Thê Chủ Dịu Dàng

*Thê tử tòng nữ: tương tự như phu tử tòng tử (chồng chết theo con). Nghĩa là vợ chết thì theo con gái.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây lộ ra những tia nắng đầu tiên.

Quân Nhược Thủy đã sớm tỉnh dậy nhưng lại lười biếng nhắm mắt nằm chờ Tô Tử Bội ném gối đầu qua. Có lúc suy nghĩ cảm giác đó...... Rất thú vị, rất ấm áp. Ở chung với hắn, dần dần giữa hai người hình thành sự ăn ý nào đó, phức tạp khó hiểu giống như những đường vân trong lòng bàn tay, có thể thể nghiệm nhưng không cách nào diễn tả được.

"Này, rời giường." Cách rèm che, Tô Tử Bội quát lên.

Khóe miệng Quân Nhược Thủy khẽ nhếch nhưng vẫn nhắm mắt lại làm bộ như không nghe thấy.

"Này!" Ngay sau đó một cái gối được ném tới.

Quân Nhược Thủy cười ôm gối đầu mềm mại vào trong ngực, lật người đưa lưng về phía hắn.

Tô Tử Bội có chút tức giận: "Dậy đi, sao càng ngày ngươi càng lười biếng vậy?"

"Cũng không xem thử là ta học của ai!" Quân Nhược Thủy quay đầu, cố ý cợt nhã phóng mị nhãn với hắn.

"Người nào?" Nam tử nào đó ngây ngốc hỏi.

Quân Nhược Thủy điều chỉnh sắc mặt không biết mệt mà nói: "Đương nhiên là phu quân ngươi rồi."

"Ta? Ta lười biếng lúc nào hả?" Tô Tử Bội tức giận, từ trên giường ngồi dậy nói.

"Không có thì không có, kích động như thế làm cái gì?" Quân Nhược Thủy lười biếng ngồi dậy, ôm gối hương hoa nhài Tô Tử Bội ném tới, mái tóc dài như gấm đen hơi rối rủ xuống trước ngực tôn lên khuôn mặt đang nở nụ cười đồng thời mang theo lười biếng mới vừa tỉnh ngủ nhưng lại có một loại phong lưu quyến rũ không giống với tất cả các nữ tử mà hắn đã từng gặp.


"Ngươi...... Ngươi chỉ thích trêu cợt ta." Tô Tử Bội cắn răng nghiến lợi nói.

"Nam nhân đừng có nhỏ mọn như vậy." Quân Nhược Thủy cười đứng dậy, đi tới đối diện với màn trướng.

Mặt Tô Tử Bội đỏ lên, khẩn trương nhìn nàng đang đến gần: "Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?"

Quân Nhược Thủy cười: "Còn có thể làm gì? Tất nhiên là...... Tự mình hầu hạ phu quân nhà ta rời giường thay y phục rồi."

"Ngươi......". Tô Tử Bội vừa thẹn vừa cáu, nàng...... Tại sao lại không đứng đắn như vậy?

Đang làm ầm ĩ thì cửa phòng bị gõ nhẹ, Thanh Văn ở ngoài cửa cung kính bẩm báo: "Thiếu phu nhân, Quân lão phu nhân phái người tới mời ngài qua phủ dùng cơm trưa."

Dùng cơm trưa? Ai biết có phải là Hồng Môn Yến hay không? Quân Nhược Thủy ngừng lại, khôi phục sắc mặt ôn hòa thường ngày, gật đầu một cái, nói: "Được, ta tới ngay."

Tô Tử Bội thấy sắc mặt nàng nặng nề, cũng quên xấu hổ vừa rồi, lông mày như ngọn núi khẽ chau lại, trên mặt rầu rĩ hỏi: "Ngươi phải đi sao?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, Quân Nhược Thủy cười cười trấn an, thản nhiên nói: "Dĩ nhiên là phải đi. Ta cũng nên đi gặp phụ thân của mình chứ."

