Sáng hôm sau, một đoàn sáu người, bốn nữ và hai nam đi đến bến xe, ngồi trên chuyến xe khách xuất phát lúc chín giờ.
Lộ trình đến núi Thạch Lan mất năm tiếng.
Sáu người thấy buồn chán, may mà còn có thể chơi bài.
Tú lơ khơ là một phát minh vĩ đại, là kết tinh của trí tuệ nhân loại. Nó
rất tiện mang theo, cách chơi đơn giản, đủ gây cảm hứng, còn có thể kiểm chứng được nhân phẩm, tính cách, thành tích toán học của người chơi,
nghe nói đánh tú lơ khơ còn là một con đường làm giàu.
Hiệu quả của năm mươi tư quân bài rất nhanh chóng thể hiện.
Phạm Sam chỉ thua chứ không thắng, khiến Bạch Tiêu không khỏi hoài nghi trí tuệ của anh ta.
Ngoài ra, Phạm Sam còn không hiểu rõ khả năng của năng của mình, không ngừng
dùng những lời lẽ đùa cợt để phê phán Bạch Tiêu: “Em có biết đánh bài
không đấy? Nếu không biết thì tránh sang bên nghỉ ngơi đi! Thật đần
độn”.
Pha trò mà chẳng buồn cười chút nào, Phạm Sam nói đi nói lại những mấy lần, Bạch Tiêu trong lòng không vui, đặt quân bài xuống:
“Em không chơi nữa. Anh chị chơi đi.”
Tính cách của một người như thế nào nhất định sẽ biểu hiện khi anh ta chơi bài.
Đánh bài giỏi thì trí tuệ cao, tính cách không vội vã cũng chẳng nóng nảy.
Sợ nhất chính là loại người như Phạm Sam. Bản thân đã không có khả năng mà còn so đo từng tí. Nguyên nhân anh ta thua bài liên tiếp chung quy lại
chính là: Bạn gái mập sẽ không biết đánh bài, bạn gái gầy thì không biết liên kết, bạn gái có mái tóc vàng thì hoàn toàn không có suy nghĩ
logic, còn mỹ nữ mắt to và anh chàng Trâu Bác thì cứ liếc ngang liếc
dọc, có ý gian dối.
Điều càng gay go chính là Phạm Sam khất lần trong vấn đề tiền nong:
“Ván sau, ván sau tớ sẽ đưa.”
Hoặc nói: “Khi nào thua đến một trăm tệ thì tớ sẽ trả các cậu một thể mà!”.
Thậm chí còn nói: “Chúng mình đã nói là chơi ăn tiền sao? Mọi người là sinh
viên thì lấy đâu ra tiền!”, đủ loại hành động tiểu nhân của Phạm Sam bị
người khác khinh thường tới n lần.
May mà nam nữ thanh niên không hay chắp nhặt nên vẫn chơi với anh ta.
Bạch Tiêu lặng lẽ ngồi bên, nhìn họ ầm ĩ, trong lòng càng lúc càng khó chịu: Sao mình lại tìm bạn trai như thế? Lẽ nào chỉ vì anh ta đẹp trai?
Nhưng, nhìn thấy những cô gái cao, thấp, béo, gầy đều vừa đánh bài vừa dán mắt vào Phạm Sam đẹp trai, cô lại cảm thấy có bạn trai như thế cũng đáng tự hào. Chí ít là cũng có được cái ngoại hình đẹp, đủ để mãn nguyện thói
chuộng hư vinh, nghĩ như thế, lòng cô cũng dịu lại.
Chọn bạn trai, có phải giống như mua đồ đạc?
Con gái ở trong siêu thị tình yêu, đã cuồng càng cuồng, chọn lựa kỹ càng,
nhưng mãi mãi không mua được sản phẩm mà mình hoàn toàn hài lòng. Vì
thế, cuối cùng thường tuỳ cơ chọn một rồi tiến đến hôn nhân.
Mà tuổi thanh xuân chính là chi phí đắt đỏ cho sự chọn lựa kỹ càng đó.
Bỗng cánh tay phải của Bạch Tiêu đau nhói như bị kim châm – cô bị Phạm Sam cấu một cái.
Bạch Tiêu chau mày, hất cánh tay Phạm Sam ra nhưng lại bị anh ta bịt chặt miệng.
Trong hoảng hốt, sự sợ hãi càng gia tăng.
Một anh chàng khoảng hai mươi tuổi đang đứng trong khoang xe, mặc bộ đồ thể thao cũ rích, bẩn thỉu, nhìn mà chẳng biết nó vốn màu gì nữa. Hắn ta
gầy guộc, tóc hơi dài, gần như che cả đôi mắt.
Tướng mạo bình thường, quê mùa, nghèo khổ.
Nhưng điều bất thường là: Hắn ta đang cầm một con dao nhọn.
Dao dài khoảng bốn mươi centimet. Lưỡi dao sắc nhọn, phá tan sự yên tĩnh trong xe.
Cướp!
