Đang trò chuyện, đột nhiên một cung tì bước tới, mời Tưởng Nhược Nam đứng riêng sang một bên rồi ghé tai nàng thì thầm, “Mời người đến con suối nhỏ trong rừng cây.”
Tưởng Nhược Nam nghe vậy bèn cười, tưởng Cận Thiệu Khang tìm mình bèn quay đầu lại nói vài câu với các vị phu nhân khác, sau đó đi về phía vạt rừng nhỏ kia.
Cầm đèn lồng, nàng thận trọng đi xuyên qua rừng cây.
Lạ nhỉ, theo lí thì muộn thế này rồi, Cận Thiệu Khang chắc chắn sẽ không yên tâm để nàng đi một mình vào rừng mới phải.
Nhưng con suối nhỏ gần ngay trước mắt, lại nghĩ bên ngoài bao nhiêu người thế kia, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm thì nàng chỉ cần kêu một tiếng sẽ lập tức có người tới ứng cứu ngay, hơn nữa nàng cũng không phải hạng nữ tử trói gà không chặt.
Nghĩ đến đây, lòng nàng bỗng thấy yên tâm hơn, đi một lát đã tới chỗ hẹn.
Đêm nay trăng vừa tròn vừa sáng, soi bóng dưới nước như có hai vầng trăng vậy, khiến quang cảnh xung quanh được chiếu sáng lung linh.
Con suối nhỏ trở nên đặc biệt yên tĩnh, thanh bình vào buổi tối, vì vậy mà đẹp hơn so với ban ngày.
Tưởng Nhược Nam nhìn quanh, không thấy bóng dáng Cận Thiệu Khang đâu.
Nàng khẽ gọi: “Thiệu Khang, Thiệu Khang.”
Một giọng nói dày, trầm ấm vang lên từ phía sau: “Sao, nàng tưởng An Viễn Hầu gọi nàng ra đây ư?”
Tưởng Nhược Nam thất kinh, vội vàng quay lại, đứng sau lưng là thân hình cao lớn của Cảnh Tuyên Đế.
Hắn mặc áo bào bằng gấm, những sợi chỉ vàng trên chiếc áo sáng lấp lánh dưới trăng, vừa tôn quý vừa anh tuấn.
Tưởng Nhược Nam run rẩy, chiếc đèn lồng trên tay rơi xuống đất, lấp lóe vài lần rồi tắt hẳn.
Xung quanh chìm vào màn đêm, mà thân hình cao lớn của Cảnh Tuyên Đế bỗng lại mang tới cho người khác cảm giác bức bách hơn trong bóng tối thế này.
Tưởng Nhược Nam giật lùi về phía sau một bước: “Hoàng thượng, sao lại là người?”
Dần dần, khi ánh mắt quen với bóng tối, khuôn mặt anh tuấn của Cảnh Tuyên Đế trở nên rõ ràng hơn dưới ánh trăng.
Đôi mắt hắn chằm chằm dõi vào nàng, và đang chầm chậm lại gần nàng hơn.
“Là ta gọi nàng ra thì đương nhiên người nàng gặp sẽ là ta rồi.”
Tưởng Nhược Nam lại giật lùi thêm một bước, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, sao nàng không nghĩ đến hắn cơ chứ? Nàng sớm phải nghĩ đến khả năng này mới phải! Nhưng ai mà ngờ, Hoàng đế lại dám gọi nàng ra ngoài trước con mắt của bao người.
“Hoàng thượng, đã muộn thế này rồi, có chuyện gì để sáng mai hãy nói.” Dứt lời, Tưởng Nhược Nam muốn vòng sang đường khác, rời khỏi nơi này.
Bất chợt, Cảnh Tuyên Đế lao tới trước mặt nàng nhanh như một mũi tên, đứng chặn giữa đường.
Tưởng Nhược Nam sợ hãi, lại vội vàng giật lùi, không ngờ phía sau chính là dòng suối.
Thấy nàng chỉ cần bước hẫng một bước sẽ ngã xuống suối ngay, Cảnh Tuyên Đế đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy eo nàng, kéo nàng quay lại, khiến nàng nép sát vào ngực hắn.
Mùi Long Diên hương nhàn nhạt bao quanh.
“Cẩn thận.” Cảnh Tuyên Đế toét miệng cười, hàm răng trắng bóng dưới ánh trăng màu bạc, “Biến thành con gà bị nhúng nước thì không đẹp lắm đâu.”
“Hoàng thượng, mau buông thần phụ ra!” Tưởng Nhược Nam cuống lên.
Hắn điên rồi ư? Đây là đâu chứ, đây là nơi nào chứ, sao hắn dám nổi điên lên ở chỗ như thế này?
“Nhược Lan, nàng đừng sợ.
Chỉ cần nàng không lên tiếng sẽ không có ai đến đây đâu.
Nhưng nếu nàng lên tiếng thì sẽ gây chú ý cho người khác, kết quả thế nào nàng biết rồi đấy.” Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng, khẽ nói.
Tưởng Nhược Nam cố hết sức cũng không sao thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Nàng kiệt sức, trong cơn khủng hoảng cực độ, mũi bất giác thấy cay cay, “Hoàng thượng, người đang làm gì thế này? Rốt cuộc người muốn làm gì? Tại sao không chịu buông tha cho thần phụ? Người làm thế này thấy thích thú lắm sao? Nhìn thần phụ hoảng loạn đau khổ, người vui lắm sao? Rõ ràng là người đã nhận lời với thần phụ không như thế nữa, vua không nói chơi, nhưng sao giờ người lại thế này?”
Những lời của nàng không những khiến Cảnh Tuyên Đế buông tay, ngược lại còn khiến hắn ôm nàng chặt hơn, ép nàng áp sát vào mình hơn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, khoảng cách giữa họ thật gần, chỉ cần hắn cúi đầu thêm chút nữa là có thể chạm vào môi nàng.
Tưởng Nhược Nam quay ngoắt đầu đi, nhưng hắn giơ tay kéo nàng lại, khiến nàng không thể không nhìn vào mắt hắn.
Đôi mắt hắn in rõ khuôn mặt tức giận của nàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...