Trước khi cha mẹ xảy ra chuyện, Liên Nguyệt Dao sống ở Mật Bình lý. Cha mẹ rất yêu thương đứa con gái duy nhất này của hai người, thật sự ngậm trong miệng sợ tan,nâng trên tay sợ ngã.
Từ nhỏ Liên Nguyệt Dao đã thông minh lanh lợi, năm nàng hai tuổi đã được phụ thân dạy vỡ lòng. Rất nhanh sau đó phát hiện ra nàng có năng khiếu vẽ tranh, vì thế bắt đầu dạy nàng vẽ tranh. Phụ thân thấy nàng có thiên phú về hội hoa, năm nàng ba tuổi đã cố ý mời một đại họa sư nổi danh Giang Nam Văn Thành Tường về dạy nàng. Môn học ấy, học suốt bốn năm. Văn tiên sinh chân thành dạy bảo, thường nói nếu nàng kiên trì đến cùng, chắc chắn có thể trở thành châu báu. Nàng cũng rất chăm chỉ học tập, nhưng chỉ vì một biến cố xảy ra năm nàng bảy tuổi đã phá hủy tất cả.
Năm nàng bảy tuổi, mẫu thân có thai. Đây vốn là việc vui, đáng tiếc rằng việc vui lại trở thành ác mộng. Mẫu thân khó sinh nên qua đời, đệ đệ cũng không thể giữ được.
Sau khi mẫu thân qua đời, tinh thần phụ thân bị đả kích nặng nề, khiến phụ thân bị bệnh nặng một thời gian. Vốn đã khỏi bệnh, không ngờ chỉ một trận cảm lạnh đã đem phụ thân đi mất.
Cha mẹ lần lượt qua đời, bầu trời của nàng sụp đổ. Sau khi được đại bá phụ đón trở về kinh thành, sắp xếp cho nàng ở tiểu viện trước kia của phụ thân, Lan Khê viện.
Nàng trở về Liên gia chưa được một năm, vì sự ra đi của cha nàng đã khiến tổ mẫu buồn thương vô hạn, cuối cùng cũng buông tay rời khỏi nhân gian. Khi đó trong phủ thậm chí còn lan truyền rằng nàng chính là khắc tinh, khiến nàng lo sợ bất an. Nhưng bá mẫu Mạc thị lại ra tay dẹp yên lời đồn ấy, đối xử với nàng như con gái ruột, không khác gì Liên Nguyệt Băng.
Tuy rằng cha mẹ không còn, nhưng có bá mẫu yêu thương che chở, lại có một vị hôn phu tuấn tú tài hoa, lẽ ra cuộc đời nàng cũng không đến nỗi u ám. Nhưng rồi không hiểu sao tai bay vạ gió, tất cả mọi thứ đều bị hủy hoại.
Đại phòng thứ nữ Liên Nguyệt Hoàn mật báo nàng lén lút tư tình với người ngoài,nàng ra sức phủ nhân, nhưng đến cuối cùng nàng không ngờ rằng Cổ ma ma đứng ra, chính mồm xác minh nàng lén lút tư tình với người khác, còn lấy ra chứng cứ.
Lúc ấy nàng từ sợ hãi chuyển sang phẫn nộ cùng cực. Nàng không ngờ, nàng luôn tin tưởng Cổ ma ma, nàng đối xử với bà ta tốt như thế, vì sao bà ta lại vu cáo hãm hại nàng, hắt lên người nàng một bát nước bẩn như thế?
Chuyện lén lút tư tình không thể truyền ra ngoài. Nếu truyền ra ngoài, danh dự của Liên gia sẽ mất hết. Cho nên, lúc ấy Liên đại phu nhân, cũng chính là Mạc thi đã tuyên bố với bên ngoài là nàng bị bệnh nặng. Sự thật đúng là như vậy, nàng ốm nặng một thời gian, sau đó không bao lâu, nàng bị Mạc thị đưa đến một thôn trang hẻo lánh.
