--> Nha hoàn bên mình cũng phải nhận dạy dỗ. Chỉ có học thuộc lòng quy củ, có thể sử dụng thuận buồm xuôi gió, đến lúc đó mới không bị quy củ ràng buộc, có thể phòng ngừa người khác dùng quy củ chèn ép các nàng.
Hoa Lôi và Xảo Lan đồng thời gật đầu: "Cô nương yên tâm, chúng ta sẽ học thật tốt." Học mấy thứ này, học thật tốt chỉ có lợi mà không hại.
Nguyệt Băng tới chính phòng, bất mãn nhìn Mạc thị đang xử lý công việc nói: "Nương, ma ma giáo dưỡng này mang bộ mặt quan tài, con vừa nhìn đã thấy sợ. Nương, có thể không cho con theo nàng ta học không." Nguyệt Băng thật lòng không muốn học tập cùng Uông ma ma.
Mặt của Mạc thị trầm xuống: "Nói hưu nói vượn cái gì, đây chính là người tổ mẫu con phải phí hết tâm tư mới tìm thấy được, nếu con không ngoan ngoãn theo ma ma học hành, nương sẽ để cho cha con dùng gia pháp trị con." Cái gọi là gia pháp, chính là không cho Nguyệt Băng ra khỏi cửa, hơn nữa còn bị cấm túc ở trong phòng sao chép kinh Phật. Đối với Nguyệt Băng mà nói đây là chuyện tương đương với đau khổ. Sở dĩ nàng ta đối với việc Nguyệt Dao động một chút là lấy chuyện sao chép kinh thư ra nói, đó là nhìn không thuận mắt vạn lần.
Mạc thị nhìn Nguyệt Băng thở phì phì rời đi, lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này cũng bị ta làm hư rồi. Cũng may hiện tại dạy dỗ lại vẫn còn kịp." Có ma ma giáo dưỡng, ở bên cạnh nghiêm khắc giám sát nàng, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể thay đổi tính tình nữ nhi, không hành sự lỗ mãng nữa, lớn như vậy mà chỉ cần chuyện gì không như ý liền kêu to như thế. Sau này làm mai làm mối cũng là một chuyện khó.
Tô di nương cũng nhận được tin tức nói lão phu nhân không những mời ma ma giáo dưỡng, còn mời nữ tiên sinh và tú nương. Sau khi Tô di nương nghe xong vui mừng vô cùng.
Chờ Nguyệt Hoàn trở về, Tô di nương vội hỏi tình huống cặn kẽ.
Tô di nương cảm giác được đối với cầm kỳ thư họa cùng thi từ ca phú Nguyệt Hoàn đều rất có hứng thú, Tô di nương rùng mình, ngay sau đó nghiêm túc nói: "Cô nương, nữ tiên sinh cầm tiền bạc thì sẽ dùng cả tấm lòng dạy dỗ tài nghệ cho các ngươi. Thế nhưng ham nhiều nhai không nát, học không có khả năng tinh thông hết mọi thứ, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú nếu muốn tinh thông mọi thứ sẽ phải tiêu tốn vô số tinh lực cùng thời gian. Tứ cô nương, người không những phải học những thứ này mà còn cả nữ hồng trù nghệ, sau này còn có học quản gia, hoàn toàn không có nhiều thời gian để học giỏ tất cả mọi thứ. Tứ cô nương, học tài nghệ chỉ cần học giỏi một hai thứ là được, như thế so với việc cái gì cũng biết mà chỉ biết non nửa sẽ tốt hơn nhiều. Tứ cô nương, sau này ra ngoài xã giao chỉ cần thể hiện thật tốt một loại tài nghệ như vậy đủ rồi." Tô di nương nói với Nguyệt Hoàn, cái duy nhất không cần tiêu tốn quá nhiều tâm tư chính là thêu thùa. Tô di nương có kĩ thuật thêu thùa tài giỏi, nếu so về thủ nghệ thì tất nhiên nàng vẫn kém Ma tú nương. Chẳng qua cái nàng tinh thông chính là Kinh tú, Ma tú nương dạy lại là Tô tú, tú nghệ của hai nơi đều có nét đặc biệt riêng. Tô di nương cho rằng nữ nhi không cần dựa vào nghề thêu để sống, sau này chỉ cần có thể làm được vài thứ, chút vấn đề đó để nàng dạy cũng không có vấn đề gì.
**Kinh tú: kỹ thuật thêu thùa theo phong cách kinh thành hay hàng thêu kinh thành.
***Tô tú: hàng thêu Tô Châu.
Nguyệt Hoàn nghe xong có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới Tô di nương lại là người thông suốt như vậy. Trừ phi là người tài hoa hơn người lại được trời cao chăm sóc, bằng không làm sao có thể học gì cũng giỏi. Nguyệt Hoàn suy tư một chút: "Di nương, ta muốn học vẽ, ta thích vẽ vời."
Tô di nương nghe được lập tức lắc đầu: "Không được không được, không thể học vẽ. Cầm kỳ thư họa ngoại trừ học họa ra những cái khác đều được, chính là chớ học vẽ." Thư pháp không nói, chữ đẹp, là cần thiết. Nếu nữ nhi viết chữ khó coi, lão gia phu nhân đều sẽ không bằng lòng, Liên gia là gia tộc thư hương môn đệ, chữ viết của nữ nhi xấu xí, đến lúc đó Liên gia sẽ bị mất mặt.
