Trái tim Tô di nương run lên, quả nhiên nàng suy đoán không sai Nguyệt Hoàn muốn thân cận với Nguyệt Dao. Nàng nhất định phải khiến Nguyệt Hoàn bỏ đi suy nghĩ này: "Tam cô nương là Tam cô nương, chúng ta là chúng ta. Ưu thế lớn nhất của Tam cô nương chính là con cả nhị phòng, chúng ta lại không giống với nàng. Tứ cô nương, thân khế của di nương vẫn còn nằm trong tay phu nhân, sinh tử của di nương dựa vào một ý niệm của phu nhân. Cả tiền đồ của con và Luân ca nhi cũng đều ở trong tay phu nhân, chúng ta chỉ có thể nghe lời phu nhân, phu nhân bảo làm cái gì thì phải làm cái đó. Bằng không, chúng ta chỉ có một con đường chết."
Nguyệt Hoàn vừa nghe Tô di nương nói thân khế nàng còn trong tay Mạc thị, ngây ngẩn cả người, thân khế vẫn do Mạc thị nắm giữ, có phải có có nghĩa là di nương vẫn là một cái hạ nhân hay không.
Thật ra thì Tô di nương không muốn nói điều này với Nguyệt Hoàn, thế nhưng là người thì nhất định phải đối mặt với hiện thực, nàng không hy vọng con gái của mình đi lầm đường, phải biết rằng một bước sẽ dẫn tới từng bước sai: " Người và Luân ca nhi có thể bình bình an an lớn lên cũng là bởi vì các con không có gì nổi bật. Tứ cô nương, nếu không phải di nương lo lắng hết lòng, kết quả của người và Luân ca nhi chính là có không chết cũng thành đồ phế đi."
Tròng mắt Nguyệt Hoàn như muốn trợn rớt ra ngoài.
Tô di nương nói đơn giản qua tính tình cùng cách đối nhân xử thế của Mạc thị, mấy năm nay người chết ở trên tay Mạc thị, cũng có bảy, tám mạng người, bởi vậy có thể thấy được sự độc ác của Mạc thị. Nguyệt Hoàn sợ đến mặt không còn chút máu.
Trên mặt Tô di nương lộ vẻ đau xót: "Người chết rồi thì thôi không cần nói đến chi, nhưng con nhìn Triều ca mà xem hắn hoàn toàn bị phu nhân nuôi thành đồ bỏ đi; tiền đồ sau này đại cô nương cũng khó mà nói cho được. Di nương cũng không cầu xin tỷ đệ các ngươi đại phú đại quý, chỉ cầu ngươi và Luân ca nhi bình an lớn lên, qua thêm vài năm nữa thì người có thể an an ổn ổn gả cho gia đình trong sạch; Luân ca nhi đón dâu phân nhà đi ra ngoài, ta cũng đã thỏa mãn."
Nguyệt Hoàn cứ thế sững sờ, còn chưa kịp tỉnh lại trong chấn động vừa rồi.
Tô di nương cầm lấy tay Nguyệt Hoàn nói: "Cô nương, người tuyệt đối không thể gần gũi thân thiết với Tam cô nương lần nữa. Lần này là phu nhận nhìn vào việc trước đó người bị thương mất trí nhớ nên mói chịu bỏ qua cho người; nếu còn có lần sau chắc chắn phu nhân sẽ không tha cho chúng ta."
Nguyệt Hoàn thì thào nói: "Lẽ nào cả đời này đều phải chịu sự kiềm chế của bà ta?" Nếu cứ như vậy sống ngày qua ngày, mịt mù tăm tối mãi ư.
Tô di nương vội vã nói: "Không có, cô nương nhẫn nại thêm mấy năm nữa, đến lúc đó cô nương xuất giá rồi sẽ không phải chịu những ủy khuất này, bây giờ cô nương chỉ có thể nhẫn nhịn."