Không lâu sau đó, Tô di nương đến nói cho nàng biết, nói rằng thanh danh của nàng bị ô uế nên Thẩm gia muốn từ hôn. Hiện giờ Liên gia vì nàng mà mất hết danh dự.Lúc ấy nàng rất muốn trở lại kinh thành tìm ra chân tướng sự thật, nhưng vì bị canh giữ nên không thể quay về. Sau khi nàng khỏi bệnh, Tô di nương lại đến nói với nàng, đại bá phụ xem qua di chúc của phụ thân nàng, đã giúp nàng chọn một sĩ tử đang trên đường đến kinh thành dự thi.
Mấy ngày sau, nàng bị ép lên kiệu hoa, bái đường thành thân nhanh chóng đến khó hiểu. Lúc ấy không phải nàng không có nghi ngờ, nhưng thời điểm đó nàng như một con rối gỗ, không thể làm việc theo ý mình.
Đêm tân hôn, nàng nhìn thấy tân lang. Đó là một người thanh niên khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cao lớn khôi ngô. Khi đó nàng mới biết người người đó tên là Chu Thụ, là người ở Hải Thành.
Lúc ấy nàng không muốn lập gia đình, không muốn cứ như thế mà lập gia đình. Nàng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi bái đường thành thân rồi động phòng, nàng phải cam chịu số phận. Nàng lập gia đình, đã là thê tử của Chu Thụ, dù có quay về kêu oan rằng bản thân mình trong sạch thì có ích gì, có thể thay đổi điều gì? Chẳng gì cả.
Nàng điều chỉnh suy nghĩ, nghĩ sau khi nàng có con, sẽ chăm sóc con cho tốt, cả đời này cứ thế mà trôi qua. Những chuyện trước kia, cứ coi như là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng ngay tại thời điểm nàng suy nghĩ thông suốt, thì một tin tức truyền đến khiến nàng bất ngờ. Người cùng nàng thành thân, Chu Thụ vốn không phải là một sĩ tử, mà lại là một tiểu thương.
Sĩ nông công thương, nàng lại gả cho một gã thương nhân. Trăm năm thư hương môn đệ, trưởng nữ của Thám Hoa lang lại gả cho một tiểu thương hèn mọn, thật buồn cười xiết bao. Nàng muốn quay về kinh thành, muốn quay về để hỏi rõ mọi chuyện. Tiếc rằng nàng chạy không thoát. Trong thời gian nhanh nhất, Chu Thụ đã đưa nàng rời khỏi kinh thành, nói muốn dẫn nàng về ra mắt họ hàng. Trên đường này, nàng tâm tâm niệm niệm muốn quay về kinh thành, muốn tìm kiếm câu trả lời, nhưng bị canh giữ nghiêm ngặt, nàng trốn không thoát, cả ngày cứ ngẩn người. Không biết đi được bao lâu, chờ đến khi mọi việc được dàn xếp, nàng mới biết mình đã ở Hải Thành cách kinh thành vài ngàn dặm.
Tới Hải Thành, nàng bị giam ở một nơi rất đẹp. Quãng thời gian ấy, Chu Thụ rất thương yêu, cưng chiều nàng. Đúng là Chu Thụ thật lòng thật dạ yêu nàng,có thể nói nếu nàng muốn hái trăng trên bầu trời thì hắn chắc chắn sẽ không hái sao.
Đối với nàng mà nói, Chu Thụ vừa nhìn thấy nàng đã yêu, chôn sâu vào trong trái tim hắn, không thể nào quên. Ngày nhớ đêm mong, cuối cùng mới mạo danh để cưới nàng. Lúc ấy nàng chỉ có thể lạnh lùng chống đỡ. Thích đến mức muốn có trong tay, thậm chí không tiếc việc lừa dối nàng, mạo danh để có được nàng, bị một người như thế yêu thích chính là bi kịch lớn nhất đời nàng.
Vào thời điểm hắn nản lòng thoái chí thì nàng mang thai, Chu Thụ nghe tin, mừng rỡ như điên, càng đối xử với nàng như châu báu.
Lòng người mềm yếu, thời gian dài như thế mà Chu Thụ vẫn đối xử tốt với nàng, nước chảy đá mòn, dần dần cũng hòa tan trái tim lạnh như băng của nàng. Tuy rằng ngoài mặt nàng vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng cũng đã có sự dao động. Dù thế nào đi nữa, hiện giờ nàng đã có con, Chu Thụ là cha của con nàng. Vì con, nàng đành phải thỏa hiệp. Vì con, nàng không thể tiếp tục vô tri vô giác như thế nữa.