Nguyệt Hoàn kinh ngạc nói: "Vì sao không thể học vẽ?" Lúc học đại học nàng tham gia vào club vẽ manga, đã học vẽ manga mấy ngày, cũng có chút bản lĩnh. Chẳng qua sau này vì vội vàng kiếm tiền nên đành từ bỏ. Nhưng có cơ sở này rồi thì bây giờ sẽ là làm chơi ăn thật, không nghĩ tới bỗng chốc lại bị di nương phủ quyết mất.
Tô di nương biết nữ nhi quên rất nhiều chuyện, nhưng chuyện của Tam cô nương nàng cũng đã nói qua với nữ nhi, không nghĩ tới chẳng mấy chốc nữ nhi lại quên mất: "Thiên phú hội họa của Tam cô nương người không thể sánh được, đến khi đó dù người có học xong hội họa cũng chỉ trở thành kẻ làm nền cho Tam cô nương tỏa sáng. Tứ cô nương, ngay cả khi người có học được vẽ được cảnh sắc tốt hơn đi nữa, cũng không ai nhớ kỹ người. Chỉ có học thứ mà Tam cô nương và Nhị cô nương không học, như vậy người mới có thể ngẩng đầu." Căn bản Tô di nương không nghĩ tới chuyện nữ nhi có thể vượt lên Tam cô nương. Có vài người có thiên phú này, sau này những người khác có xuất sắc gì ra sao cũng không cách nào so sánh.
Nguyệt Hoàn lại lắc đầu: "Di nương, Tam tỷ giỏi là chuyện của nàng, ta học lại là chuyện của ta, cái này không có gì mâu thuẫn với nhau cả!"
Tô di nương nhìn Nguyệt Hoàn nói: "Tứ cô nương, đến thời điểm người tiêu phí mấy năm, nhưng sau này tất cả mọi người chỉ khen Tam cô nương, xem thường thành quả nỗ lực của người, người còn có thể giữ vững tâm thái như vậy sao?" Coi như nữ nhi sẵn lòng trở thành vật làm nền cho Tam cô nương, nàng cũng không đồng ý.
Nguyệt Hoàn há miệng, rốt cuộc không lên tiếng.
Tô di nương bất đắc dĩ giải thích với Nguyệt Hoàn nguyên nhân vì sao không cho nàng học hội họa: ""Không phải di nương không tin năng lực của người, mà là Tam cô nương có thiên phú và vốn liếng trong lĩnh vực này. Tứ cô nương, ta đã nói với người bởi vì bản thân Tam cô nương bái được danh sư. Điểm khởi đầu của Tam cô nương cao như vậy, người xa xa so sánh không bằng. Cho nên, học vẽ người chỉ có thể thành vật làm nổi bật cho Tam cô nương."
Nguyệt Hoàn không cam lòng mà nói: "Di nương, họa nghệ của Tam tỷ tỷ cực giỏi ngươi sợ ta bị nàng áp chế không thể ngóc đầu ta có thể hiểu được. Thế nhưng vì sao môn Nhị tỷ tỷ học ta cũng không được theo học, cũng bởi vì nàng là đích nữ, còn ta là con thứ sao." Thật ra trong lòng Nguyệt Hoàn cũng đồng ý với nửa đoạn trước của Tô di nương. Thế giới này chính là như vậy, tất cả mọi người đều nhớ kỹ người đứng thứ nhất, sẽ không ai quan tâm tới những người phía sau ra sao, ngay cả người thứ hai cũng sẽ bị lãng quên. Nàng tự biết mình, tuy nàng có hai năm học hội họa làm cơ sở, thế nhưng cũng không dám đi khiêu chiến người vừa có tài danh vang dội ở ngoài lại còn có thiên phú trác tuyệt như Nguyệt Dao. Không thể so sánh với Nguyệt Dao, đó là vì người ta có thiên phú, thế nhưng còn phải chờ sau khi Nguyệt Băng chọn xong mình mới được chọn, cảm giác này chẳng khác gì nàng là người nhặt lấy đồ thừa mà người khác để lại, trong lòng Nguyệt Hoàn thật khó chịu.
Tô di nương cười khổ: "Ai bảo người không gửi thân hồn vào bụng phu nhân, hết lần này tới lần khác lại đầu thai trong bụng ta đây! Tứ cô nương, đây là số mệnh." Nhị cô nương tốt số, số phận nữ nhi nhà mình không tốt.
Nguyệt Hoàn ôm cánh tay của Tô di nương nói: "Di nương, đều là lỗi của con, con không nên nói những lời này làm người thương tâm. Di nương, con chỉ nói vậy thôi, người đừng buồn khổ, nếu không con biết phải làm sao." Cái xã hội lắm lừa nhiều gạt này, xuyên qua thành thứ nữ một xíu tự do cũng không có. Cũng không biết là ai nói xuyên qua thành thứ nữ cũng có thể ăn sung mặc sướng, trừ phi đương gia chủ mẫu là kẻ đầu heo, bằng không thứ nữ có cao siêu mấy thì vĩnh viễn chẳng thể hơn được đích nữ. Bởi vì vừa có dấu hiệu, liền bị đích nữ tiêu diệt. Nàng còn chưa muốn chết sớm như vậy, cũng không muốn làm liên lụy tới di nương và đệ đệ, chỉ có thể tạm thời làm một thứ nữ nhu thuận nghe lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...