"Vậy......" Tô Tử Bội suy nghĩ một chút, nói: "Ta cũng đi."

"Ngươi cũng đi?" Quân Nhược Thủy có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Tô Tử Bội bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, miệng lại quật cường nói: "Nhìn cái gì, vì sao ta không thể đi? Ta cũng chỉ là muốn gặp mặt nhạc mẫu nhạc phụ đại nhân mà thôi."


Đúng là khẩu thị tâm phi, ăn một đàng nói một nẻo.

Quân Nhược Thủy sáng tỏ cười cười, cũng không nói ra, đứng dậy thay y phục rồi kêu Thanh Phong đến hầu hạ Tô Tử Bội rửa mặt thay quần áo.

Sau nửa canh giờ, Quân Nhược Thủy dẫn theo Tô Tử Bội đi tới Quân gia. Quân Mẫn Đình ra đón, nhìn thấy Tô Tử Bội cũng đến, không khỏi kinh ngạc nói : "Hiền tế, người cũng đến hả?"

"Thế nào, hình như nhạc mẫu đại nhân không hoan nghênh con?" Tô Tử Bội nhàn nhạt hỏi, nhìn như hiền lành như ánh mắt lại lộ ra ánh sáng sắc bén, giống mẫu thân hắn như đúc.

"Làm sao có thể như vậy được? Hiền tế nói đùa rồi." Quân Mẫn Đình cười ha hả, nói: "Biết hiền tế bận việc.. Buôn bán, sợ là không có thời gian tới tham gia buổi tụ hội gia đình nho nhỏ của chúng ta. Ha ha, xem ra hiền tế và tiểu nữ giống hình với bóng, phu thê tình thâm!"

"Đúng vậy, tình cảm của tiểu muội và phu quân thật đúng là khiến cho người khác hâm mộ !" Quân Mẫu Đan đứng ở bên cạnh mẫu thân, cười khen ngợi.

Bên cạnh đó là Quân Hương Ngọc không chút e dè nhìn chằm chằm Tô Tử Bội, vẻ mặt giống như con cóc.

Quân Nhược Thủy vẫn ôn hòa cười nói: "Để mẫu thân đại nhân và hai vị tỷ tỷ chê cười rồi. Chúng ta đi vào thôi."

Quân Mẫn Đình gật đầu liên tục: “Nếu Nhược Thủy không nói thì ta lại quên, hiền tế, mời vào." Tài đại khí thô* thật là tốt, xem ra Tô Tử Bội được hoan nghênh hơn nàng nhiều.

*Tài đại khí thô: giàu có.

Quân Nhược Thủy quay đầu lại cười dịu dàng với Tô Tử Bội một tiếng, đưa tay nắm lấy tay hắn sóng vai đi vào Quân phủ. Tô Tử Bội nhìn trộm Quân Nhược Thủy ở bên cạnh, lặng lẽ hé miệng cười. Hắn thích tay nàng cũng thích cảm giác nàng nắm lấy tay hắn, trong lòng bàn tay của nàng giống như có nắng ấm ngày xuân, thời thời khắc khắc đều có thể truyền đến ấm áp.

Địa vị của nam tử ở Vương triều Kim Bích rất thấp, thê chủ nguyện sóng vai dắt tay đã ít lại càng ít hơn. Phần lớn nam tử đều ở trong nhà chịu mệt nhọc, nhẫn nhịn việc thê chủ phong lưu không kềm chế được, có mới nới cũ mà làm thị hầu, thị sủng thì lại càng thảm hơn, lúc nào cũng có thể bị thê chủ bán hoặc tặng cho người khác.


"Nhược Thủy, đã lâu rồi con không có ăn cơm ở nhà, hôm nay mẫu thân tình cờ có được chút sản vật hoang dã của núi rừng nên mới gọi con tới." Quân Mẫn Đình cười híp mắt nói.

