--> Nguyệt Dao lắc đầu: "Không cần, ta viết phỏng theo bảng chữ mẫu này là được rồi." Nguyên nhân thì không cần giải thích, bởi vì không cần thiết.
Vân tiên sinh hơi thở dài, Tam cô nương quá tự đại. Đây là tai hại của những người chỉ ở trong khuê phòng, chưa nhìn rõ thế giới bên ngoài tầm mắt còn không cao, lại được khen ngợi nhiều thì lập tức cho mình là thiên tài là thần đồng, nhưng không biết nếu cứ đông một búa tây một cuốc như vậy, đến cùng cái gì cũng không giỏi. Vân tiên sinh vốn còn muốn nói thêm đôi lời, nhưng nhìn vẻ mặt Nguyệt Dao nhàn nhạt; lời đến khóe miệng cuối cùng nuốt trở về. Nàng quen biết bao người, biết người như Tam cô nương một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ một đường đi tới đến khi không thể nữa, rất khó nói thông. Lập tức không khuyên nữa, mà hỏi: "Tam cô nương, ngươi viết phỏng theo 《 Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp 》 đã bao lâu."
Nguyệt Dao nhìn chữ viết ra: ""Mới vừa bắt đầu học." Ngày thường nàng nào có thời gian luyện thể chữ này. Nguyệt Dao cũng định sau này khi đi học thì viết phỏng theo. Đương nhiên nếu tiên sinh bố trí việc học, cũng phải hoàn thành.
Vân tiên sinh kinh ngạc, chẳng qua rất mau nói:"Bảng chữ mẫu 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》 lấy viên bút tàng phong làm chủ, đặt bút cùng thu bút, nét móc hớt sóng đều không lộ mũi nhọn, kết cấu đều đặn ngay ngắn vững chắc, hiển hiện khí định thần nhàn, không nhanh không chậm." Vân tiên sinh nói tất cả nhũng điểm đặc biệt của bảng chữ mẫu này cho Nguyệt Dao, chứng tỏ luyện tập bảng chữ mẫu sẽ không tốt. Chí ít Vân tiên sinh cho rằng Nguyệt Dao không thích hợp luyện tập bảng chữ mẫu này, bởi vì không đạt tới cảnh giới đó.
Nguyệt Dao cười nhạt: "Ta biết. Tuy 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》 chỉ có hơn hai mươi chữ ngắn ngủi, nhưng tư thái thư pháp khéo léo hình thể chặt chẽ, ý sơ tự hoãn, thích hợp dùng mực trong hòa đậm nhạt; dùng bút pháp chu toàn xóa đi vẻ cứng cáp, chỗ ngắt và chuyển tiếp tiết tấu lên xuống cùng cảm xúc thay đổi tương đối ôn hòa; cấu tạo nét vẽ lấy hình vuông là chính, vững vàng đầy đặn, khi thu khi phóng, có thể nén có thể mở, gửi gắm vẻ xinh đẹp vào trong mạnh mẽ, gửi gắm tình cảm suy nghĩ ở trong bút pháp. Hơn nữa hai mươi chữ này còn lộ vẻ hài hòa kì diệu hợp lại tạo ra ý cảnh, trong hành thư có chứa bút ý Khải thư. Mặc dù không thể hiện tài năng và sức sống bên trong ra ngoài, giấu trong bút lực mạnh mẽ, bình thản giản đơn lại yên tĩnh, thong dong nửa đường đánh bại thư phong. Có lời bình luận là "Tinh thần tao nhã toàn vẹn, tâm nguyện nhàn nhã dư dật, ý vị sâu không lường được." như vậy."
Nguyệt Dao nói xong, Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng nhìn Nguyệt Dao.
Nguyệt Hoàn sợ ngây người, bởi vì Nguyệt Hoàn căn bản không biết Nguyệt Dao đang nói gì. Đối với Nguyệt Hoàn mà nói Nguyệt Dao chẳng khác gì thiên thư. Nguyệt Hoàn thẳng thắn nhìn Nguyệt Dao, trước đây nghe nói Tam cô nương là tài nữ, nàng không nhìn ra tài học Tam cô nương ở chỗ nào. Ai có thể nghĩ tới trong lúc vô tình lại hiển lộ một góc nhỏ, làm nàng tự thấy xấu hổ.
Vân tiên sinh cũng ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới Nguyệt Dao lại có thể nhận biết toàn diện về Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp như vậy. Cái này cũng có nghĩa là không phải Tam cô nương tâm huyết dâng trào, mà là chuẩn bị tốt để chăm chú học tập. Thế nhưng nếu đã chuẩn bị kỹ càng rồi thì nên sớm học đi, sao còn chờ tới hôm nay.
Thoáng chốc Vân tiên sinh bị Nguyệt Dao làm cho hi lý hồ đồ, chẳng qua nàng chỉ phụ trách dạy dỗ các cô nương thư pháp và họa nghệ, những thứ khác nàng không cần quản. Làm việc ở đại hộ nhân gia cần phải hết sức cẩn thận: "Nếu ngươi đã nhất định muốn viết phỏng theo bảng chữ mẫu này, ta cũng không ngăn cản ngươi. Chẳng qua Tam cô nương, luyện chữ không phải chuyện một sớm một chiều, nếu đã bắt đầu rồi thì đừng nên bỏ dở nửa chừng. Làm việc bỏ dở nửa chừng tương lai cũng chỉ là kẻ chẳng làm nên trò trống gì." Lời này của Vân tiên sinh là có ý khuyên răn.