Đây là từ mà cô vẫn thường đọc được trong các tin tức xã hội.Cuối cùng thì
không hề báo trước, hắn đi đến trước mặt cô gái Bạch Tiêu mới chỉ mười
tám tuổi.
Bạch Tiêu vô cùng sợ hãi. Cô sợ đến mức như ngạt thở, thậm chí còn cảm thấy mình đang trong cơn ác mộng.
Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ là giấc mơ thôi mà, làm sao có thể gặp cướp được?
Nhưng thời gian không cho cô nghĩ nhiều như thế.
Tên tóc dài cầm dao đã đi đến, cách chỗ cô ngồi chỉ ba ghế.
Bạch Tiêu nghe thấy tên tóc dài nói bằng tiếng phổ thông không chuẩn lắm: “Đưa tiền cho tao, mau lên!”.
Hắn ta giơ con dao lên rất cao. Lưỡi dao sáng loáng, không biết là do xe tròng trành hay tại mũi dao đang bị đưa qua đưa lại.
Bạch Tiêu run rẩy nép vào lòng Phạm Sam.
Nhưng ngay sau đó cô phát hiện, Phạm Sam cũng đang run run. Hai người nhìn nhau, chỉ thấy sự sợ hãi trong đáy mắt.
Bạch Tiêu hỏi nhỏ: “Chúng mình có đưa tiền không?”
“Có”, Phạm Sam nói giọng kiên định.
“Cấm nói chuyện, đứa nào nói chuyện, tao sẽ đâm chết!”, tên tóc dài nghe
thấy tiếng xì xèo bàn tán ở phía cuối xe liền vung dao, hăm doạ.
Bạch Tiêu thấy câu nói đó của tên tóc dài hướng thẳng vào mình. Nhưng ánh
mắt của hắn ta đã bị mái tóc dài che lấp, không dám nhìn thẳng cô.
Chỉ bằng động tác né tránh ánh mắt người khác như thế thôi, Bạch Tiêu cũng
nhận ra: Đây là tay mới vào nghề, một tên cướp nhát gan, một tên tội
phạm non nớt.
Bạch Tiêu nhìn tay của tên đó không ngừng run rẩy, bắt đầu nghĩ: Chẳng phải nói đoàn kết tạo nên sức mạnh sao? Nếu lúc
này, tất cả mọi người trên xe đều đồng loạt xông lên thì liệu tên cướp
miệng còn hôi mùi sữa này còn đường sống nữa không?
Nhưng cô lập tức bác bỏ suy nghĩ này, chí ít thì bản thân không thể làm được.
Mình không thể làm được việc anh hùng như thế.
Mình không thể giáng bàn tay bát quái xuống được, không thể dùng một nắm đấm mà đánh chết tên khốn đó được, cũng không thể hiên ngang lại gần, nếu
không đánh thắng thì phải ra sức cào cấu tên khốn đó, mình không thể sử
dụng thuật giẫm đạp được!
Không thể tỏ ra anh hùng hư thế, Bạch
Tiêu đành an ủi bản thân rằng cô không có trái tim dũng cảm, đốm lửa nhỏ của lòng đấu tranh vì chính nghĩa của cô đã lụi tàn rồi.
Cô quay đầu nhìn người bên cạnh, Phạm Sam rất bình tĩnh.
Mỹ nữ mắt to trừng trừng nhìn tên vô lại tóc dài.
Trâu Bác thu khoé miệng, xem ra cũng đang muốn thừa cơ nhảy qua cửa xe giống mình.
Ai cũng yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập.
Nhiều người rất bình tĩnh lấy ví tiền, rút tờ nhân dân tệ màu hồng ra đưa cho tên tóc dài đang lăm lăm con dao trong tay.
Hắn ta một tay vung con dao, một tay giật lấy tiền, định đút vào túi áo
theo thói quen nhưng phát hiện mình đang cầm dao bên tay trái, lại lẩy
bẩy đút tiền vào túi phải.
Bạch Tiêu lặng lẽ nhìn hắn ta, cô thấy: Người này thật sự là lần đầu tiên đi cướp.
Lòng tham của hắn không lớn, ngay cả túi đựng tiền cũng không mang.
Mọi người đều nói phụ nữ dùng bít tất để chinh phục đàn ông, đàn ông dùng
bít tất để đi cướp ngân hàng. Nhưng hắn ta không chụp chiếc bít tất nào
lên đầu, ngay cả dụng cụ cơ bản cũng không có mà lại đi cướp. Thật sự
quá sỉ nhục người khác rồi …
Bạch Tiêu còn nhận thấy hắn ta
thuận tay trái, khả năng phòng ngự của tay phải rất yếu. Nhưng phân tích điểm ấy cũng chẳng có tác dụng gì. Bạch Tiêu không phải Hoàng Dung[1],
không biết võ công, càng không có thuốc linh đan để chết đi sống lại,
bảo hiểm cũng chẳng mua nổi, làm điều nghĩa khí mà bị thương thì cũng
chẳng biết tính toán đến việc mua bảo hiểm cho những tình huống nguy
hiểm bất ngờ thế nào. Hiện thực thê lương đã nhiều lần chứng minh một
đạo lý – nguy hiểm của việc ra tay làm điều nghĩa là rất lớn.