Nhưng một lần nữa, chính vào lúc nàng thuyết phục bản thân chấp nhận Chu Thụ, chuẩn bị làm một người mẹ tốt, thì nàng nhận được một tin khiến bản thân suy sụp. Không phải nàng được gả cho Chu Thụ mà là bị bán cho hắn. Chu Thụ đã có vợ con, nàng chỉ là một thiếp thất được Chu Thụ mua về, nàng vốn đã chuẩn bị an phận nay càng thêm tuyệt vọng,hoàn toàn tuyệt vọng.
Chu Thụ nói nàng là bình thê, lời giải thích này thật buồn cười. Bình thê gì chứ, trong gia đình quan lại, ngoại trừ chính thê, tất cả những người khác đều là thiếp. Huống hồ nàng còn chưa đến chủ viện đang trà cho chủ mẫu, còn chẳng được tính là thiếp. Cùng lắm chỉ là một người ngoài dùng sắc câu dẫn phu quân người ta. Chu Thụ sủng ái nàng khiến những người phụ nữ trong hậu viện chủ trạch ghen tị đến phát điên. Nàng mang thai lại càng làm những người đó bất an. Những người này, bao gồm cả chính thất phu nhân. Trong lúc nàng tuyệt vọng không có lòng đề phòng, nàng rơi vào bẫy của những người phụ nữ đó. Đứa trẻ cũng không còn.
Nàng đau lòng, nhưng vừa đau lòng lại vừa có cảm giác được giải thoát. Không có cũng tốt, sinh ra trong một gia đình thương hộ đã thật sự hèn mọn, lại còn là con của thiếp thất. Nàng không muốn con mình gánh trên lưng thân phận hèn mọn như thế, không muốn con mình vừa ra đời đã bị người khác xem thường, không muốn con mình cả đời không thể ngẩng đầu lên được. Lại càng không muốn con mình không thể đường đường chính chính gọi mình một tiếng "nương".
Những người phụ nữ kia không chỉ tính kế giết chết con nàng, mà còn giúp nàng giải quyết hậu hoạn. Nàng không còn khả năng mang thai, nếu đã không còn khả năng giúp Chu Thụ nối dõi tông đường, như vậy cũng tốt.
Vì chuyện này, Chu Thụ giống như nổi điên đánh giết toàn bộ phụ nữ trong hậu viện của hắn. Ngay cả chính thất phu nhân cũng đến cầu xin nàng. Thực sự nàng rất ngưỡng mộ bọn họ, nàng muốn chết, chết rồi không cần tiếp tục chịu tra tấn, chết rồi nàng sẽ được giải thoát. Tiếc rằng, ngay cả chết, nàng cũng không chết được.
Nàng không hiểu, nàng có gì tốt? Vì sao Chu Thụ lại yêu nàng? Vì sao có thể không để ý tới sống chết, không từ thủ đoạn muốn có được nàng (ở thời cổ đại, thương nhân giả mạo sĩ tử một khi bị bắt sẽ bị phán xử trọng hình). Nàng có điểm nào khiến Chu Thụ say như điếu đổ? Soi vào gương, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hiện ra. Nàng nghĩ, có lẽ là do khuôn mặt này. Nàng nghĩ phải hủy khuôn mặt này, khuôn mặt đã gây tai họa cho nàng. Chỉ cần khuôn mặt này bị hủy, Chu Thụ sẽ buông tha nàng.
Nàng dùng trâm cắt nát khuôn mặt, vạch những vết gạch gang dọc. Chính vì thế khuôn mặt xưa kia như hoa như ngọc, nay gồ ghề những vết sẹo khủng khiếp. Nàng trở thành một người quái dị, ai nấy trông thấy đều sợ hãi.
