Dương Thông Thông ôm đứa trẻ đi đến quán internet.
Tóc cô cũng không chải, chỉ lấy tay cào cào mấy cái, còn rối bù. Cô mặc
chiếc áo ngủ màu đỏ, trên quần còn hằn rõ vết nước tiểu của con, quấn
cho em bé một tấm chăn rồi vội xỏ dép chạy đến quán internet.
Những cô cậu sinh viên đang đeo phone chơi game đều nghiêng đầu nhìn Dương
Thông Thông. Họ chỉ nhìn một cái rồi lại lạnh lùng quay đầu, tiếp tục
trò chơi.
Trước đây, Dương Thông Thông là cô gái mỗi khi đến đám
đông bị nhiều người nhìn ngó là lập tức đỏ mặt thẹn thùng, nhưng bây
giờ, cô không còn chút cảm giác ngại ngùng nào nữa.
Cô cảm thấy rất bực bội, nôn nóng, cảm giác mình như đang ôm một quả bom hẹn giờ.
Cô đi vòng quanh quán, cuối cùng cũng tìm thấy cha của đứa bé – Ngô Năng – đang ngồi ở một góc khuất.
Trên bàn đã chất đầy mấy bát mỳ mà anh ta ăn thừa. Dương Thông Thông đi đến, gọi: “Ngô Năng!”.
Ngô Năng quá chăm chú chơi game nên không nghe thấy. Dương Thông Thông lại gọi lần nữa, Ngô Năng vẫn không nghe thấy gì.
Dương Thông Thông nhấc tai nghe của Ngô Năng ra, ném xuống đất. Ngô Năng ngạc nhiên quay đầu lại, sững sờ hai phút rồi tức giận hét lớn: “Làm cái gì
đấy?”.
Dương Thông Thông không ngờ anh ta lại hỏi thế, anh ta còn dám mắng cô sao!
Một tay cô hất mấy bát mỳ trên bàn, nước mỳ chảy xuống đất, bắn cả vào người Ngô Năng.
“Anh còn có tiền ăn mỳ sao? Ba ngày nay anh không về, anh có biết mẹ con em sắp chết đói rồi không?”
Dương Thông Thông nói xong khóc nức nở.
Lúc đó, Ngô Năng cảm thấy xung quanh giống như một quả cầu sắt cực lớn,
không có lực lượng nào cản trở nổi, cứ thế lăn thẳng đến, khiến anh ta
cảm thấy áp lực vô cùng mà không thể ẩn nấp vào đâu được.
Thực sự, anh ta muốn chui tọt xuống đất.
Ngô Năng kìm nén cơn thịnh nộ, nói bằng giọng gần như thỉnh cầu: “Giờ anh
về nhà, có chuyện gì thì chúng ta nói sau, được không em?”.
“Không, tôi không về! Tôi không muốn về nữa. Anh có biết là tôi rất muốn chết
quách đi cho xong không”, Dương Thông Thông gào khóc như rách cả tâm
can, lại gào, lại khóc, cô không thể khống chế được cảm xúc nữa.
Sắc mặt Ngô Năng đã vô cùng cùng giận dữ, anh kéo tay áo của Dương Thông Thông, muốn kéo cô ra ngoài.
“Không! Tôi không đi!”
Dương Thông Thông hất tay của Ngô Năng ra, ôm con khóc lớn, đứa bé cũng khóc
theo. Hai mẹ con cùng khóc, cảnh tượng hết sức bi thương.
Lúc đó, ông chủ quán đi đến. Đó là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, rất gầy và
đen, từng lọn tóc quăn và thưa tự nhiên làm lộ lớp da dầu.
Ông ta vỗ vỗ vai Ngô Năng, kéo anh sang một bên và thì thầm mấy câu gì đó.
Lúc Ngô Năng quay người lại, ánh mắt rất khiên cưỡng. Anh ta đi đến bên
Dương Thông Thông, nói: “Mau về thôi, về thôi! Ông chủ nói không thu phí chơi game mấy ngày nay của anh nữa”.
Nghe thấy mấy câu này,
Dương Thông Thông hết sức ngạc nhiên và thôi không khóc nữa, đưa đứa trẻ trong lòng cho Ngô Năng bế, vừa lau nước mắt vừa đi ra ngoài.
Trên đường, Dương Thông Thông khóc lóc nói: “Sữa hết rồi, bỉm cũng chẳng
còn. Con thì ngủ suốt ngày, cứ tối đến là lại khóc, làm em chẳng có phút nào được yên tĩnh. Hai ngày nay, đêm nào em cũng mất ngủ, anh có biết
em vất vả thế nào không?...”.