[1] Hoàng Dung (黄蓉) là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung.
Kết cục của những anh hùng trong nhân loại chính là bị cắt xé từng chút từng chút một như thế.
Tên cướp cuối cùng cũng đi xuống hàng ghế cuối, chỉ thẳng dao vào Bạch Tiêu.
Đang lúc Bạch Tiêu rút trong túi ra năm trăm tệ ra đưa cho tên cướp tóc dài
thì bỗng Trâu Bác dùng một tay túm lấy cổ tay trái của hắn, rồi lại dùng một chân đá trúng khuỷu chân hắn.
Bất ngờ, tên trộm vứt dao quỳ rạp xuống.
Khi đó, như vừa từ giấc mộng bừng tỉnh, trong xe phút chốc huyên náo trở lại, thi nhau đấm đá tên cướp.
“Đi, đi đá cho hắn một cái!”, Phạm Sam kéo tay Bạch Tiêu đi lên phía trước.
Đi gần đến nơi, Bạch Tiêu cúi đầu nhìn thấy tên trộm bị cả đám người phẫn
nộ đấm đá cho không còn hình người nữa, hắn ôm đầu, miệng không hề phát
ra những tiếng kêu ôi ôi, á á.
Hắn kêu lên: “Mẹ ơi!”, rồi lại gào thét “Mẹ ơi …”.
Bạch Tiêu không nhìn rõ nét mặt của hắn, chỉ nghe thấy tiếng trong âm thanh
kìm nén đó có một nỗi thống khổ tột cùng, giống như lưỡi dao, từng nhát
từng nhát đâm vào trái tim cô.
Việc cuối cùng mà những người anh hùng trên xe muốn làm, chính là xếp thành hàng, anh một đấm, tôi một đá.
Tên cướp đau khổ bò trên sàn xe, ôm lấy đầu lăn lộn.
“Thật đáng thương, hắn bị đánh sắp chết rồi!”, lòng Bạch Tiêu dấy lên nỗi thương cảm, buột miệng nói.
“Liên quan gì đến cô sao? Không phải cô là đồng bọn với hắn chứ? Cướp của thì đáng bị đánh chết! Cô còn nói nhiều nữa là bị đánh giống hắn ta đấy!”,
một anh chàng vô cùng vạm vỡ trong đám đông đó nghiêm túc cảnh báo Bạch
Tiêu.
Phạm Sam không nói gì, thậm chí còn ý thức lùi về phía sau một bước để cách Bạch Tiêu một chút.
Trong khi đó, Trâu Bác nghe thấy liền nói: “Cậu nói gì thế? Cô ấy là bạn học của tôi!”
Bạch Tiêu khó chịu trong lòng, thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài không rõ lắm bởi cô bị tiếng kêu gào “Mẹ ơi, mẹ ơi” của tên cướp đang nằm trên sàn xe thu hút.
Bạch Tiêu bỗng nghĩ: Vì sao hắn lại kêu gào như thế nhỉ? Vì sao nhìn mặt hắn còn non nớt mà lại đi cướp nhỉ? Nhìn bộ dạng thì hắn quả thực là người
mới vào nghề.
Vừa rồi do quá lo lắng, sợ hãi, cô đã quên mất trong túi mình còn có tấm Thẻ đọc suy nghĩ.
Bạch Tiêu rút tấm thẻ ra, nhân lúc mọi người trong xe đang tỏ vẻ anh hùng,
cô vội ngồi xuống, định viết tên của tên cướp lên tấm thẻ.
Bỗng, cô nhớ ra mình không biết tên của hắn.
Thế thì chỉ có thể viết tên cướp tóc dài, có được không nhỉ?
Cô ấn vào tấm thẻ, rồi lại chạy đến chen chúc vào đám đông.
Tên cướp đau đớn kêu gào, miệng không ngừng gọi mẹ.
Ngực hắn đã bắt đầu rớm máu, dần dần hiện ra dòng chữ sáng như vàng, giống
như có một đôi tay thần ký đặt lên trên một bàn phím, gõ ra từng chữ
từng chữ một.
Hắn đang nghĩ đến người mẹ ở trong bệnh viện.
Hắn hối hận vì đã đi cướp của.
Hắn đang nghĩ: Nếu năm vạn tệ của mình không bị trộm trên xe khách thì mình cũng không phải cướp bóc thế này làm gì.
Hắn lo cho mẹ mình không thể chờ đợi được nổi phí phẫu thuật, chỉ có thể
nằm giường bệnh trắng toát, lặng lẽ rời xa thế giới này.
Hắn nghĩ mẹ mình …
Đọc được từng dòng tâm sự đó, cuối cùng Bạch Tiêu cũng hiểu rõ được người
thiếu niên để tóc dài lấp mắt, toàn bộ trở thành một vết thương dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...