“Mấy hôm nay anh có
điều gì đó rất lạ, hình như luôn suy nghĩ viển vông đi đâu đó” Những tâm tư thường ngày của Trâu Bác không có gì lọt khỏi mắt Bạch Tiêu.
Trâu Bác nhìn Bạch Tiêu với bộ ngực phẳng lì như sân bay, tỏ ra lạnh nhạt và chẳng hứng thú gì, trong lòng có một nỗi bực bội mà không thể nói ra.
Tất cả sự trong sáng, nhã nhặn, lương thiện vốn có của Bạch Tiêu bây giờ đều trở thành nhạt nhẽo, vô vị, hoàn toàn không làm cho anh rung động
như luồng điện cao áp chạy ngang qua giống như Quách Liên Hoa.
Bản năng giống đực chính là tính động vật rõ ràng quá mức.
“Không, là do em nghĩ nhiều thôi”, Trâu Bác chậm rãi giải thích cho Bạch Tiêu.
“Em có chuyện muốn hỏi anh, có phải thật sự là anh trúng xổ số không? Anh
biết không, mấy tháng nay anh và em đã tiêu hết hơn năm mươi vạn tệ
rồi”, Bạch Tiêu thực sự không thể giấu nỗi hoài nghi trong lòng được
nữa, cô lấy hết dũng khí hỏi Trâu Bác xem có thật sự là anh được ông
trời ban cho giàu có bất ngờ không.
“Em chỉ cần tiêu tiền là được rồi, hỏi nhiều như vậy để làm gì?”, khi tâm tư người đàn ông không gửi
gắm về nơi người phụ nữ thì những câu mà anh trả lời cô sẽ luôn mất kiên nhẫn.
“Thế khoản tiền đó từ đâu mà đến? Có phải anh đã làm chuyện gì đó phi pháp không?”, Bạch Tiêu quyết hỏi cho rõ chân tướng.
“Sao em phiền phức thế? Có phải em muốn bới móc anh không? Số tiền này không thể là tiền anh kiếm được một cách quang minh chính đại sao?”, Trâu Bác cảm thấy năng lực kiếm tiền của mình bị hoài nghi, lòng tự tôn của đấng nam nhi bị giẫm đạp.
Bạch Tiêu cũng cảm thấy không thể thuyết phục được Trâu Bác.
Bởi thế, cô quay người bước đi. Lòng cô lo lắng không yên, luôn cảm thấy từ hôm đi bệnh viện thăm Dương Di Châu, Trâu Bác đã hoàn toàn thay đổi.
Trâu Bắc nhìn bóng lưng cô rời xa, phấn khởi còn hơn sự khó chịu – anh cảm
thấy mình đã có đủ lí do để đi tìm Quách Liên Hoa, gặp cô ấy rồi kể lể
“tâm trạng anh rất buồn phiền”.
Tất cả phái nam chẳng phải đều thích mượn cớ để tìm phái nữ giãi bày tâm sự hay sao?
Trâu Bác lái xe đến ký túc của Quách Liên Hoa.
“Mấy hôm nay em thế nào? Thế hôm nay anh…”, Trâu Bác không có nhiều kinh
nghiệm tình trường, anh cảm thấy dùng những lời nói “áy náy” để mở đầu
có thể giành được sự lượng thứ của Quách Liên Hoa.
“Tốt rồi, em
đã quên rồi”, thái độ của Quách Liên Hoa xem ra rất lạnh nhạt. Nhưng cô
lại không quay người rời đi ngay, mà ngồi bên Trâu Bác, không ngừng vuốt mái tóc mới gội xong của mình, hương thơm dịu mát đó khiến trái tim
Trâu Bác loạn nhịp.
Quách Liên Hoa mười tám tuổi, tuổi tuy nhỏ
nhưng kiến thức và nhãn lực lại không hề nhỏ, cô hiểu sâu sắc rằng “lời
nói muốn từ chối nhưng vẫn tỏ ra hào hứng, còn hành vi thì quyến rũ một
cách vô tội”, đó là kết tinh trong những sách quý.
“Chúng ta đi ra ngoài một chút nhé.Giờ tâm trạng anh đang rất buồn chán”, Trâu Bác đưa ra lời mời.
“Tùy anh”, Quách Liên Hoa vẫn không ngừng tỏ thái độ lững lờ.
Hai người xuống lầu, Trâu Bác đang định đến mở cửa xe thì Quách Liên Hoa
nói: “Chẳng phải là đi bộ sao? Lái xe làm gì? Xì, khoe khoang…”
Trâu Bác lúng túng cười cười nhưng trong lòng rất vui.
