Mạc thị trở lại trong viện tử của mình. Nha hoàn bên người liền vén màng cửa thủy hồng sắc trong phòng lên. Bốn góc phòng đặt bồn đồng thanh hoa bên trong đều thêm vào vài khối băng. Vài cái nha hoàn khác cũng đã nhanh chóng bước qua quạt cho Mạc thị. Mạc thị vừa bước vào phòng, liền cảm thấy toàn thân mát mẻ thoải mái.
Mạc thị ngồi xuống, nha hoàn mang tới cây quạt cho Mạc thị quạt gió. Một lát sau, Mạc thị phất tay cho mấy nha hoàn trong phòng đi xuống phía dưới, lòng trăm điều khó giải nói: "Ma ma, ngươi nói nha đầu kia có phải là đang phòng bị ta hay không đây?"
Lưu ma ma gật đầu: "Nhìn bộ dạng tam tiểu thư dường như đương phòng bị phu nhân. Chỉ là phu nhân trước nay vẫn xem nàng thành thân nữ nhi ruột thịt mà đối đãi, vốn mọi chuyện vẫn đều hảo hảo không hiểu thế nào tam tiểu thư dường như trong một đêm đã thay đổi thành một người khác vậy. Phu nhân, Cổ ma ma có nói qua hình như là từ đêm đó bị bóng đè về sau cũng không lại như trước kia nữa rồi. Phu nhân, người nói có phải lão phu nhân đã nói gì đó với nàng ta không."
Mạc thị đối với chuyện Nguyệt Dao đột nhiên biến đổi tính tình cũng cảm thấy vạn phần nan giải. Nguyên bản bà ta tưởng rằng nàng là một kẻ ngốc dễ dụ, sự thật chứng thực hài tử này quả thực dễ dụ dỗ. Chỉ là thật không biết vì cái gì mà lúc này nha đầu kia lại nổi lên tâm tư khác rồi. Nhưng Mạc thị đối với những gì Lưu ma ma nói vẫn lắc đầu: "Sẽ không. Lão phu nhân tuy rằng không thích ta, nhưng chắc chắn sẽ không đối với hài tử nói thứ nói nọ. Cổ bà tử nói như thế nào? Nha đầu kia rốt cuộc có bao nhiêu gia sản trên tay? Nhị lão gia thực sự đã đem hơn phân nửa tư gia tất cả đều giao cho nha đầu kia ư."
Mạc thị quá rõ ràng, thời gian Liên Nguyệt Dao ở Giang Nam một mực học tập cầm kỳ thư họa vài thứ, công việc vặt trong phủ dù chỉ nửa phần cũng không đụng vào, lại càng không có đem tiền tài đặt ở trong mắt.
Cố ma ma nói, toàn bộ tiền tài Liên Đống Bác giao cho nàng, nàng ta liền trực tiếp đem khóa ở trong tráp, chưa hề động qua. Về phần có ít nhiều thế nào, Cổ ma ma cũng không rõ ràng. Có thân cận như thế nào đi nữa, loại chuyện ẩn tư của cải cũng không phải chuyện có thể tùy ý đi hỏi. Nếu không cẩn thận, sẽ khiến cho nha đầu kia chú ý tới rồi.
Lưu ma ma thực khẳng định thưa: "Cổ bà tử nói tam tiểu thư trong tay tư gia không ít. Đoán chừng có thế nào cũng khoản chừng mười vạn lượng bạc đi! Nói cho cùng chức vị nhị gia đảm nhiệm những năm qua đều nhận không ít béo bở, không nói những cái khác, chỉ riêng ngày lễ ngày tết hàng năm người phía dưới hiếu kính cho thôi, đã là một khoản thu thực lớn rồi. Mặt khác đồ cưới của Mã thị năm xưa cũng đã hơn mấy vạn lượng bạc." Không phải bà nói rằng Nhị lão gia tham ô nhận hối lộ, chỉ là chức vị Nhị gia đảm nhiệm chính là nhận được không ít thứ giá trị. Hàng năm thu mười mấy vạn lượng bạc đây tuyệt đối là chuyện dễ dàng. Nếu lại thêm những thứ khác, một năm hẳn có thể tư được hơn mười hai mươi vạn.
Mạc thị nghe xong lời Lưu ma ma nói, vừa nghĩ đến những thứ tiền tài của cải kia, lập tức bực mình. Năm rồi Nhị lão gia đưa quà tặng ngày lễ tết về, đưa chính là một chút mấy thứ đặc sản kiền ba ba (tẻ ngắt, nhạt nhẽo) không đáng bao nhiều trở về. Chỉ riêng bạc chính là một cắt bà ta đều chưa từng thấy.
Lão nhị phu thê đều đã chết hết, lấy hắn tại ngoại đảm nhiệm nhiều năm như vậy, gia tài khẳng định thực dày mới phải. Thế nhưng trượng phu mang về chẳng qua là một vài thứ to lớn cồng kềnh không đáng bao nhiêu tiền, ngân lượng cũng chỉ được có mấy vạn.
