Một bàn tay của Livvie với lên và Caleb giơ cánh tay ra để làm điểm tựa
cho cô. Hắn không nghĩ đến việc cô lại đưa bàn tay còn lại lên bao lấy
vật đàn ông của hắn và siết. Caleb rên lên thật lớn.
“Không,” cô nói. Giọng điệu của cô không cho phép bất kì tranh cãi nào.
“Em không muốn dừng lại. Em không muốn suy nghĩ. Em muốn ở lại đây và
giả vờ như chẳng có gì chờ đợi chúng ta ở ngoài kia cả.” Lời Livvie nói
dường như chạm tới điều gì đó sâu thẳm bên trong hắn, một điều hắn không thể tự chạm vào được. Dĩ nhiên, còn có cả sự động chạm từ lòng bàn tay
cô lên vật đàn ông của hắn nữa.
Hắn rít lên qua hàm răng cắn chặt. Tay cô bao lấy hắn thật chặt; những
ngón tay không đủ dài để chạm vào nhau. Cô lại siết chặt lần nữa. Nhiều
khoái lạc hơn. Nhiều đau đớn hơn.
“Chúng ta không thể. Tôi sẽ làm em bị thương mất,” Caleb nói.
Bàn tay Livvie hơi thả lỏng ra, và cảm giác máu chảy dồn về phần đầu của cậu nhóc đủ khiến hắn muốn cọ xát vào tay cô. Hắn rên rỉ khi những đầu
ngón tay cô lướt trên phần da thịt cứng ngắc của hắn. “Chà, em có thể thấy điều đó, Caleb. Có phải tất cả họ đều…giống thế này không? Ý em là…có phải người đàn ông nào cũng lớn thế này không?”
Caleb đặt tay lên tay cô và giữ yên chúng. “Đừng nói về những tên đàn
ông khác lúc này, Livvie. Không khi cậu nhóc của tôi đang ở trong tay
em.” Không phải là hắn ghen. Hắn không phải là kiểu người quan tâm đủ
nhiều để ghen tuông. Nhưng câu hỏi của cô đã gợi nhắc về việc hắn biết
về những gã đàn ông khác nhiều thế nào, và hắn cóc hề thích chuyện đó.
“Xin lỗi,” cô thì thầm và đỏ mặt. “Em đoán chắc chẳng ai thích chuyện đó cả, đúng không?”
Livvie mỉm cười với Caleb, dè dặt, xinh đẹp mặc cho những vết bầm tím.
Cô gái mạnh mẽ của tôi.
Đôi mắt nâu của Livvie vẫn thu hút sự quan tâm của hắn, thậm chí còn
nhiều hơn trước. Khi đã để bản thân được thỏa mãn, đôi mắt cô dường như
cũng làm điều tương tự. Những ngón tay cô giần giật bên dưới tay hắn và
trên cậu nhóc của hắn. Hắn rên rỉ và quan sát đồng tử cô giãn ra, làm
ánh nhìn thêm sâu hun hút; hắn tự hỏi liệu mắt mình cũng có như thế
không.
Caleb quan sát khi chiếc lưỡi mèo con của cô chầm chậm lướt qua môi
dưới. Từ từ, phần da thịt mềm mại kia biến mất vào trong khuôn miệng cô
và hắn nhìn cô cắn xuống. Hắn nặng nhọc nuốt vào. “Không,” hắn nói,
giọng khàn đục, “đặc biệt là trong kiểu tình huống này.” Hắn mỉm cười
với cô. “Nhưng tôi đảm bảo với em, cậu nhóc của tôi rất đặc biệt đấy.”
Livvie cười toe. “Không thể tin được…anh đã cho thứ này vào bên trong em.”
Hông Caleb đẩy về phía trước khi nghe lời cô nói. Vật đàn ông của hắn
nhớ đến việc chiếm lấy phía sau cô, nó hồi tưởng lại sự chặt chẽ và ấm
áp đang chờ đợi phía trong cô. Hắn nhớ cô đã thút thít và thở dài, cái
cách cô cong người áp lên ngực hắn khi cô bùng nổ bên dưới hắn.
“Tôi không thể. Chúng ta không thể.” Caleb ngạc nhiên khi nghe thấy sự
thô ráp trong giọng mình. Hắn muốn chuyện này vô cùng nhưng lại đang
thất bại trong việc che giấu nó.
Livvie bước đến gần hơn cho đến khi đầu cô chạm vào ngực hắn. Đôi tay
Caleb vòng lấy cô như một bản năng. “Em muốn trao cho anh khoái cảm,” cô thì thầm trên ngực hắn. Thẹn thùng. Quyến rũ. Tay cô vẫn đang giữ lấy
hắn và trượt lên xuống theo chiều dài của hắn.
Caleb đứng trên những đầu ngón chân và rên rỉ, không thể cưỡng lại sự
xoa xát tuyệt dịu từ bàn tay cô, nhưng lại cố chống lại thôi thúc đẩy
mình vào bầu ngực mềm mại của cô khi chúng chạm vào phần đầu cậu nhóc
của hắn.