Nguyệt Hoàn trầm mặc, tưởng tượng là một chuyện, thực tế tàn khốc bày ra ngay trước mặt lại là một chuyện khác, nàng cần thời gian để thích ứng.
Tô di nương nhìn khuôn mặt suy sụp xám đi của nữ nhi, lòng như đao cắt, nếu có thể, nàng thật sự không muốn đi bước này.
Nha hoàn thiếp thân bên người Tô di nương nói: "Di nương, thật ra không cần vội vã về chuyện này như vậy, chờ cô nương được dạy bảo trưởng thành, nhất định sẽ nghe lời di nương." Nha hoàn cho rằng Tô di nương làm vậy là quá nóng vội, nàng lo lắng sẽ bị phản ngược lại.
Tô di nương nhìn ngọn lửa nhỏ trên bàn, lay trái ngã phải, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị dật tắt, mà cuộc đời của nàng chẳng phải cũng như vậy sao, không cẩn thận sẽ bị mất mạng. Nàng không sợ phiền phức, thế nhưng nàng còn có một đôi nhi nữ, nếu nàng chết thật vậy còn hai đứa bé của nàng phải làm sao bây giờ, nàng không tin Mạc thị có thể đối xử tử tế thật lòng với con cái của nàng: "Ta tự có chừng mực."
Không phải nàng không có thời gian chờ đợi, mà là nàng không dám chờ đợi. Nàng hiểu rất rõ tính tình của phu nhân, chỉ cần là cái mà nàng muốn thì nhất định phải giành bằng được, e rằng dù có phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng sẽ không tiếc, nhất định phu nhân sẽ không bỏ qua số tiền tài trên tay Tam cô nương, đến lúc đó chắc chắn sẽ lại có một phen nội đấu.
Nếu là Tam cô nương không thay đổi mà vẫn như trước, nàng vô cùng khẳng định phu nhân có thể đoạt lấy toàn bộ số tiền này. Thế nhưng bây giờ, Tô di nương không dám nắm chắc nữa. Tam cô nương làm ra đủ thể loại chuyện, nhìn qua thì không quan trọng, nhưng mọi thứ đều có thể dùng để phòng bị phu nhân, phòng bị không đáng sợ, đáng sợ là tâm trí cô nương.
Trong phủ đệ mời ma ma, tiên sinh và tú nương, cô nương lại chỉ chọn học tập quy củ, thêu thùa, thư pháp, những cái khác đều không học. Trên mặt có thể coi là vì muốn thủ hiếu, thế nhưng chỉ liếc mắt nàng liền có thể nhìn thấu mấy cái Tam cô nương học đều là thứ hữu dụng. Quy củ cái này là thứ cơ bản, thêu thùa và thư pháp là đại diện cho bề ngoài, còn cầm kỳ họa cùng thi từ ca phú, đều là mấy thứ trông thì đẹp nhưng không dùng được là mấy, nói cách khác cô nương đã biết nên chọn lựa những thứ có lợi với mình, bỏ qua những cái vô dụng.
Hiểu được nên lấy hay bỏ là chuyện rất bình thường, thế nhưng Tam cô nương chọn lựa như vậy lại không bình thường. Tam cô nương là tài nữ, tài nữ yêu thích cầm kỳ thư họa thi từ ca phú đó mới là chuyện dĩ nhiên, làm sao có thể tiêu tốn tâm tư đi học tập thêu thùa như vậy. Đủ loại chuyện mà Tam cô nương làm ra khiến cho nàng không thể không kinh hãi.
Nếu Tứ cô nương vẫn bình thường trước nàng cũng không lo lắng, thế nhưng Tứ cô nương bị ngã một lần sau đó cả con người thay đổi trở nên đơn thuần hơn. Nếu còn tiếp xúc với Tam cô nương nhiều hơn nữa, lấy tâm trí kia của Tam cô nương vậy đến lúc đó nhất định nữ nhi của nàng sẽ bị bán, mà sinh tử của các nàng vẫn còn bị phu nhân nắm chặt trong tay.
