Thê Chủ Dịu Dàng

Buôn bán của Tế Thiện Đường náo nhiệt ngoài dự đoán của mọi người, dân chúng ở các vùng lân cận đều không ngại ngựa xe đường xa mệt nhọc tìm đến chữa bệnh mua thuốc, trong khoảng thời gian ngắn Tế Thiện Đường trở nên nổi tiếng nhất trong các y quán đồng thời Tế Thiện Đường cũng trở thành chủ đề bàn tán say sưa cho tất cả mọi người bên trong thành Lâm Giang.

Sau Hạ Tang Cúc, Quân Nhược Thủy lại hướng dẫn Tôn Minh Huân chế ra Ngân Phiến giải độc, thuốc được bào chế từ rễ Bản Lam lại làm thêm một ít thuốc viên Thập Toàn Đại Bổ pha chế sẵn, đều là những thứ vương triều Kim Bích sẵn có nhưng phần lớn mọi người đều chưa bao giờ được nghe hơn nữa giá bán ra rất rẻ nên rất nhận được sự ưa thích của dân chúng.

Một số bệnh mạn tính cần phải uống thuốc lâu dài thì Tế Thiện Đường cũng có thể chế thành thuốc viên, như vậy dễ dàng cho việc dùng thuốc hơn, hơn nữa Tôn Minh Huân ở thành Lâm Giang cũng có chút danh tiếng, vì vậy rất nhanh Tế Thiện Đường đã đông như trẩy hội, mỗi ngày lời cả đấu vàng.

Xem ra những kiến thức ở hiện đại đều vô cùng thực dụng và hữu hiệu. Quân Nhược Thủy mừng rỡ nhàn nhã ở nhà, cẩn thận đọc bút ký hành nghề y của ba đời Tôn gia. Ngược lại mỗi ngày Quân Hiểu Phù đều hào hứng bừng bừng đến Tế Thiện Đường đi theo Tôn đại phu bận trước bận sau, cực kỳ vui vẻ. Quân Nhược Thủy liền để cho nàng làm quản sự tạm thời, phụ trách quản lí phòng thu chi không cho người khác lén đút tiền vào túi riêng đồng thời cũng canh chừng Tôn đại phu không để cho nàng ta đột nhiên nảy sinh thiện tâm tùy tiện tặng thuốc cho người khác.

Thế giới cần lương thiện nhưng nên có quy đinh và phép tắc đồng thời phải được tuân thủ. Dù làm người hay làm việc nhất định phải có nguyên tắc của bản thân.

——— —————— —————— ————————

Thời tiết nóng bức như lửa, Quân Nhược Thủy đi lại dưới ánh mặt trời, mồ hôi đầm đìa, trong lòng không ngừng oán trách ánh mặt trời cay độc, vừa đi đường vừa nhìn chung quanh tìm kiếm Trầm Hương Trai.

Mấy ngày nay Quân Nhược Thủy ở nhà cực kì rãnh rồi nên lật lại mấy quyển tiểu thuyết Truyền Kỳ của Tô Tử Bội, phần lớn đều là tài nữ giai nhân vừa gặp đã thương, sau đó trải qua đau khổ cuối cùng hỉ kết lương duyên, tất cả đều vui vẻ. Quân Nhược Thủy thở dài một tiếng, cảm thấy quá mức đơn giản, vô vị tẻ nhạt. Ở hiện đại bất kỳ một quyển tiểu thuyết văn học hay truyện trên Internet nào cũng hay hơn quyển này. Vì vậy nhất thời ngứa tay, nhắm mắt viết bậy.

Sáng sớm Quân Nhược Thủy nói với Lý quản gia hôm nay có chuyện ra cửa, xin chuẩn bị cho nàng một chiếc xe ngựa. Kết quả Lý quản gia chạy đi báo cho Tô Tử Bội sau đó trở lại nói với nàng, nếu như là công việc làm ăn của Tô gia thì có thể sắp xếp xe ngựa còn nếu như là chuyện riêng thì xin tự mình giải quyết. Trong lòng Quân Nhược Thủy tính toán đôi chút, nếu như mướn xe ngựa thì có vẻ không thỏa đáng lắm cho nên đành phải dựa vào đôi chân của mình thôi.