“Cứ tiếp tục đi,” giọng hắn khàn khàn. Hắn đặt một bàn tay lên bức tường phía sau Livvie, cánh tay căng ra nhắc nhở hắn không được đè nghiến cô. Cánh tay còn lại của hắn ôm hờ cô vào lòng. Hắn để ý bên vai bị thương
của cô đang tựa lên hắn, còn bàn tay thì nằm trên phần hông nhạy cảm,
bỏng rát của hắn.
Cô vuốt ve hắn. Hắn mở miệng và khẽ hít vào để ngăn mình rên rỉ, dạ dày
hắn đột nhiên thắt lại. Sự động chạm của cô thiếu thuần thục, rời rạc,
cứ như giây trước còn là thiên đường, ngay giây sau lại chuyển thành
cuộc tấn công, nhưng hắn vẫn vô cùng thích thú. Cô đang chạm vào hắn vì
cô muốn thế chứ không vì bất kì lý do nào khác. Em đang làm cái quái gì với tôi vậy, Livvie?
Phút tiếp theo, đầu óc hắn trống rỗng. Không thể cưỡng lại, hắn chà xát
vào trong tay cô, đẩy mạnh hông về trước để cậu nhóc của hắn có thể chạm vào gò ngực tuyệt đẹp của Livvie.
Em đang hủy hoại đời tôi…
Thật mềm mại. Cô mềm mại chết đi được.
“Ôi…chúa ơi,” vụt thoát khỏi miệng hắn, nhưng Caleb cóc thèm quan tâm.
Trên ngực hắn, Livvie đang thở hổn hển vì bị khuấy động và vì dùng sức.
Những ngón tay trên hông Caleb siết chặt hơn, kéo hông hắn đến gần hơn
rồi đẩy lùi ra.
Thêm nữa. Ôi mẹ kiếp! Làm ơn, thêm nữa đi.
“Mạnh hơn nữa Livvie, giữ tôi chặt hơn đi,” hắn hổn hển. Livvie làm
theo, đưa Caleb vào cõi niết bàn. Hắn có cảm giác mình sẽ bị đốt cháy từ trong ra ngoài. “Đừng dừng lại. Cứ giữ nguyên như thế.”
“Ôi lạy chúa, Caleb. Anh thật rắn chắc,” giọng của Livvie chứa đầy khao
khát nguyên thủy. “Em muốn anh đến. Em muốn nhìn thấy anh đến.” Cô cố
lùi lại, nhưng Caleb lại giữ cô chặt hơn.
Hắn lắc đầu. “Đừng nhìn tôi, nhìn cậu nhóc của tôi đi. Hãy xem nó tuôn trào lên người em.”
Tay Livvie siết chặt lại và tăng tốc.
Caleb không thể kiềm chế lâu hơn nữa. Với một tiếng hét, hắn nhón chân
và bùng nổ trên đôi gò ngực căng tròn của Livvie. Trong khi thở hổn hển
và cố không ngất xỉu, Caleb nghe thấy tiếng Livvie kêu ré lên vì sốc.
“Ôi. Chúa. Ơi!” Cô thì thầm và bật cười. Khi nhìn xuống cơ thể mình,
biểu hiện của cô thật vô giá. “Vương vãi khắp nơi rồi. Eo ôi. Caleb –
nó…nhớp nháp quá đi.”
Caleb bật cười, quan sát cô chọc tay vào tinh tịch của hắn và cố rửa trôi nó đi.
Hắn cười thầm. “Lúc bị ướt nó còn dính hơn nữa đấy,” hắn cảnh báo. Quay
người đi, hắn với tay lấy xà phòng. Hắn cứng người khi cô chạm tay vào
lưng mình. Thở dài thườn thượt. Trong dư âm của cơn cực khoái, hắn không có đủ sức để tranh cãi hay đấu tranh gì cả.
Cô càng tiến gần càng khiến hắn căng thẳng. Hắn nhắm mắt trong lúc cô
lướt tay theo những lằn trắng lồi lõm chồng chéo trên lưng mình. Da hắn
đỏ lựng vì sức nóng của nước, và hắn biết mấy vết sẹo sẽ vì thế mà nổi
bật hơn. Đây không phải lần đầu tiên có người nhìn thấy những vết sẹo
của hắn. Không cần thiết phải xấu hổ về chúng, cũng không phải hắn muốn
giấu thân thể mình khỏi mọi người tình. Nhưng hắn lại chưa bao giờ nói
về nó, chưa bao giờ.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Lời thì thầm khẽ khàng đến độ Caleb có thể đã bỏ lỡ nếu không biết trước nó sẽ đến.
“Tuổi thơ khốn nạn,” hắn buồn bã đáp.
Hơi thở của Livvie lướt trên da hắn. Cô hôn vào những vết sẹo của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...