Tô di nương lẩm bẩm: "Nếu Tam cô nương không trở nên thông minh thì tốt biết bao nhiêu." Nếu như vậy, phu nhân có thể dễ dàng đạt được mong muốn, phủ đệ cũng sẽ thái bình.
Trần di nương nhận được tin tức Nguyệt Doanh đưa tới, biết Nguyệt Dao cự tuyệt, ngay lập tức thất vọng vô cùng, vì sao lại không thể đáp ứng kia chứ? Chu tiên sinh còn có thể dạy cho cái tên Liên Đình Chính ngu dốt như lợn kia, thì chắc chắn có thể dạy Đình Triều.
Hôm đó Trần di nương đi qua tiền viện thăm Đình Triều. Thế nhưng Đình Triều không những không để ý tới Trần di nương, mà còn tức giận mắng Trần di nương.
Gã sai vặt đi theo len lén nói cho Trần di nương bảo rằng tam thiếu gia đánh nhau với người ta, nhất định tiên sinh muốn nói chuyện này cho lão gia, tam thiếu gia ắt sẽ phải chịu phạt.
Trần di nương luống cuống, nếu bị lão gia biết được, mà lão gia lại là người nghiêm khắc, đến lúc đó nhất định lấy gia pháp ra trị tội, lần trước nhi tử bị dùng gia pháp liền nằm luôn trên giường nửa tháng, nếu lại bị nghiêm phạt bằng gia pháp nữa vậy chẳng phải phải tiếp tục nằm thêm nửa tháng nữa hay sao, càng quan trọng hơn nữa, nếu còn tiếp tục như vậy sớm muộn gì nhi tử cũng thành phế vật. Trần di nương một lòng một dạ vì nhi tử, lập tức ném tất cả đều cố kỵ ra sau ót, trực tiếp đi tìm Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao nghe báo Trần di nương đến có chút kỳ quái, thế này là có chuyện gì, không biết rằng cũng lại là vì chuyện Đình Triều mà tới: "Sao di nương lại có thời gian rảnh rỗi tới đây, mời di nương ngồi."
Trần di nương cũng không quanh co lòng vòng với Nguyệt Dao: "Tam cô nương, ta có chút ý nghĩ muốn nói riêng với cô nương." Giờ phút này nàng không thể chờ thêm dù chỉ một khắc.
Nguyệt Dao lại mỉm cười: "Là chuyện không thể nói với người khác sao, di nương có chuyện mời cứ nói." Sẽ không nói với Mạc thị, thế nhưng nhất định sẽ nói cho lão phu nhân.
Trần di nương không còn cách nào khác chỉ đành nhắm mắt cầu xin Nguyệt Dao hỗ trợ.
Nguyệt Dao lắc đầu từ chối: "Trần di nương, trước đó ta đã nói với đại tỷ rằng chuyện này không phải chuyện mà ta có thể làm chủ được. Trần di nương, mong muốn của ngươi ta không giúp được xin đừng làm khó ta." Có thể để cho Đình Chính đi theo Lý Hàn học tập tỷ đệ các nàng đã thiếu người ta một mối ân tình lớn, làm sao còn có thể tiếp tục đi cầu xin một cách vô lý như vậy được.
Trần di nương đau khổ cầu xin: "Tam cô nương, người lại đi hỏi thêm một chút đi. Nếu Lý gia cự tuyệt ta cũng đành nhận mệnh. Tam cô nương, ta cầu xin ngươi." Nói xong liền muốn quỳ xuống. May mắn Hoa Lôi và Xảo Lan nhanh tay lẹ mắt, ngăn nàng lại.
Nguyệt Dao cười khổ: "Di nương, ngươi thật sự là làm khó cho ta rồi, chuyện này quả thật là ta bất lực." Cũng thật là gây khó dễ cho người khác mà.