Trầm Hương Trai là một tòa trạch viện cổ xưa, tường cao viện sâu, cửa chính sơn son tạo cho người khác có cảm giác vài phần danh môn thế gia, danh gia vọng tộc, trang trọng và nghiêm túc. Quân Nhược Thủy gõ gõ cánh cửa, qua một lúc lâu mới truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, cửa chính bị mở ra. Một gã sai vặt thanh tú đứng ở phía sau cửa phòng bị nhìn nàng hỏi: "Tiểu thư, ngươi tìm ai?"

"Xin chào, ta tìm chủ nhân của Trầm Hương Trai, Thư Ngâm tiểu thư." Quân Nhược Thủy nho nhã, lễ độ trả lời.

Gã sai vặt nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng mấy lần: "Ngươi tìm chủ tử của ta có chuyện gì?"


“À, tại hạ có một bản thảo tiểu thuyết muốn mời Thư Ngâm tiểu thư xem qua một chút." Quân Nhược Thủy cười nói.

Gã sai vặt ngẩng cao đầu, bễ nghễ nhìn nàng một cái, cả vú lấp miệng em nói: "Bản thảo giao cho ta là được, ta sẽ chuyển giao cho chủ tử."

"Chuyện này......" Không trách được Quân Nhược Thủy do dự, ở đây không thể so hiện đại, ở hiện đại có thể dùng máy vi tính đánh chữ, chỉ cần văn bản được lưu lại thì muốn bao nhiêu cũng có còn nơi này là cổ đại lạc hậu, bản thảo này là do nàng dùng bút lông ngỗng từng nét từng nét viết thành, dĩ nhiên là không có lưu lại. Nếu như gã sai vặt này quay lưng ném nó đi không phải là uổng phí công sức của nàng sao. Nàng múa bút thành văn, viết lách kiếm sống cũng rất cực khổ mà!

"Thế nào, không muốn? Vậy thì ngươi giữ lại đi." Gã sai vặt liếc nàng một cái, định đóng cửa.

"Chậm đã." Quân Nhược Thủy vội la lên: "Xin phiền công tử giúp một tay, tại hạ vô cùng cảm kích." Dưới mái hiên của người không thể không cúi đầu. Tối thiểu như vậy vẫn còn có một chút hi vọng, nếu như lấy lại thì vĩnh viễn không có ngày nổi danh.

Gã sai vặt kia cực kì không kiên nhẫn đưa tay ra: "Lấy ra nhanh lên một chút, ta phải đi hầu hạ chủ tử, không có thời gian ở chỗ này dây dưa với ngươi."

Mặt Quân Nhược Thủy tối sầm lại nhưng vẫn kính cẩn đưa bản thảo ra. Chuyện này giống việc đi nộp sơ yếu lí lịch để phỏng vấn ở kiếp trước, nhìn sắc mặt người khác, vì năm đấu gạo mà khom lưng, cúi đầu. Nói cho cùng có mấy người có thể giống như Đào Uyên Minh thoải mái, tiêu sái đây? Nhưng mà nàng khom lưng vẫn chưa thấy được mấy đấu gạo đâu cả.

Gã sai vặt kia cầm lấy bản thảo, liếc mắt một cái, vẻ mặt khinh bỉ, hừ nhẹ nói: "Chữ của tiểu thư như vậy cũng có thể lấy ra cho người khác xem sao!"

"Ha..ha.” Quân Nhược Thủy cười có chút ngượng ngùng, nói: "Công tử chê cười."

"Chủ tử của chúng ta nói chữ giống như người, thật sự là quá chính xác!" Đuôi mắt liếc nhìn nàng một cái, khinh thường nói.

