Thời gian cứ trôi và trôi. Tôi không bao giờ nghe thấy tiếng người phụ
nữ đó nữa, nhưng lại thường xuyên tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô ta.
Đời tôi dần trở nên đơn điệu, chỉ được lấp đầy bởi Caleb, những hình
phạt, thi thoảng vài cơn cực khoái, và bóng tối vô tận. Đã lâu lắm rồi
tôi không được nhìn thấy mặt trời, hay mặt trăng, hay bất kì thứ ánh
sáng nào không tỏa ra từ nến hoặc bóng đèn ngủ. Tôi mất dấu ngày tháng.
Thường thì tôi có thể biết nhờ những lần hắn đưa thức ăn đến, không còn
thế nữa. Giờ tôi đã biết, Caleb cho tôi ăn bất kì thứ gì mà hắn nghĩ tôi nên ăn, vào bất kì giờ nào mà hắn nghĩ là thích hợp. Tôi đang dần thua
cuộc. Giá như tôi có được chút nhận thức về thời gian, tôi sẽ có
thể…không biết nữa…làm gì đó chẳng hạn.
Cuối cùng, tôi trở nên giận dữ đến độ đã tháo bóng đèn ngủ khỏi tường và ném nó đi mạnh hết sức có thể, lắng nghe tiếng nó vỡ tan. Tôi gần như
đã khóc nhiều giờ liền trong bóng đêm đen kịt, lo sợ không dám tháo bóng đèn ngủ trong phòng tắm ra và dời nó đi, vì chắc chắn tôi sẽ không thể
tìm thấy chốt đèn. Hé mắt nhìn qua khe dưới cánh cửa, tôi hi vọng có thể nhìn thấy được gì đó, nhưng tất cả chỉ là bóng tối. Tôi đập ầm ầm lên
cửa bằng tất cả sức lực, la hét và kêu khóc, nhưng chẳng có ai đến
cả…chẳng có ai thèm quan tâm. Nhìn chăm chăm vào bóng tối, tôi tự hỏi
liệu cái chết có giống thế này không. Tôi nằm ngửa ra, tưởng tượng mình
đang ở trong một cỗ quan tài, nhìn vào hư không, hoàn toàn quên lãng.
Thậm chí tôi nghĩ mình đã ngủ với hai mắt đang mở.
Dù không biết chắc chắn, nhưng dường như những lần ghé thăm phòng tôi
của Caleb đang dần thưa thớt hơn. Trong khoảng thời gian đó, tôi trở nên ít lo lắng hơn trước sự hiện diện của hắn - sự thật là, mọi thứ trở nên dễ chịu hơn từng ngày. Nhưng hắn, trái lại, có vẻ như mỗi lúc một cáu
tiết với tôi hơn. Rắc rối hơn nữa, đó là cơn giận của hắn thường xuyên
biến thành hình phạt của tôi, và tôi bị ám ảnh bởi việc phải tránh của
hai thứ đó. Khi hắn chạm vào tôi, tôi phải căng người để giữ mình bất
động. Khi hắn nói chuyện với tôi, tôi chẳng đáp lời nào. Khi tôi không
thể ngăn mình chống cự, ngay lập tức, tôi sẽ van xin sự tha thứ từ hắn.
Nhưng tôi càng nhượng bộ bao nhiêu thì hắn lại càng tàn nhẫn bấy nhiêu.
Thật không thể hiểu nổi.
“Đầu hàng đi,” hắn từng nói như thế.
“Tôi không hiểu ý anh là gì,” tôi nhấn mạnh.
Tôi hơi xoay đầu đi, nghe thấy gì đó quen thuộc. Thính lực của tôi đã
trở nên cực kì tốt và chỉ mất thêm một giây nữa để tôi nhận ra âm thanh
kia. Tiếng đĩa. Tôi nhanh chóng ngồi dậy, đập cửa thật mạnh. Không có
hồi đáp. Tôi nằm ngửa trên sàn, ấn hai lòng bàn chân lên cửa và cố làm
một chuyện mà tôi biết là vô cùng ngu ngốc. Tôi đá cửa điên cuồng, ra
lệnh cho hắn phải để tâm đến mình. Một lần nữa, chẳng có hồi đáp. Tôi
bắt đầu lên cơn hoảng loạn trong sự thành khẩn. “Làm ơn!” Tôi hét.
“Trong này tối lắm và tôi muốn ra ngoài!” Khi chỉ nghe thấy sự im lặng,
tôi kêu to trong tuyệt vọng. “Caleb! Caleb… làm ơn mở cửa đi mà.” Không
có gì cả. Là thế, cho đến khi có ai đó đá vào cửa mạnh đến độ tôi thấy
một loáng sắc màu. Tôi trườn người lùi lại, sợ đến phát điên. Chỉ một
lần trong đời thấy nhẹ nhõm trước cánh cửa phòng dày cộm, vững chãi và
bị khóa kín.