Ngô Năng cắt ngang lời cô:
“Được rồi, đừng nói nữa, sự phiền não của em sắp kết thúc rồi. Ông chủ quán
vừa nãy có nói với anh, ông ấy có một người bạn không thể sinh con, muốn mua một đứa trẻ và hỏi anh có muốn bán đứa con này cho ông ấy không…”
“Gì cơ? Bán cho ông ta?” Dương Thông Thông đang không ngừng khóc lóc như
đồng hồ báo thức, bỗng nhiên ngừng khóc và yên lặng. Cô dừng lại ở bên
đường, không nói lời nào, cũng chẳng cử động, kinh ngạc trừng mắt nhìn
Ngô Năng.
“Được rồi, được rồi! Đừng tỏ vẻ kinh ngạc thế nữa, có
chuyện gì thì về nhà nói. Đứng ở đây cứ người qua người lại nhìn chúng
ta, em không ngại nhưng anh ngại”, Ngô Năng khinh bỉ quở trách Dương
Thông Thông rồi ôm đứa bé đi nhanh về phía trước.
Dương Thông Thông cũng bước theo sau.
Về đến nhà, hai người ngồi bên giường, bắt đầu nghiêm túc bàn bạc về chuyện bán con.
Ban đầu, Dương Thông Thông không đồng ý.
“Cho dù nói thế nào nó thì nó vẫn là cốt nhục của chúng ta!”, Dương Thông
Thông nhìn gương mặt bé nhỏ của con gái, một bài hát trong bộ phim
truyền hình có lời như thế. Chẳng phải những người trong phim trước khi
làm việc gì đó tàn nhẫn với con của mình đều nói câu này sao?
“Cốt nhục, đã là cốt nhục thì càng không thể giương mắt nhìn con mình chết
đói được! Em nghĩ thoáng một chút đi, đứa con này đối với chúng ta có gì tốt đẹp chứ? Chúng ta chỉ có một mình còn không đủ sống nữa là, làm sao mà nuôi được con đây?”
“Hơn nữa, hai chúng ta đều đang đi học.
Tuy bây giờ quy định của nhà trường vẫn cho phép kết hôn, nhưng trường
hợp của chúng ta lại là chưa kết hôn mà đã sinh con. Điều này không có
lợi đối với con và đối với cả chúng ta. Sau này sổ hộ khẩu còn chẳng
được làm, mà nếu không làm được sổ hộ khẩu thì con không được đi học,
tương lai nó sẽ trở thành đứa mù chữ mất.”
“Với lại, người ta có
tiền mua con, nhất định là sẽ yêu thương và có tiền nuôi dưỡng con mình. Nếu con được sống với họ thì sẽ tốt hơn nhiều so với sống cùng chúng
ta, nó sẽ không phải chịu khổ. Em thấy thế có đúng không?”
Ngô
Năng nói rất nhiều câu có lý như thế, lần đầu tiên anh phát hiện tài ăn
nói của mình không tồi, hơn nữa lại rất có tính logic.
Ngô Năng
cảm thấy mình nhìn xa trông rộng hơn Dương Thông Thông, vì thế, trong
quá trình nói, anh ta cũng không cảm thấy mình đã sử dụng những động tác để cường điệu giọng điệu, ví dụ như vung tay, phối hợp với nhịp điệu
lời nói, tay trái vỗ vào lòng bàn tay phải.
Dương Thông Thông là cô gái không thích suy nghĩ nhiều.
Cô đã quen với việc chọn lựa những điều có lợi trước mắt, vì thế, Ngô Năng gần như không gặp trắc trở gì khi thuyết phục cô.
Đúng là, mình vẫn còn trẻ, con thì sau này còn có thể sinh được. Sau này có
tiền, thích sinh thêm mấy đứa thì sinh, Dương Thông Thông tự an ủi mình
như thế.
“Chẳng có cha mẹ nào là không yêu con cái’, thật sự là lời bịa đặt lớn nhất trên thế gian.
Thấy bạn gái đồng ý bán con, Ngô Năng vui mừng khôn xiết. Anh ta vội vàng gọi điện thoại, tính xem khi nào có thể bán con.
Đối phương nói càng nhanh càng tốt, hai tiếng sau họ sẽ đến.
Nhìn Dương Di Châu đầm đìa nước mắt, nghĩ đến hai tiếng sau, đứa bé này sẽ
trở thành con của người khác, Dương Thông Thông lại thấy buồn bã, cô
khóc nức nở.
Ngô Năng sợ Dương Thông Thông thay đổi ý định, sợ cô ngắm đứa bé, càng ngắm càng cảm thấy không nỡ rời xa, anh liền nghĩ
cách đưa cô ra ngoài, tốt nhất là không để cô chứng kiến cảnh mua bán
ấy.