Thật là một người khắt khe, cũng may kinh nghiệm hành nghề kiếm sống nhiều năm ở kiếp trước đã rèn luyện nàng, Quân Nhược Thủy vẫn cười hì hì như cũ, nói: "Mặc dù chữ viết có kém một chút nhưng chuyện xưa rất đáng để đọc. Phiền toái công tử chuyển giao cho Thư Ngâm tiểu thư."


"Được rồi, ngươi để lại địa chỉ đi, có tin tức ta sẽ thông báo ngươi nhưng mà bình thường chủ tử chúng ta thấy chữ như gà bới thì không có cách nào đọc xong một tờ cả." Gã sai vặt vô cùng khinh thường nói với nàng.

Quân Nhược Thủy đã sớm ghi địa chỉ của Tế Thiện Đường lên trên bản thảo. Gã sai vặt nhìn một chút sau đó phất tay một cái, nhanh chóng đuổi nàng rời đi rồi xoay người đóng cửa lại.

Chậc, gã sai vặt của các gia đình giàu có đều là trâu bò hò hét. Nàng quay đầu lại nhìn ánh mặt trời gay gắt giữ trưa, nhớ tới lúc về phải dùng dưa leo đắp mặt thôi. Nàng cũng không muốn mỗi ngày đều mang bộ mặt giống đáy nồi ra đường, mặc dù ở nơi này như vậy được cho là có khí khái nhưng nàng vẫn ưa thích da thịt non nớt trơn mịn hơn.

"Tô phu nhân, xin dừng bước."

Ai vậy? Quân Nhược Thủy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một gã sai vặt áo xanh cúi đầu nói: "Chủ tử nhà ta xin mời Tô phu nhân đến tiểu lâu."

Quân Nhược Thủy nhìn quán trà cổ kính mà quí phái ở phía sau, cảm thấy kỳ quái nói: "Chủ tử của ngươi là ai?" Ngoại trừ Tô phủ thì nàng không quen biết người nào ở bên ngoài, càng không thể quen một người có thói quen uống trà ở tiểu lâu tao nhã như vậy.

"Tô phu nhân đi rồi sẽ biết." Gã sai vặt giữ kín như bưng.

Cũng được, vừa nhìn cũng biết là hắn được chủ tử dặn dò, là ai đang cố làm ra vẻ huyền bí đây? Nàng là người thoải mái thanh bạch, bình thường làm mọi việc đều thuận theo tự nhiên, không có chí tiến thủ nên chắc chắn không có người muốn tính toán với nàng, nếu có chỉ có thể là Tô gia ở phía sau lưng nàng. Người này, bất luận là người nào thì nàng đều không thể phớt lờ.

Nàng đi theo gã sai vặt lên nhã gian trên lầu hai của quán trà, vén rèm đi vào thì nhìn thấy một nữ hai nam đang liếc mắt đưa tình. Nữ tử này nàng đã gặp qua một lần ở Thẩm viên ngày đó, chính là Tam vương gia Long Hạo Vân. Nàng ta mặc một bộ trường sam màu trắng ngà thêu chỉ bạc, mặt mày như ngọc, lúm đồng tiền như hoa. Nàng ta quả thật là một mỹ nhân phong lưu phóng khoáng tiêu sái không kềm chế được, có anh khí của nữ tử cũng có quý khí của hoàng tộc, mĩ mạo lại vượt xa nam tử, khó trách nam tử như Tô Tử Bội cũng sẽ giao tâm cho nàng ta!

"Dân phụ tham kiến Vương gia. Không biết Vương gia tìm dân phụ có chuyện gì?" Quân Nhược Thủy chắp tay hành lễ, cung kính hỏi.

"Tô phu nhân không cần đa lễ, mời ngồi." Long Hạo Vân khẽ mỉm cười nói: "Vừa mới rồi bổn vương có nhìn thoáng xuống lầu vừa lúc bắt gặp Tô phu nhân đang đi ngang qua, cũng coi như là vô tình gặp gỡ, vì vậy sai gã sai vặt xuống mời Tô phu nhân lên nhã gian, xin Tô phu nhân đừng trách."