Nàng nghĩ, không ai nguyện ý yêu một kẻ quái dị. Nhưng điều nàng không ngờ, dù nàng trở thành một kẻ xấu xí, thì Chu Thụ vẫn không buông tha cho nàng. Thậm chí hắn còn nắm tay nàng nói: "Dù nàng có xấu xí đến đâu, ta vẫn đều yêu nàng." Sau đó, quả đúng như lời hắn nói, dù ai gặp nàng cũng sợ hãi, hắn vẫn như trước yêu chiều nàng. Những lúc rảnh rỗi thường ở bên nàng, kể cho nàng nghe đủ những câu chuyện trời nam biển bắc.
Sau vô số lần tự sát không thành, ngay cả dung nhan bị hủy hoại cũng không thể khiến Chu Thụ buông tha, dần dần nàng chết lặng. Sống không được mà chết cũng chẳng xong, nàng giống như con rối gỗ không có linh hồn cứ vật vờ sống qua ngày. Nàng nghĩ, cứ thế, cho đến lúc có thể chết.
Đai phu nói, bệnh của nàng là tâm bệnh, cần phải chữa trị nếu không sẽ không thể trường thọ. Đúng lúc Chu Thụ phải đi xa buôn bán, nghe thầy thuốc nói vậy đã đặc biệt dẫn nàng đi theo, muốn đưa nàng đi giải sầu.
Sau khi tự sát nhiều lần không thành, rất lâu sau đó nàng không tìm cách tự sát nữa.Không phải là không muốn chết, chỉ là muốn tìm một cơ hội có thể thành toàn cho ước nguyện của mình. Không muốn tiếp tục được người cứu nữa. Mất một thời gian dài, những người bên cạnh cũng dần dần yên lòng, cả Chu Thụ cũng yên tâm.
Ngồi trên thuyền, nhìn nước sông cuồn cuộn chảy xiết, nàng nở nụ cười. Rốt cuộc nàng cũng tìm được một cơ hội. Không còn ai có thể ngăn nàng, không còn ai có thể cứu nàng, nàng có thể được giải thoát rồi. Thả người rơi xuống, khoảnh khắc nàng chìm vào dòng sông, nàng nghĩ, lần này nàng thật sự được giải thoát rồi.
Tiếc rằng, ông trời không cho nàng giải thoát, tuy nhảy vào dòng nước mãnh liệt chảy xiết ấy, nàng vẫn không chết đuối. Cuối cùng vẫn được cứu sống. Người ta đưa nàng vào am ni cô. Dù vẫn còn sống, nhưng nàng lại mất trí nhớ.
Quên đi những chuyện trước kia, cũng có nghĩa là quên đi mọi đau khổ. Những ngày sống ở am ni cô, nàng đã buông hết tất cả. Nàng muốn xuất gia làm ni cô, nhưng sư thái nói rằng trần duyên của nàng chưa đứt, không thể quy y. Mặc dù thế, nàng sống ở am ni cô qua ngày cũng không tôi. Tuy nàng bị mất trí nhớ, nhưng tài năng của nàng vẫn không mất đi. Những nét chữ đẹp đẽ sao chép kinh thư, vẽ bức tranh bồ tát tuyệt đẹp khiến người người ngưỡng mộ. Dù là kinh thư hay tranh phật đều rất được các phu nhân ưa thích. Đối với am ni cô, đây chính là một nguồn thu xa xỉ.Có hai kỹ năng này, tất cả mọi người đều đối xử với nàng không tệ. Nàng cũng rất thỏa mãn.
Nếu cứ sống thế này hết một đời, đó cũng là phúc phận của nàng. Tiếc rằng ông trời cố tình không cho nàng toại nguyện. Để nàng trông thấy Cổ ma ma đến thắp hương.
Nàng nhìn thấy một người ăn vận giàu sang, bên cạnh có nha hoàn vờn quanh, gọi làl ão thái thái Cổ ma ma. Tất cả những ký ức xưa cũ giống như một trận cuồng phong nổi lên, rất cả đều dũng mãnh ào ạt xông ra.
Một khi trí nhớ mở ra, nàng không có cách nào giữ đầu óc tỉnh táo. Đến chết cũng phải muốn tìm được chân tướng sự thật. Rốt cuộc là vì sao, vì sao lại có tin đồn nàng lén lút tư tình, vì sao Cổ ma ma lại phản bội nàng, vì sao rõ ràng nói gả nàng cho một sĩ tử mà lại bán nàng cho một thương nhân.