Từ khi anh lái chiếc BMW đến nay, có rất nhiều nữ sinh mượn cớ để được
ngồi xe cùng anh, bất kể lý do nào cũng có. “Tiện đường cho em đi một
đoạn” là lý do phổ biến mà lại chẳng thừa lời, còn có người lấy lý do
“Em đang làm luận văn về những chiếc xe có những thương hiệu khác nhau
tạo cho người lái có nhịp tim khác nhau”, muốn học trưởng nể tình giúp
đỡ công việc thực nghiệm.
Thực ra Quách Liên Hoa là người thứ hai không muốn ngồi xe của Trâu Bác, người thứ nhất là Bạch Tiêu. Nhưng
trong lòng Trâu Bác, Bạch Tiêu có rất nhiều chuyện khiến anh bắt đầu
không nhớ nổi, còn từng cử chỉ, lời nói của Quách Liên Hoa anh đều lưu
giữ trong lòng.
Hai người đi men theo bờ hồ của trường, trời dần dần chuyển tối.
“Chúng ta về nhà chứ? Trời sắp mưa rồi”, Trâu Bác quan tâm hỏi.
“Em thích mưa”, Quách Liên Hoa nói với khuôn mặt tỏ vẻ lãng mạn.
Bỗng nhiên, Trâu Bác cảm thấy cô gái này thật lãng mạn đáng yêu. Những cô
gái sáng suốt xin đừng nôn ọe – khi đàn ông thích một người phụ nữ trong mắt anh ta, rất nhiều chuyện ngu ngốc mà cô ra làm đều có một ma lực
đặc biệt.
Mưa ập đến rất nhanh. Trời mùa hạ mưa như trút nước,
đến rất nhanh và rất dữ dội, Quách Liên Hoa bước mấy bước, đôi tay nhỏ
che lên mái đầu, kết quả ướt hết cả người.
Toàn thân ướt sũng, những đường cong trên cơ thể lộ rõ.
Với tư cách là những nữ sinh khắt khe với mọi người hoặc nói chuyện theo lý trí, đương nhiên chúng ta hoàn toàn có lý do để nghi ngờ rằng Quách
Liên Hoa đã xem không ít những tác phẩm có cảnh tượng say đắm đam mê như kịch tình yêu… nghiên cứu kỹ các cơ hội và hành động của nhân vật
chính.
Nhưng là một nam sinh tràn đầy sức lực có bản năng lấn át
đại não, Trâu Bác tuyệt đối sẽ không cho rằng tất cả những việc này đều
do Quách Liên Hoa vạch ra. Anh chỉ có hai suy nghĩ:
Cơ thể của Quách Liên Hoa rất quyến rũ.
Đây hoàn toàn là cơ hội Trời cho. Nếu mình không nắm lấy cơ hội trong cơn mưa này thì sẽ phí của Trời.
Quách Liên Hoa hai tay ôm chéo lấy nhau, đứng run rẩy trong mưa, giống như
một người trong tiểu thuyết võ hiệp bị trúng kịch độc.
Trâu Bác không do dự nữa, anh cảm thấy nếu mình còn do dự thì chẳng đáng bậc nam nhi.
Trâu Bác bước lên phía trước, ôm Quách Liên Hoa thật chặt…
Lần này Quách Liên Hoa không cự tuyệt. Cô run rẩy trong vòng tay anh, run
đến mức khiến cho trái tim Trâu Bác cũng phải đau nhói và cảm thấy vô
cùng thương yêu.
Củi khô gặp lửa lớn cháy bừng bừng, chuyện đó trong nhân gian nhiều vô kể…
Thế giới của tình yêu, có lúc giống như người uống nước tự biết ấm lạnh,
nhưng nhiều khi kẻ đắm mình trong chuyện đó lại kẻ say đắm người thờ ơ.
Những mánh khóe nhỏ này của Quách Liên Hoa, dưới con mắt của những ngời ngoài như chúng ta lại thực ra quá ngu ngốc và chẳng có gì là giỏi giang.
Nhưng đối với những anh chàng thích anh ta mà nói, đó chính là một vai diễn
hoàn mỹ. Sự ngây thơ, dịu dàng, trong sáng, lãng mạn, quyến rũ mà cô ta
đưa vào vở kịch của mình đều là bộ mặt vốn có của cô ta, không phải cô
ra cố tỏ ra như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...