"Dân phụ không dám." Quân Nhược Thủy cúi đầu, làm bộ như hết sức lo sợ.

"Tô phu nhân ngồi xuống đi." Long Hạo Vân cười cười, mị nhãn như tơ liếc mắt nhìn qua hai vị mỹ nhân một trái một phải ở bên cạnh, một người giống như rắn mềm mại quyến rũ dán chặt lên người nàng ta, thở hổn hển dâng lên môi đỏ mọng, hoàn toàn không chú ý đến một cái bóng đèn cực kì lớn là Quân Nhược Thủy đang ở đây. Mặt Quân Nhược Thủy có chút đỏ, nàng ta coi nơi này là thanh lâu sao? Nữ tử nơi này quả thật là phong lưu phóng khoáng, bác ái đa tình.

"Tiểu Linh, ngươi đến hầu hạ Tô phu nhân đi." Long Hạo Vân tận tình hưởng thụ đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân đồng thời liếc mắt nhìn gương mặt có ngượng ngùng của Quân Nhược Thủy, khẽ xì một tiếng, phân phó.

Tiểu Linh nghe phân phó, nũng nịu một tiếng, hai mắt tựa như buồn bã, u oán nhìn Long Hạo Vân một cái sau đó thân thể mềm mại không xương nhích lại gần Quân Nhược Thủy, cười duyên, phóng mị nhãn với Quân Nhược Thủy.

"Không cần, không cần. " Quân Nhược Thủy giống như bị người ta đạp phải đuôi, nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Đa tạ ý tốt của Vương gia, Quân mỗ xin ghi nhận."

"Chẳng lẽ Tô phu nhân ghét bỏ Tiểu Linh của ta không đủ xinh đẹp?" Long Hạo Vân thu lại nụ cười, lạnh giọng hỏi.

Quân Nhược Thủy đổ mồ hôi trán, ngày hôm nay Tam vương gia này cố ý muốn chỉnh nàng hay là muốn gài bẫy nàng đây?. "Tiểu Linh công tử quốc sắc thiên tư, sao Quân mỗ dám ghét bỏ? Chỉ là......" Đầu óc Quân Nhược Thủy xoay chuyển, liều mạng suy nghĩ lý do có thể tin: "Chỉ là Quân mỗ ở rể Tô gia, mọi chuyện đều do nội tử* làm chủ, nội tử không cho Quân mỗ nạp tiểu gia, Quân mỗ không dám vượt quá khuôn phép." Chỉ có thể lôi Tô Tử Bội ra làm bia đỡ, Quân Nhược Thủy lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

*nội tử: có nghĩa là người ở trong, bình thường là chỉ người vợ còn trong truyện này là ám chỉ Tô Tử Bội

"Ha ha ha." Long Hạo Vân cất tiếng cười to: "Vậy tin đồn trên phố Tô tam thiếu gia vạm vỡ bá đạo, Tô phu nhân vâng lệnh nghe lời là thật hả ?"

"Tất nhiên là thật." Quân Nhược Thủy cười ha ha nói, nàng không ngại bị mọi người chê cười là bị phu quân quản nghiêm, chỉ cần đừng nhét cho nàng những tiểu quan nhi này là tốt rồi. Tình dục giao hòa, tâm linh và dục vọng hợp nhất mới là cảnh giới hưởng thụ cao nhất của cơ thể. Nàng không muốn có quan hệ xác thịt với người mà nàng không có cảm tình.

"Ngược lại Tô phu nhân rất thành thực."

"Ha ha, mọi người đều biết chuyện này, ta có gì phải giấu giếm? Giấu giếm cũng chỉ tổ giấu đầu hở đuôi thôi." Quân Nhược Thủy làm bộ không sao cả nói, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Nếu như là người khác thì có thể cảm thấy đó là diễm ngộ nhưng đối với nàng mà nói, đó là tai nạn. Không chỉ có mình cảm thấy không vui vẻ mà về nhà còn phải nghe sư tử Hà Đông rống. Nàng vẫn nên trốn xa xa thì tốt hơn.