Nàng tìm cách ép Cổ ma ma nói ra sự thật. Mà sự thật, không ngờ lại tàn khốc như thế. Mạc thị đối xử với nàng rất tốt, yêu thương nàng như con ruột, mục đích chính là để nàng lơi lỏng cảnh giác, mục đích thật sự của Mạc thị là gia tài của chi thứ hai.
Mạc thị cho rằng cha của nàng khi làm quan đã có không ít tiền bạc, sau khi cha mẹ nàng qua đời, Mạc thị càng dòm ngó gia sản của nàng hơn. Mạc thị nghi ngờ cha nàng giấu của cải ở đâu đó, cho nên mới ra sức đối xử tốt với nàng, cố ý đến mức không thể tốt hơn. Còn khiến cho nàng coi tiền tài như cặn bạ. Kết quả, toàn bộ gia sản của chi thứ hai đều rơi vào tay Mạc thị.
Hơn nữa nàng có ước định hôn nhân với Thẩm gia, Thẩm gia cũng là nhà thư hương môn đệ. Phụ thân có ân cứu mạng với Thẩm Thiên. Con đường làm quan của Thẩm Thiên rất thuận lợi, nhìn thấy cánh cửa hôn nhân đầy lợi nhuận như thế, Mạc thị càng đối xử với nàng tốt hơn.
Lý do chính là vị hôn phu của nàng, Thẩm Từ Hạo quá tốt. Không chỉ có dáng vẻ tuấn tú nho nhã, phong lưu tuấn lãng, mà còn hào hoa phong nhã, được mệnh danh là đệ nhất công tử chốn kinh kỳ. Trong kinh thành, những cô gái từng gặp qua hắn đều lưu luyến tới mất hồn. Mà cháu gái của tể tướng đương triều lại càng quyến luyến không rời. Thậm chí, không để ý tới danh dự của bản thân, còn phao tin nói rằng nếu có thể gả cho vị hôn phu của nàng, nàng ấy tình nguyện xuất gia làm ni cô,cả đời làm bạn với đèn cổ Phật đường.
Tể tướng Tô gia cũng coi trọng vị hôn phu của nàng. Mà Thẩm gia cũng có ý muốn thông gia với Tể tướng. Vì thế, nàng chính là chướng ngại vật. Thẩm gia và Mạc thị âm thầm đạt được thỏa thuận, hủy bỏ hôn nhân này, Thẩm gia sẽ bồi thường cho Liên gia. Bồi thường này chính là giúp đại bá phụ thăng quan tiến chức, mặt khác còn thúc đẩy hôn sự của đại đường tỷ, giúp đại đường tỷ trở thành kế Lư Dương Hầu phủ, trở thành Lư Dương Hầu phu nhân.
Nàng bị vu cáo hãm hại lén lút tư tình với người khác, cũng là chủ ý của Mạc thị. Nàng không biết vì sao Mạc thị có thể liều mạng khiến danh dự của Liên gia nguy hiểm mà nghĩ ra kế sách hiểm độc như thế. Nàng chỉ biết rằng, sau khi chuyện này xảy ra Mạc thị tuyên bố với bên ngoài nàng bị bệnh nặng, không bao lâu sau,trong mắt người đời, nàng bị bệnh mà chết.
Thẩm gia để Thẩm Từ Hạo vì nàng mà thủ tiết một năm, một năm sau Thẩm Từ hạo đỗ Trạng Nguyên lang. sau đó ước định hôn nhân với Tô gia. Được Tô gia dẫn đường, con đường làm quan của Thẩm Từ Hạo cực kỳ thuận lợi. Vừa mới ba mươi, đã là quan viên tam phẩm. Trong triều, trên dưới đều nói tương lai hắn là người có thể đi tới đỉnh vinh quang.
Dù là Thẩm gia hay Liên gia, cuộc sống của mọi người đều rất dễ chịu, mà nàng bị những người này đẩy xuống địa ngục. Nàng không cam lòng, vô cùng không cam lòng. Nàng sống không bằng chết, nàng cũng không muốn những người này được sống dễ chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...