"Tạ mẫu thân đại nhân nhớ đến." Quân Nhược Thủy mỉm cười lễ phép trả lời. Tô Tử Bội nhìn nàng ôn hòa lễ độ nhưng lại cảm thấy như vậy rất đạm bạc lạnh lẽo, hình như Quân Mẫn Đình chỉ là một người cực kỳ xa lạ không có liên hệ gì với nàng. Hồi tưởng việc đùa giỡn trong phòng lúc sáng sớm, hắn cảm thấy thích nàng lúc đó hơn, thích nàng chỉ ở trước mặt hắn mới bày ra vẻ không đứng đắn như vậy.

Quân Mẫn Đình cười hài lòng, quay đầu lại nói với Tô Tử Bội: "Hiền tế, chỉ là bữa cơm rau dưa gia đình, so với Tô gia thì kém xa, cứ xem như là làm sạch hệ tiêu hóa của con đi."

"Nhạc mẫu đại nhân nói quá lời." Tô Tử Bội cúi đầu nói: "Con và thê chủ đã thành thân, tất nhiên là phải đồng cam cộng khổ với thê chủ."

Chậc, là ai nói huyên thuyên Tô tam thiếu gia ngang ngược ngông cuồng, hung ác bá đạo hả, hắn khiêm tốn, cung kính lễ phép như vậy, thật là có phong phạm của công tử thế gia! Quân Mẫn Đình cười đến híp cả mắt, nói: "Vậy ăn đi, Nhược Thủy, nhìn con gầy như vậy, cần phải ăn nhiều một chút!"

"Cám ơn mẫu thân đại nhân quan tâm." Quân Nhược Thủy mỉm cười, cử chỉ lễ phép thỏa đáng, dĩ bất biến ứng vạn biến. Cái gọi là món ăn dân dã ở trên bàn, nàng cũng không biết nó là thứ gì, cũng chẳng nếm ra mùi vị gì, chỉ cần đừng giống người hiện đại ăn não khỉ, thịt tê tê linh tinh gì đó làm cho người ta buồn nôn là được.

Một bữa cơm ít nhất ở trong mắt Quân Mẫn Đình là chủ và khách đều vui vẻ. Quân Mẫu Đan và Quân Hương Ngọc cũng khó có được không ăn nói bậy bạ. Chỉ có Tô Tử Bội nhìn thấy Quân Hương Ngọc nhìn mình chằm chằm, ái mộ không giấu diếm khiến hắn tức giận nhưng mà không thể làm gì, cảm thấy phiền lòng nên ăn cũng không ngon.

Sau đó Quân Mẫn Đình cười hiền lành chậm rãi mở miệng: "Nhược Thủy, hiền tế, nghe nói Tô gia có một mảnh đất hoang ở thành Nam...... Đúng không?"

Thì ra là như vậy. Trong lòng Quân Nhược Thủy thông suốt sáng tỏ. quả thật Tô gia có một mảnh đất hoang lớn ở trên núi phía Nam, bởi vì nơi đó đất đai cằn cỗi, trồng không được gì nên đành bỏ hoang phế. Mặc dù đó cũng được coi như là điền sản của Tô gia nhưng mà thành Nam là nơi xa trung tâm phồn hoa của thành Lâm Giang, về buôn bán hay canh tác đều không có lợi vì vậy Tô gia để nguyên không đụng đến. Hôm nay Quân Mẫn Đình nói đến mảnh đất này là có ý gì?

Quân Nhược Thủy quyết định bốn lạng bạt nghìn cân, hỏi thăm Tô Tử Bội: "Có chuyện như vậy sao?"

"Đúng vậy. Quả thực Tô gia có một mảnh đất ở thành Nam." Mặt Tô Tử Bội không biến sắc mỉm cười trả lời.

Quân Mẫn Đình tiếp tục cười thân thiết, hỏi: "Không biết hiền tế có thể bán lại cho ta hay không?"