Hác mụ mụ từ ngoài đi vào, nhìn Trần di nương khóc lóc không ra bộ dáng gì, thì thầm bên tai Nguyệt Dao đôi câu.
Nguyệt Dao nghi ngờ liếc mắt nhìn Hác mụ mụ một cái, thấy Hác mụ mụ gật đầu. Nguyệt Dao trầm mặc một chút sau đó nói: "Trần di nương, không biết chuyện ngươi tới đây cầu xin ta cho tam thiếu gia đi Lý gia học bài tổ mẫu và Đại bá phụ bọn họ có biết hay không? Nếu tổ mẫu bọn họ đồng ý, thì ta sẽ viết thư cho Lý bá bá."
Thoáng chốc Trần di nương sững sờ ngây ngẩn cả người, chẳng qua vì nhi tử, Trần di nương vẫn quyết định không thèm đếm xỉa tới chuyện gì nữa rồi: "Nếu lão gia đồng ý, cô nương có thể đưa tam thiếu gia tới Lý phủ học tư thục sao?"
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không thể, ta cũng không phải là Đông Gia, ta chỉ có thể viết thư đi trưng cầu ý kiến hỏi thăm một chút, có thể thành hay không, còn phải xem Lý bá bá có đồng ý không đã."
Đối với việc thu học trò Chu tiên sinh cũng có yêu cầu nhất định, không phải là người nào tới cũng thu cả. Tình huống của Đình Chính thì trước khi Nguyệt Dao gặp Chu tiên sinh Lý Quốc Hạnh cũng đã nói rõ ràng mọi chuyện với hắn rồi. Về sau Nguyệt Dao lại nói không hy vọng xa vời gì Đình Chính có thể thi khoa cử, Chu tiên sinh dạy học cũng không có gánh nặng, thấy tư chất Đình Chính như vậy việc dạy dỗ khó tránh khỏi có vài phần tùy ý, đương nhiên, tùy ý không có nghĩa là chỉ dạy cho có lệ, chỉ là không có để bụng nhiều như Lý Hàn, cũng không có yêu cầu gì nghiêm khắc.
Đình Chính tự mình viết thư cho Nguyệt Dao, nói rằng hắn ở Lý phủ hết thảy đều mạnh khỏe bình an, điều duy nhất không tốt chính là không được gặp tỷ tỷ thường xuyên.
Trần di nương cũng không nỡ lòng buông tha chút hy vọng ấy: "Ta sẽ đi cầu xin lão phu nhân và lão gia, cũng xin Tam cô nương quan tâm nhiều hơn chút."
Nguyệt Dao nhìn bóng lưng Trần di nương rời đi, trong lòng có chút cay cay. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Tuy rằng trước giờ Trần di nương có làm sai, thế nhưng một mảnh tình mẹ dành cho Đình Triều cũng khiến người khác lộ vẻ xúc động. Thậm chí trong nháy mắt này, Nguyệt Dao suy nghĩ nếu không thì mình hãy cứ đi cầu xin Lý bá bá trước rồi tính, chẳng qua suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên ở trong lòng rồi biến mất.
Đặng ma ma hung hăng trừng mắt vào bóng lưng đang rời đi của Trần di nương. Tuy là đáng thương, thế nhưng chuyện này rõ ràng là làm khó cho cô nương nhà mình.
Nguyệt Dao có chút buồn bực: "Tại sao phải Trần di nương tại sao phải đến tận đầu ta mà cầu xin? Nàng làm như vậy là vì cái gì?" Trần di nương cầu xin nàng, cầu xin một bé gái mồ côi không cha không mẹ, này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Đại bá phụ và Đại bá mẫu, đến lúc đó người xui xẻo vẫn là Trần di nương.
Nguyệt Dao thấy sau khi mình hỏi xong, Đặng ma ma không đáp lời, ngược lại sắc mặt Hác mụ mụ có chút phức tạp. Nguyệt Dao khẽ thở dài một hơi, trở về phòng ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...