“Em đi ra ngoài mua cho con bộ quần áo, anh ở nhà đun nước
tắm cho con, phải để con mình sạch sẽ về gia đình nhà người ta chứ”, Ngô Năng sắp xếp.
Dương Thông Thông lau nước mắt, cầm lấy ví tiền trên bàn ăn, đi mua quần áo cho Dương Di Châu.
Nửa tiếng sau, Dương Thông Thông trở về, cảnh tượng trước mắt làm cô hết sức kinh ngạc.
Dương Di Châu đã bị bỏng nặng.
Ngô Năng vốn định đun nước tắm cho con. Anh rót nước sôi vào chậu nhưng lại quên pha thêm nước lạnh đã đặt em bé vào tắm. Bỗng anh hoảng hốt, cánh
tay run lẩy bẩy, bế Dương Di Châu từ trong chậu lên…
Bi thảm! Cực kỳ bi thảm!
Dương Thông Thông bịt mắt kêu lên thất thanh.
Ngô Năng muốn đưa con cho cô bế để cô nhìn kỹ hơn. Nhưng Dương Thông Thông
lại đẩy đứa bé ra theo bản năng, cô quay người, quỳ xuống khóc nức nở:
Em sợ! Em sợ!
…
Xin hãy tha thứ cho người mẹ mới mười chín tuổi. Sức mạnh tình yêu thương của người mẹ phải có thời gian để hun đúc.
Ngô Năng trong lòng lại chỉ nghĩ: Thật đen đủi! Không thể bán đứa bé này nữa rồi.
Hai người sơ cứu vết thương cho đứa bé một cách đơn giản, lại vẫn cảm thấy may mắn, ngồi đợi người mua con đến.
Hai tiếng sau, gia đình đó cũng đến. Đó là đôi vợ chồng khoảng hơn bốn mươi tuổi. Người phụ nữ rất phúc hậu, nhìn đứa bé bị thương, đau khổ kêu lên rồi ôm đứa bé lên xe, đưa cả Dương Thông Thông và Ngô Năng đến bệnh
viện.
Nhưng vừa nghe thấy bác sĩ nói, vết bỏng quá lớn, lại đưa
đến bệnh viện không kịp thời, cho dù có chữa được thì cũng để lại rất
nhiều sẹo. Người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi bật khóc: “Không còn cách
nào sao? Không còn cách nào sao?”... Bà vẫn ôm đứa bé không rời tay.
Người chồng kéo bà ra ngoài, luôn miệng nói: “Đen đủi quá! Đen đủi
quá!”.
Người phụ nữ bị chồng kéo đi, bóng dáng mất hút nơi cuối
hành lang. Một lúc sau, bà chạy lại và nhét một phong bì vào tay Dương
Thông Thông, nước mắt ngắn dài, nói: “Cô và đứa nhỏ này không có duyên,
cô không thể trở thành mẹ nó, cháu hãy chữa trị tốt cho đứa bé nhé...”.
Người phụ nữ chưa nói hết lời lại bị chồng nắm chặt tay, tức giận nói lớn:
“Chúng ta lại đi tìm, chúng ta lại đi tìm nữa là được thôi, đứa bé này
thật sự không thể nuôi được, vừa đen đủi vừa bị bỏng nặng, thật sự là
không thể nuôi được...”.
Những người đi qua hành lang đều nhìn bọn họ bằng con mắt hiếu kỳ.
Có bao nhiêu người không muốn có con thì có bấy nhiêu người muốn có con đến phát bệnh nhưng lại không thể sinh nổi.
Phòng bệnh dần yên tĩnh trở lại.
Dương Thông Thông nhìn đứa bé nằm trên giường, rồi lại nhìn năm nghìn tệ
trong phong bì, cuối cùng thẫn thờ nhìn xuống sàn nhà, không nói dù chỉ
một lời.
Ngô Năng bắt đầu tính toán. “Vừa rồi ở viện, hai vợ
chồng đó đưa cho mình năm nghìn tệ, giờ lại đưa thêm năm nghìn tệ nữa,
tổng cộng là đã đưa cho chúng ta một vạn tệ, trong khi vừa mới nhìn con
mình được mấy cái. Sao họ ngốc nhỉ? Anh thấy người phụ nữ đó tám mươi
phần trăm là thèm có con đến phát điên rồi nên đầu óc có vấn đề.”
Dương Thông Thông chuyển hướng nhìn từ sàn nhà lên gương mặt Ngô Năng, biểu
hiện của cô giống như vừa bị đóng băng, không hề có hơi ấm.
Cô lạnh lùng nhìn Ngô Năng một cái, vẫn không nói gì.
Bác sĩ rất nhanh chóng đến giục họ đóng thêm tiền, phí phẫu thuật và phí nằm viện là hai khoản hoàn toàn khác nhau.