Nguyệt Dao biết Vân tiên sinh là vì tốt cho nàng mới có thể nói những lời này, thái độ cực kỳ chân thành: ""Tạ ơn tiên sinh, ta sẽ nhớ kỹ." Bất kể như thế nào nàng cũng sẽ chăm chỉ luyện tập chăm chỉ luyện tập bảng chữ mẫu này. Còn có thể đạt được tiêu chuẩn gì vậy phải nhìn xem có bao nhiêu thời gian.
Thư pháp học một canh giờ, nghỉ ngơi một khắc đồng hồ sau đó chính là Tề tiên sinh dạy mọi người cầm nghệ. Nguyệt Dao đứng lên thi lễ với Vân tiên sinh: "Tiên sinh, ta trở về trước."
Việc này đã nói xong từ trước, học thư pháp có truyền ra ngoài cũng không bị nói gì, thế nhưng còn trong hiếu học đàn cùng các loại nhạc cụ, nếu để truyền ra sẽ tổn hại rất lớn dến thanh danh của nàng: "Ngươi đi đi!" Trước đây Vân tiên sinh không tin vào cái gọi là người thiên tài. Thế nhưng chỉ trong một canh giờ của ngày hôm nay đã khiến cho nàng tin tưởng trên thế giới này đúng là có loại người như vậy, Liên gia Tam cô nương một canh giờ đã mô phỏng ra được chữ viể của một thể tự, không gọi là thiên tài thì là cái gì.
Tề tiên sinh nhìn học sinh biến thành ba, sắc mặt bất động, trong lòng lại tiếc nuối. Ban nãy nghe Vân tiên sinh nói, đệ tử có thiên phú nhất không đến học, liền thiếu một phần hứng thú.
Học nửa canh giờ, Nguyệt Băng nhận được không ít khen ngợi. Tề tiên sinh rất hài lòng nói: “Nhị cô nương, ngươi rất có tiềm chất, chỉ cần cố gắng luyện tập nhiều hơn nhất định có thể biểu diễn ra khúc nhạc động lòng người.
Nhận được khen thưởng, Nguyệt Băng rất có hăng hái học đàn. Nguyệt Doanh còn tương đối, theo đúng quy đúng củ, thế nhưng Tề tiên sinh thầm lắc đầu, không buông ra tâm trạng bó tay bó chân, làm sao có thể học đàn giỏi chứ!
Chờ đến phiên Nguyệt Hoàn, chỉ có hai chữ hình dung rồi: tai hoạ.
Nguyệt Hoàn gảy không tới năm phút đồng hồ, Nguyệt Băng ôm lỗ tai trực tiếp nói: "Tứ muội muội ngươi đừng đàn nữa , ngươi còn đàn nữa ta sẽ điên mất." Đây là tiếng đàn sao? Không phải, này hoàn toàn là ma âm, ma âm đòi mạng.
Tề tiên sinh uyển chuyển hạ giọng nói với Nguyệt Hoàn: "Tứ cô nương không có thiên phú trên cầm nghệ rồi. Chẳng qua Tứ cô nương có thể học những nhạc khí khác, nhiều loại nhạc khí như vậy chắc hẳn có thể chọn ra cái thích hợp cho Tứ cô nương." Liên quan đến những nhạc khí khác Tề tiên sinh cũng đều biết, không nói dạy cho tinh, chí ít dạy cho tay mơ như Nguyệt Hoàn là quá dư dả.
Mặt của Nguyệt Hoàn đỏ như sắp nhỏ ra máu, sống nhiều năm như vậy, chưa từng có lần nào mất mặt như hôm nay. Lúc này Nguyệt Hoàn hận không thể bay trở về hiện đại không ở lại ở tại chỗ này chịu sự giễu cợt của mọi người.
Nguyệt Hoàn lắc lắc đầu, quên đi, không nghĩ tới những thứ ngổn ngang kia nữa. Ký lai chi tắc an chi. Sau này gắng sức học tập cho giỏi, nàng tin tưởng bản lĩnh sẽ không phụ người có tâm.
Nguyệt Hoàn về viện, lắp bắp nói chuyện hôm nay cho Tô di nương. Sự tình hôm nay, làm Nguyệt Hoàn thật cảm thấy mặt mũi cả đời nàng đều mất hết. Quy củ học đến rối tinh rối mù; thư pháp cũng không xong; tài đánh đàn thì chỉ có hai chữ, dọa người.
Tô di nương vội vàng an ủi nàng nói: "Không có việc gì, lúc đầu mới học sẽ rất khó. Nhưng mà từ từ sẽ tốt hơn thôi. Chỉ cần cô nương nguyện ý cố gắng, luôn có thể học giỏi."
Nguyệt Hoàn hạ quyết định, nhất định phải chăm học khổ luyện, sớm ngày thoát khỏi tình cảnh này. Bắt đầu từ hôm nay, Nguyệt Hoàn sẽ luyện tập, ngay ngày hôm ấy Nguyệt Hoàn liên tục luyện tập đến khi toàn thân vô lực mới bỏ qua.
Nguyệt Hoàn nằm ở trên giường, nhìn Tô di nương cầm rượu thuốc tiến đến, ngồi xổm xuống xoa bóp cho nàng, trong lòng Nguyệt Hoàn mềm mại một mảnh. Tuy rằng ở đây nàng sinh ra không được tốt, chỉ là một thứ nữ, thế nhưng có di nương thương yêu mình như vậy, để cho nàng nếm được mùi vị của ngây ngô, cũng tốt vô cùng. Sau này, sau này liền an tâm ngoan ngoãn ở đây ngây ngô đi!
*Tên gốc: Xuất khứu (出糗) cơ mà không biết dịch sao cho phải nên đành đặt theo nội dung trong chương. Đại khái thì cái tên nó không sai nhưng không hoàn toàn chính xác với tên gốc. Bạn nào biết thì nói cho mình nha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...