Chẳng lẽ mảnh đất kia có gì kì quái? Tô Tử Bội vẫn bình tĩnh như trước, nói: "Việc này Tử Bội không thể làm chủ, mặc dù đó là đất hoang không có giá trị gì nhưng dù sao vẫn là đất của tổ tiên để lại nên phải về nhà xin phép gia mẫu mới có thể quyết định."

Quân Mẫn Đình cười gật đầu: "Nên như vậy. Vậy thì làm phiền hiền tế trở về phủ hỏi thăm một tiếng."

"Không biết vì cái gì mà mẫu thân đại nhân lại muốn mảnh đất kia?" Quân Nhược Thủy làm như vô tình hỏi.


Quân Mẫn Đình cười giả dối hai tiếng, nói: "Thật ra thì việc này cũng không có gì, cũng chỉ là muốn tích trữ một ít đất đai mà thôi."

Quân Nhược Thủy ôn hòa gật đầu một cái, không hỏi thêm nữa. Tất nhiên là trong lòng cực kì thông suốt, lúc đầu Quân Mẫn Đình muốn bắt đầu tính toán từ chỗ nàng nhưng không ngờ Tô Tử Bội cũng tới, lại thấy Tô Tử Bội có vẻ dễ nói chuyện nên dứt khoát nói ra. Chỉ là nàng ta không khỏi quá mức coi trọng sức quyến rũ của nữ nhi mình đồng thời xem thường Tô Tử Bội.

"Mẫu thân đại nhân, Nhược Thủy cũng có một chuyện muốn nhờ. Xin phiền mẫu thân đại nhân chuẩn bị giấy mực, ban thưởng cho một phong thư từ hôn." Quân Nhược Thủy suy nghĩ một chút, nói thẳng ra ý đồ trong lòng. Vòng vo tam quốc không bằng gọn gàng dứt khoát nói rõ ra cho rồi.

"Thư từ hôn?" Quân Mẫn Đình, Tô Tử Bội cùng với tỷ muội Quân gia đồng thời kêu lên sợ hãi.

Quân Nhược Thủy gật đầu, nói một cách khẳng định: "Đúng, là thư từ hôn, cho phụ thân của con. Liễu Miên."

"Hắn bảo con nói thay sao?" Sắc mặt Quân Mẫn Đình hơi trầm xuống, tức giận hỏi.

"Không phải, là ý tứ của con, con muốn đón phụ thân ra ngoài." Quân Nhược Thủy đón nhận ánh mắt tức giận của nàng ta, nụ cười vẫn không thay đổi.

Quân Mẫn Đình cười lạnh: "Con có bao nhiêu bản lãnh mà muốn đón hắn ra ngoài?"

"Cho dù mẫu thân không viết thư từ hôn thì con cũng sẽ đón phụ thân ra ngoài." Quân Nhược Thủy mỉm cười ôn hòa nhưng lại thêm mấy phần lạnh lẽo và kiên quyết.

"Nhược Thủy, con có biết nam tử ở vương triều Kim Bích, tại gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê*? Một ngày hắn còn là phu thị của ta thì nhất định phải nghe theo ta." Quân Mẫn Đình mỉa mai nàng không biết tự lượng sức mình.

*Tại gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê: ở nhà theo mẹ, thành thân theo vợ.

Quân Nhược Thủy lơ đễnh, nụ cười vẫn bình tĩnh thong dong như cũ: "Chẳng lẽ mẫu thân đại nhân đã quên còn có một câu là thê tử tòng nữ sao?"

"Ha ha, nhưng con đợi tới ngày đó được sao?" Quân Mẫn Đình cười lớn nhưng sau khi thấy nụ cười bình tĩnh của Quân Nhược Thủy thì chợt hiểu ra: "Con đang uy hiếp ta?"

"Không phải, con chỉ nhắc nhở mẫu thân thôi." Nụ cười của Quân Nhược Thủy vẫn ôn hòa như thường ngày nhưng lại lộ ra vài phần không thể khinh thường: "Con chỉ muốn bảo vệ người con quan tâm, như thế mà thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui