Nghiêm Uyên bị Nghiêm Uy quát cho giật mình, có chút sợ sệt, cô ta tức giận nhưng lại không dám làm gì chỉ có thể đứng dậy rời khỏi Nghiêm thị.
Đôi chân vừa bước ra khỏi cửa phòng làm việc của Nghiêm Uy, cô ta liền lẩm bẩm trong miệng: “Nghiêm Uy! Anh cứ đợi đấy, anh nhất định sẽ phải hối hận cho những gì mà anh đã đối với em ngày hôm nay, rồi sẽ có một ngày anh phải tìm đến em để cầu xin sự giúp đỡ từ em mà thôi, chuyện này chỉ có em mới có thể giúp được anh.
”
Chuyện Nghiêm thị xảy ra vấn đề cùng với chuyện Lý Nhược chính là kẻ phản bội bán tài liệu mật của công ty ra ngoài nhanh chóng được lan truyền một cách chóng mặt, chuyện này cũng nhanh chóng lan nhanh đến tai của Nhã Phượng Ly và Lý gia, tất cả bọn họ đều vô cùng giận dữ khi biết tin.
Lý Hà tức đến suýt nữa thì thở không nổi, cô đập tay lên bàn một cái thật mạnh nói: “Ly hôn với A Nhược rồi thì thôi đi còn dám gán cái danh kẻ phản bội, kẻ bán tài liệu mật cho em ấy, Nghiêm Uy có phải là đàn ông nữa không vậy? Dám đổ hết mọi chuyện lên đầu của em, không được chỉ phải tới Nghiêm thị tìm Nghiêm Uy nói cho ra lẽ, tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này được.
”
Nhã Phượng Ly gật đầu một cái thật mạnh đồng ý với Lý Hà: “Đúng đó, tuyệt đối không thể bỏ qua được, em với chị đi đến đó hỏi cho ra lẽ.
”
Lý Nhược vẫn ngồi im lặng, dáng vẻ có chút hờ hững không quan tâm chị gái và bạn thân của mình chuẩn bị đi đến Nghiêm thị, thấy cô như thế cả Lý Hà và Nhã Phượng Ly đều cứ tưởng Lý Nhược tán thành chuyện này.
Hai người vừa chuẩn bị rời đi thì bị Lý Hải ngăn lại, đôi mày của ông nhíu chặt lại nghiêm nghị lên tiếng: “Hai con đừng có lỗ mãng, tuy bây giờ Nghiêm thị đang gặp khó khăn nhưng vẫn còn lớn mạnh, một chút dấu hiệu bị lung lay ba còn chưa nhìn thấy, nếu bây giờ cả hai đến đó lỡ như chọc cho Nghiêm Uy tức giận thì chắc chắn chỉ có hại đối với chúng ta, công bằng chưa đòi lại được thì đã bị Nghiêm Uy làm cho thảm hại rồi.
”
Liễu Từ Hoa gật gật đầu tán thành với cách nói của chồng mình, thế lực của Nghiêm gia vô cùng lớn, bây giờ giữa Lý Nhược và Nghiêm Uy đã không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi nếu như anh tức giận thì Lý gia sẽ chết chắc.
Lý Nhược nghe thế thì cười lạnh một tiếng cô cứ ngỡ ba mẹ của mình đã thay đổi, đã biết yêu thương cô hơn rồi nhưng hóa ra vẫn thế, lúc nào cũng đặt lợi ích lên hàng đầu.
Lý Hà không cam tâm cất giọng nói: “Không lẽ chúng ta phải để A Nhược chịu thiệt thòi, bị tổn thất danh dự như thế? Con gái của ba mẹ bị người ta nói đến khó nghe như vậy rồi mà hai người còn im lặng không dám làm gì, con quả thật là không còn gì để nói với hai người nữa rồi.
” Lý Hà không ngờ con gái út của mình bị bắt nạt vậy mà người làm ba mẹ lại sợ sệt, im lặng như thế, ba mẹ của cô vẫn không hề thay đổi chút nào.
Lý Nhược càng lúc càng trở nên lạnh lùng, cô dửng dưng lãnh đạm cất tiếng nói: “Chị đừng tức giận nữa, cứ mặc kệ bọn họ đi, bọn họ có miệng nói sao mà chả được, dù sao thì sau khi em khỏi bệnh cũng sẽ sang Mỹ cùng với chị không còn liên quan gì đến nơi này nữa, có lẽ sau này em sẽ không bao giờ quay về thành phố này nữa.
”
Lý Hà nghe Lý Nhược nói thế thì im lặng không còn muốn đi tìm Nghiêm Uy hỏi cho ra lẽ nữa nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai được, vẫn tức anh ách khó chịu vô cùng.
Nhã Phượng Ly cũng không khác Lý Hà là bao, nếu Lý Nhược đã không chịu thì cô còn có quyền gì lên tiếng đòi lại công bằng nữa chứ.
Giữa Lý Nhược và Nghiêm Uy hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, Nghiêm Uy bận rộn với công việc ở công ty không có thời gian để quan tâm chuyện tin đồn nữa, càng không có thời gian đứng ra thanh minh cho cô.