Chưa bao giờ tôi cảm giác được nhiều điềm gở như khi nghe thấy tiếng
chìa khóa xoay trong ổ. Lần đầu tiên tôi xem bóng tối như một đồng minh. Tôi trườn người xuống dưới giường. Nó hẹp đến độ ghim chặt tôi một cách khít khao, khiến tôi không thể xoay đầu giữa mặt sàn và tấm đệm lò xo
phía trên lưng. Tôi nín thở khi cánh cửa mở ra. Nhịp đập trái tim dường
như khiến toàn bộ cơ thể tôi rung chuyển. Tôi nhắm mắt thật chặt, buộc
bản thân mình phải đi đến một chốn khác. Một giọng nói trong đầu la mắng tôi. Bên dưới giường sao? Ngu ngốc. Ngu chết đi được.
“Cái khỉ gió gì vậy?” Tôi nghe thấy hắn thì thầm. Sự nhẹ nhõm kéo dài
không lâu khi tôi nhận ra Caleb chính là kẻ vừa bước vào phòng. “Ồ, Mèo
Con, giờ chúng là làm gì đây?” hắn giễu.
“Tôi xin lỗi,” tôi nói nhưng không nghĩ hắn nghe thấy mình. Cửa phòng đóng lại. Tôi lắng nghe…chỉ có tiếng tim đập mà thôi.
Có tiếng sột soạt. Tôi biết hắn đang di chuyển quanh phòng, nhưng lại
không thể phân biệt được chính xác ở đâu cho đến khi nghe thấy tiếng
giày của hắn trên nền gạch phòng tắm. Tôi cắn môi mạnh đến độ nếm được
vị máu trong miệng. Giọng hắn lấp đầy căn phòng. “Nói cho tôi nghe xem
Mèo Con…”
Bước chân của hắn nghe rất gần.
“Chính xác là từ khi nào mà em tưởng tượng bản thân mình là…? Người tình của tôi vậy?” Nhịp tim đập rung chuyển cả hộp sọ của tôi. “Có phải từ
lần đầu tiên tôi khiến em lên đỉnh bằng miệng tôi không? Hay từ một
trong số rất nhiều lần sau đó, khi tôi đặt em nằm trên đùi mình? Em có
vẻ thích việc đó lắm.” Tôi cảm thấy chiếc giường lún xuống bên trên mình dưới sức nặng của hắn. Thật không may, nó lại ở ngay phía tôi đang quay lưng lại. Giờ tôi đã khóc thành tiếng. Hắn biết tôi ở đâu và đang đùa
giỡn với tôi.
“Tôi xin lỗi, thưa Chủ Nhân,” tôi thì thầm.
Hắn khịt mũi giễu cợt, chế nhạo bản tính thảm hại của tôi mà không cần
lên tiếng. “Nếu tôi lôi em ra thì sẽ rất đau đớn. Tốt nhất là em nên tự
mình làm điều đó đi.” hắn ngâm nga nói.
Trong tiếng thổn thức, tôi nói với hắn mình sẽ chui ra, cầu xin hắn đừng làm đau tôi. Thật kì quặc khi phải trườn sấp bụng nhưng một con thú.
Khóc lóc, van xin chẳng thể hiện được gì ngoài sợ hãi. Và cả thất vọng,
bởi một lần nữa, tôi lại tự hại chính mình.
Khi tôi đã bò ra, hắn kéo tôi đứng dậy và ấn đầu tôi lên ngực hắn, sau
đó đu đưa tới lui rất dịu dàng. Tôi bám lấy hắn thật chặt, cả hai cánh
tay ôm siết eo hắn. Tìm kiếm sự che chở trong vòng tay hắn đã trở thành
tự nhiên với tôi, kể cả khi hắn chỉ dùng chúng để ấn tôi xuống mà đét
mông. Tôi liên tục nói với hắn sẽ không tái phạm nữa. Tôi nói với hắn
tôi rất hối hận. Hắn thở dài và ôm tôi chặt hơn, môi kề sát vành tai
tôi, “Em sẽ thế, Mèo Con ạ.” Trong một loáng, hắn ấn tôi nằm sấp mặt
xuống giường. Tôi kêu rên nhưng không chống cự. Tôi muốn cho hắn thấy
mình có thể vâng lời thế nào, chân thật bao nhiêu khi hứa sẽ không gọi
tên hắn ra nữa. Không bao giờ tỏ vẻ như giữa chúng tôi có bất kì mức độ
thân mật nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...