Bà ta một chút cũng không tin chi thứ hai lại chỉ có một chút gia tài như vậy. Nhất định là lão nhị tàng tư rồi, có khả năng nhất chính là đem giấu ở chỗ của Tam nha đầu kia. Thông qua tìm hiểu, quả nhiên không ngoài những gì bà ta dự liệu, tất cả tiền tài đều ở tại chỗ của Tam nha đầu.
Nhiều như vậy tiền tài nhìn không thấy lại không sờ được. Tâm tư Mạc thị hệt như đang có một con sâu đang bò loạn. Nếu số tiền này có thể tới tay, phủ đệ chi tiêu cũng không còn túng thiếu như thế. Có tiền tài thu xếp, con đường làm quan của lão gia cũng có thể thuận lợi hơn, sau này hôn sự của Lễ ca nhi cùng Nghi ca nhi còn có Băng tỷ nhi cũng có thể làm được thực phong quang náo nhiệt. Thế nhưng lão phu nhân lại không chịu buông ta mà đem tất cả túm ở trong tay. Bà ta cái gì đều sờ cũng sờ không đến. Trên mặt phủ đẹ là do bà quản gia, nhưng thực tế, cũng mọi thứ đều phải nghe lão phu nhân phân phó. Gả tới đây đã mười sáu năm, bà ta cũng chưa từng trải qua một ngày thư thái.
(Lin: mơ tưởng à, tiền của ngta mà cứ làm như của mình muốn là cướp. Xì còn đòi trải đường làm quan cho chồng, làm hôn sự cho con. Con mụ này nghĩ mà k biết nhục à. Ờ mà thực tế kiếp trước mụ đã làm v rồi nên k nhục là phải.)
Lưu ma ma cẩn thận thưa: "Phu nhân, hôm nay tam tiểu thư giống như biến thành người khác vậy. Cũng không còn cùng phu nhân thân cận nữa rồi. Phu nhân, lão suy cho cùng vẫn là cảm thấy do lão phu nhân nói gì đó?" Ngoại trừ nguyên nhân này, Lưu ma ma thực sự là tìm không ra những cái nguyên nhân nào khác khiến nàng ta thay đổi rồi.
Mạc thị lắc đầu: "Sẽ không, lão phu nhân sẽ không đối với tam nha đầu nói ta cái gì. Muốn nói cũng đã nói sớm rồi, không cần phải chờ đến lúc này. Vả lại ta đây làm như vậy cũng đều là vì nha đầu kia mà suy nghĩ. Tam nha đầu tuổi còn nhỏ trong tay lại nắm một khoản tiền tài lớn như vậy. Không an toàn." Lão phu nhân mấy năm nay khống chế việc bếp núc không buông tay, trong tối ngoài sáng đều cho ba ta ăn không biết bao nhiêu thua thiệt. Thế nhưng lão phu nhân cũng là người sĩ diện hảo, thế nên bà nhất định sẽ không ở trước mặt vãn bối nói bà ta không phải. Điểm này Mạc thị vẫn có nắm chắc.
(lin: xí chắc có chút nào là nghĩ cho ngta. Có nghĩ s kiếp trước cướp tiền xong hủy hôn sự ngta vu hãm bán đi lấy tiền kia chứ. Đồ ác phụ.)
Lưu ma ma lắc đầu: "Phu nhân, tính tình tam tiểu thư bây giờ không như trước kia rồi. Chúng ta không thể lại dùng những biện pháp trước kia được nữa." ý của Lưu ma ma, là nên dùng tời những thứ biện pháp khác.
Mạc thị nắm tay: "Không được. tất cả phải để nguyên như cũ. Tuy rằng Đường đại phu mồm miệng cũng thực kín, thế nhưng ta nhìn cũng nhìn ra lão phu nhân không còn sống được bao lâu. Quá lắm cũng chỉ chừng một hai năm công phu. Hơn chục năm qua chịu cũng đã chịu đựng được rồi, coi như có nhiều hơn nữa cũng phải ngao thêm hai năm. Đỡ phải bị bà ta bắt ra cái lỗi gì, bà ta chắc chắn sẽ không nương tay với ta. Đến lúc đó lão gia tức giận, chịu tội sẽ chính là ta." Nhiều năm như vậy nếu không phải bà ta cẩn cẩn dực dực, tận tâm xử lý chuyện hậu viện, nỗ lực duy trì các mối quan hệ, Liên gia làm sao có được như lúc này. Nhưng là lão phu nhân vẫn luôn đối với bà ta vạn phần đề phòng, chưa từng tín nhiệm qua. Cũng may nàng sinh được hai đứa con trai, cả hai nhi tử đều không chịu thua kém, nếu không, Liên gia nào có chỗ cho bà ta sống yên ổn.
Lưu ma ma gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...