“Bao nhiêu?”, Ngô Năng ngẩng đầu hỏi bác sĩ.
“Ba vạn tệ”, bác sĩ nói với anh ta nhưng vẫn không ngẩng đầu.
“Ba vạn? Sao cô không đi cướp ngân hàng ấy?”, Ngô Năng tức giận quát mắng bác sĩ.
Bác sĩ chau mày, liếc xéo anh ta rồi lạnh lùng nói: “Không thể thì đừng ở”.
Lời nói này ngắn gọn, câu trên câu dưới mạch lạc, hơn nữa lại rất giống với những lời nói của chủ cho thuê nhà.
Ngô Năng cứng đầu cứng cổ nói: “Sao cô lại nói thế? Cô có biết là quan hệ
giữa bác sĩ và bệnh nhân bị chính những người như các cô làm cho tồi tệ
không?”.
Dương Thông Thông kéo cánh tay Ngô Năng nói: “Anh còn chưa đủ mất mặt sao? Đừng nói nữa”.
Vị bác sĩ bỏ đi.
Ngô Năng hổn hển ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi cúi đầu tỏ vẻ vô cùng tức giận, tay nắm thành nắm đấm.
“Con mình, phải làm như thế nào đây”, giọng điệu của Dương Thông Thông vừa bi thương vừa hời hợt.
Ngô Năng ngước mắt nhìn con, cũng hờ hững nói: “Đen đủi, bằng không thì cứ vứt lại ở bệnh viện là xong”.
Ánh mắt của Dương Thông Thông rời từ khuôn mặt của Dương Di Châu sang Ngô
Năng. Cô cảm thấy như mình đang nhìn một người lạ hoặc một quái vật.
Nhưng trong lòng cô đã không còn tức giận nữa. Bạn hiểu không? Một cô gái tuyệt vọng, không người trợ giúp thì tức giận sao nổi.
Tất cả nỗi tức giận đều có nghĩa là mong chờ hy vọng. Giây phút tuyệt vọng, ngay cả chút sức lực cần có để tức giận, bạn cũng không thể nào tìm
được.
Nỗi tuyệt vọng thật sự, chính là im lặng.
Dương
Thông Thông cảm thấy trái tim mình trống rỗng. Cô không còn sức để nói
nữa, cả cơ thể như bị đục khoét đến mức trống rỗng, linh hồn và thể xác
đều không còn.
Dương Thông Thông nói: “Nếu vứt con đi thì anh là người vứt, tùy anh”. Nói xong, Dương Thông Thông đi ra khỏi bệnh viện.
Ngô Năng nhìn bóng cô dần xa, không hiểu cô đang nghĩ gì. Bỗng nhiên nghĩ
đến phong bì năm nghìn tệ vẫn đang nằm trong tay cô, liền gọi lớn: “Năm
nghìn tệ đó…”.
Dương Thông Thông dừng bước, quay đầu nói: “Tiền
nằm viện chẳng phải vẫn còn năm nghìn tệ sao? Con vừa nằm viện mà anh đã đi làm thủ tục xuất viện, chẳng phải anh vẫn cầm số tiền thừa đó sao?
Lẽ nào một mình anh muốn có cả một vạn tệ?”.
Ngô Năng sững sờ: “Em nói thế là có ý gì?”.
Dương Thông Thông nói: “Tôi muốn chia tay. Con thì tùy anh xử lý, năm nghìn
tệ này tôi sẽ cầm, còn năm nghìn tệ để đóng viện phí đó thì anh cầm,
chúng ta công bằng. Ý tôi là như thế đó”.
Ngô Năng cảm thấy đầu
óc mình như u mê, anh ta giống như chưa từng quen biết Dương Thông Thông vậy. Không biết cô gái từ trước tới nay không chịu suy nghĩ, không có
chủ kiến, nhất nhất nghe theo anh, tại sao trong phút chốc lại trở thành người khác đến thế. Thật ra, chỉ là do Ngô Năng không hiểu phụ nữ.
Phụ nữ chính là người luôn có khát khao và hy vọng vào tình yêu và đàn ông. Một khi phụ nữ không còn khát khao, không còn ảo tưởng và hy vọng vào
tình yêu và đàn ông nữa, cô ấy sẽ trở thành một người hoàn toàn khác.
Sự chuyển biến này không hề được báo trước, khiến người khác không kịp ứng phó. Điều càng đau xót hơn nữa chính là sự thay đổi này thường không
thể đảo ngược lại được.
Mỗi cô gái là một thiên sứ, là đôi cánh
tình yêu bay đến nhân gian. Một khi bị tổn thương, họ sẽ không quay trở
về trời nữa. Vì họ đã bị mất đi đôi cánh và không thể tiếp tục bay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...