Về chuyện tài liệu mật đã có trợ lý và thư ký của anh làm rồi sẽ nhanh chóng biết được kẻ nào bán tài liệu mật ra ngoài, không cần anh đứng ra thanh minh thì mọi chuyện sớm muộn gì cũng phơi bày ra thôi, vấn đề chỉ là thời gian.
Suốt nửa tháng nay, số lần Nghiêm Uy quay về Nghiêm gia vô cùng ít ỏi, đa phần anh đều ở lại công ty để tiện giải quyết công việc.
Tình hình của Nghiêm thị càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, anh phải làm việc hết công suất, giải quyết ngày đêm mới có thể trụ vững được đến bây giờ.
Sức khỏe của Lý Nhược cũng đã hồi phục lại, cô cùng chị gái đang làm thủ tục chuẩn bị sang Mỹ.
Nghiêm Uyên ở Nghiêm gia chờ mãi vẫn không thấy Nghiêm Uy chủ động tìm gặp cô hay gọi điện đến để cầu xin sự giúp đỡ, đợi mãi không thấy động tĩnh gì Nghiêm Uyên quyết định đi đến Nghiêm thị một chuyến.
Nghiêm thị.
Nghiêm Uyên đi thẳng lên phòng làm việc của Nghiêm Uy, thư ký đang làm việc nhìn thấy cô ta muốn xông vào phòng làm việc của Nghiêm Uy liền vội đứng dậy chạy ra ngăn cản: “Nghiêm tiểu thư! Xin cô hãy dừng bước, chủ tịch đang bận cô không thể vào trong đó được, có chuyện gì cô cứ nói lại với tôi tôi sẽ nói lại cho chủ tịch biết.
”
Thư ký nhớ rất rõ lời của Nghiêm Uy dặn là nếu không có chuyện gì gấp thì những người không liên quan đến công ty thì tuyệt đối không được cho vào bất kể là ai.
“Cô dám cản tôi? Cô thừa biết rõ tôi là ai mà, hôm nay cô lớn gan lớn mật đấy, tôi nói cho cô biết cô sắp mất công việc này rồi đó, tránh ra đi, đừng có cản đường cản lối nữa.
” Nghiêm Uyên đẩy mạnh thư ký ra xông thẳng vào phòng làm việc của Nghiêm Uy.
Nghiêm Uy ngẩng đầu lên thấy Nghiêm Uyên phía sau đó là thư ký chạy vào luống cuống, lo lắng muốn giải thích, anh vừa nhìn đã hiểu ra đã có chuyện gì liền cất giọng bảo thư ký: “Cô hãy ra ngoài đi.
”
Thư ký mừng rỡ, nhẹ nhõm vội đi ra bên ngoài, Nghiêm Uyên ngồi xuống trước mặt của Nghiêm Uy tỏ vẻ tức giận, khó chịu nói: “Nghiêm Uy! Cô thư ký đấy của anh em thấy không ổn rồi đó, cô ta biết em là ai mà dám ngăn lại ngoài cửa không cho em vào, anh mau chóng đuổi việc cô ta đi.
”
“Anh dặn cô ấy làm thế đấy, những người không có liên quan đến Nghiêm thị đều sẽ bị ngăn ở ngoài, cô ấy làm đúng trách nhiệm của mình có gì không ổn? Hôm nay em đến đây là có chuyện gì? Nói mau rồi ra ngoài đi anh còn phải làm việc.
” Nghiêm Uy lạnh nhạt đáp lại, không hiểu sao càng lúc anh càng cảm thấy chán ghét dáng vẻ hay nũng nịu, xem thường người khác của Nghiêm Uyên.
“Nghiêm Uy! Công ty sao rồi? Anh thật sự không cần em giúp đỡ sao? Nếu như anh cần thì anh cứ nói đừng có ngại.
” Giọng nói của Nghiêm Uyên thay đổi không còn chua chát như khi nãy nữa, cô ta còn tưởng rằng anh ngại nên mới không lên tiếng nhờ sự giúp đỡ của mình.
Nghiêm Uy lạnh nhạt, dứt khoát đáp trả: “Không cần, hiện tại công ty đã dần ổn định trở lại rồi, một mình anh có thể xử lý được không cần ai phải giúp đỡ cả, hơn nữa bây giờ cũng đã bắt được kẻ bán tài liệu mật ra ngoài rồi, chuyện này nhanh chóng sẽ được xử lý thôi.
”
Nghiêm Uyên nghe thế trong lòng liền giật thon thót, phập phồng lo sợ, cố tỏ ra bình tĩnh cười gượng nói với Nghiêm Uy: “Vậy à? Em còn tưởng là chuyện công ty còn chưa được giải quyết nếu đã như vậy thì em đi về đây, không làm phiền anh làm việc nữa.
”
Nói xong Nghiêm Uyên vội vàng rời khỏi, đi đến bãi đỗ xe cô ta lấy điện thoại ra gọi điện cho đồng minh của mình nói anh đã bắt được nội gián, bảo hắn hãy mau cho người đi giải quyết nội gián ấy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...