Ngày thứ 10:
Matthew thức dậy với cảm giác nhức nhối. Mọi chỗ đều đau. Chầm chậm, anh gập đầu về trước và càu nhàu khi cơn đau chạy thẳng xuống phía sau cổ
anh rồi nằm lại ở giữa hai vai. Anh rũ người ra và rơi lại xuống nệm.
Chuyện này này sẽ khó khăn hơn anh tưởng.
Với mỗi giây trôi qua, sự tỉnh táo dần dần quay lại, và không lâu sau,
tim anh bắt đầu đập theo nhịp điệu điên cuồng. Tối qua anh đã ra ngoài.
“Matthew? Là anh đó sao?”
Matthew làu bàu. Không. Không, không, không, khônggggg. Anh ấn
mặt thật sâu xuống chiếc giường bên dưới. Cậu nhóc của anh đang cương
cứng. Đó không chỉ là hiện tượng “chào cờ buổi sáng” thông thường. Anh
đang nhớ lại.
Anh giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Giọng nói của cô
ấy. “Mẹ kiếp!” anh khẽ lầm bầm. Làm sao anh xử lí được chuyện này đây?
Làm sao anh giải thích được đây?
Bất kì ai khác! Bất kì ai cũng được kia mà. Nhưng không, lại chính là cô ấy đang ngồi bên cạnh, khi anh cuối cùng cũng gom đủ can đảm để xoay ghế sang.
Mái tóc đỏ của cô xõa ra; những lọn dợn sóng đổ dài xuống lưng. Cô
mặc một chiếc sơ mi trắng ôm sát eo và được buộc lại ở phía sau. Đôi gò
ngực chỉ hơi lộ ra đôi chút, vừa đủ để khiến một người đàn ông cảm thấy
hiếu kỳ, nhưng lại không đủ để phơi ra điều mà cô đang che giấu bên dưới chiếc áo bó sát kia. Một chiếc chân váy da màu đen dài đến giữa đùi và
đôi cao gót khảm kim loại góp phần hoàn thiện vẻ ngoài của cô.
Mặt Matthew lại nóng ran lần nữa, hai má anh đổi màu vì xấu hổ. Đặc biệt là khi anh nhớ lại cách bản thân đã cố giải thích cho sự hiện diện của
mình.
“Tôi muốn uống gì đó thôi.”
“Ồ, tôi hiểu chuyện đó mà, tin tôi đi. Dù vậy, tôi không uống khi chơi đùa,” cô bình thản nói.
Matthew đã tự hỏi làm thế đếch nào mà cô có thể bình thản như thế được.
Thực ra thì anh đã tự hỏi cả đêm. Anh biết hầu hết người ta đều nghĩ anh lạnh lùng, có năng lực và lãnh đạm, song anh lại chẳng là gì đối với
cô. Cô đã phá vỡ tất cả sự kiểm soát mà anh dày công xây dựng, và đã làm điều đó mà không hề đánh mất vẻ điềm tĩnh.
“Tôi không ở đây để chơi đùa. Tôi chỉ muốn uống gì đó thôi,” anh nói. Hai tai anh có cảm giác nóng ran, và anh biết nó sẽ lan xuống mặt và cổ mình bất kì lúc nào. Anh muốn rời đi, nhưng cô đã chặn mất lối thoát
của anh và đứng nguyên ở đó, quan sát anh với vẻ nghi ngờ.
“Và cuối cùng anh lại ở đây sao? Thứ lỗi cho tôi, Matthew, nhưng chuyện đó đáng ngờ quá.” Cô nhướng một bên chân mày đỏ lên.
“Tôi… Tôi…,” anh bắt đầu nói.
“Không cần e thẹn đâu, Matthew. Ý tôi là, tôi cũng ở đây mà, phải không? Câu hỏi thật sự chính là: Anh đang tìm ai thôi?”
Matthew xoay tròn hông và cảm thấy cơn bỏng rát khi các thớ cơ biểu tình hành động kia của anh. Sẽ rất ngạc nhiên nếu hôm nay anh có thể ngồi
được.
“Tôi không tìm ai hết. Tôi chỉ…”
“Nói dối sao? Thật à? Trong tất cả những thứ tôi nghĩ anh có thể là,
một kẻ nói dối chưa bao giờ hiện ra trong đầu tôi cả,” cô nói.
“Mặc xác cô nghĩ gì,” anh vặt lại và nốc hết ly whiskey nguyên chất.
Anh toan đứng dậy bỏ đi, nhưng Sloan đã cản đường, nhốt anh ở giữa cơ
thể cô và chiếc ghế đẩu cao. Mùi hương của cô thật ngọt ngào, như táo
xanh vậy. Đó chắc chắn không phải điều mà một người trông đợi. Không
phải trong một câu lạc bộ tình dục.
Biết rằng sẽ rất đau, anh chuẩn bị tinh thần rồi với tay ra sau để chạm
mấy ngón tay vào mông mình. Phải: có hằng hà những lằn roi trên khắp
mông anh. Anh lướt đầu ngón tay lên chúng, ngạc nhiên khi thấy có hẳn
một dấu tay hoàn hảo, nơi mà những ngón tay thanh mảnh, giống đầu roi
của cô đã giáng xuống. Anh luôn tự hỏi liệu Tiến Sĩ Janice Sloan giỏi
giang có dùng liệu pháp phân tích tâm lý trong tình dục không. Giờ thì
anh đã biết câu trả lời rồi.
“Thô lỗ vậy, Matthew. Anh đang cố tổn thương tình cảm của tôi đó à.
Nhưng tôi tha thứ cho anh vì tôi biết anh thấy xấu hổ.” Cô bước đến gần
hơn, một bàn tay đặt lên ngực đẩy anh trở lại chỗ ngồi. Tay cô rất nóng, thật sự rất nóng, như thể nó có thể đốt thủng một lỗ trên ngực anh vậy. Matthew dịu lại và để cho bản thân bị đẩy ngược trở lại ghế ngồi.
Sloan nhón chân lên và ngả người về phía Matthew để thì thầm vào tai anh, “Hai má anh đỏ ửng còn tim anh đang đập rất nhanh.”
Matthew rên rỉ và lại xoa xoa hai bên gò mông. Phải, anh đã thấy xấu hổ. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy Sloan, ăn vận trong trang phục lai giữa
Madonna và một gái điếm, có mùi hương như táo và đồng thời cọ xát đôi
bồng đảo lên ngực anh. Cô biết mình đang làm gì, lúc này chuyện đó thậm
chí còn rõ ràng hơn.
“Nghe này, Sloan…”
“Để tên Sloan cho văn phòng thôi, Matthew,” cô nói với một nụ cười.
“Được. Cô muốn cái quái gì đây, Janice? Cô muốn nói với mọi người đã
thấy tôi ở đây à? Rằng tôi là một kẻ dị hợm? Cứ tự nhiên. Tôi đếch quan
tâm,” anh nói. Những lời nói ra rất khẽ khàng, nửa giận dữ, nửa lo lắng. Anh không biết phải làm gì nếu cô quyết định nói với mọi người về anh.
Anh vẫn còn lo về chuyện đó. Những chuyện anh đã để cô làm! Cái cách mà
anh đã van xin cô đừng dừng lại. Anh lắc đầu, cố xóa sạch những kí ức,
nhưng không hiệu quả, không khi anh vẫn còn nhức nhối và mùi hương của
cô vẫn còn vấn vương trên ga giường của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...