"Ha ha, Tử Bội, ngươi có thể đi ra." Long Hạo Vân lười biếng dựa vào hai thị sủng xinh đẹp, mắt phượng khẽ liếc, môi son hơi hé mở.

Quân Nhược Thủy ngạc nhiên nhìn nàng ta, sau đó một bóng dáng cao to vén rèm đi vào, mặt tối thui.


"Tử Bội, chúc mừng ngươi tìm được thê chủ trung thành có một không hai." Long Hạo Vân cợt nhã cười nói, quả nhiên sắc mặt của Tô Tử Bội lại đen hơn. Quân Nhược Thủy kỳ quái nhìn bọn họ, từ lúc nào thì quan hệ của bọn họ lại thân thiết như vậy? Đột nhiên trong lòng có chút không thoải mái. Tại sao sắc mặt của hắn lại khó coi như vậy? Nàng không có nói sai cũng không làm gì sai gì chứ? Nếu như vậy mà hắn còn chưa hài lòng thì nàng thật sự không thể nhịn được nữa.

"Tô phu nhân, ta và phu quân của ngươi là người quen cũ, ngày xưa quan hệ của chúng ta rất thân mật, không giống bình thường đâu đấy." Long Hạo Vân trái ôm phải ấp, rất là thích ý.

Sắc mặt của Tô Tử Bội trắng bệch, hai tay của hắn nắm chặt vào thành ghế, xương ngón tay nổi lên rõ ràng.

Quân Nhược Thủy không hiểu nhìn hắn một chút, bộ dạng này của hắn giống như bị người khác đạp trúng chỗ đau, dáng vẻ đau lòng khó chịu khiến nàng có chút mềm lòng. Nàng đưa tay cầm lấy đôi bàn tay lạnh băng của hắn, tròng mắt đen hơi tối lại. Hành động của Long Hạo Vân quá mất phong độ, không thương thì không có gì đáng trách nhưng mà không thể lúc nào cũng lấy việc tổn thương người khác làm niềm vui cho mình được. Vì vậy, nàng hơi mỉm cười nói: "Đó cũng là việc của ngày xưa rồi. Hôm nay Tử Bội đã có thê chủ, mọi chuyện trước kia đều là mây khói thoảng qua."

"Ha ha ha." Long Hạo Vân cười lớn, ánh mắt nhìn Quân Nhược Thủy lại nhiều hơn mấy phần cảm xúc phức tạp: "Mây khói thoảng qua. Khá lắm. Tử Bội, thú được thê chủ như thế này, ta nên chúc phúc cho ngươi mới đúng!"

Sắc mặt Tô Tử Bội lại trắng hơn, cả người cũng có chút run rẩy. Hắn quật cường cắn răng, lạnh lùng nói: "Tử Bội cám ơn Vương Gia. Tử Bội với thê chủ sẽ cử án tề mi, tương kính như tân*."

*Cả cử án tề mi và tương kính như tân đều có nghĩa là vợ chồng tôn trọng nhau.

"Vậy thì tốt." Long Hạo Vân thu nụ cười lại, lạnh lùng nói.

"Vương Gia, thân thể tiểu dân có chút không khỏe, xin được cáo từ trước." Tô Tử Bội không kiêu ngạo, không tự ti, lạnh giọng nói.

"Nếu như vậy thì ngươi mau trở về nghỉ ngơi thật tốt, Tô phu nhân, cần phải chăm sóc tốt cho Tử Bội." Long Hạo Vân cố làm ra vẻ ân cần dặn dò.

Quân Nhược Thủy đáp một tiếng, đỡ Tô Tử Bội đứng dậy, cảm thấy hắn run rẩy làm nàng thở dài, mặt không biến sắc để cho hắn dựa vào mình, muốn gánh vác tất cả đau lòng và khổ sở của hắn.

Lúc đi xuống quán trà, Thanh Phong đánh xe từ chỗ thoáng mát ra ngoài: "Thiếu gia, tại sao sắc mặt của người lại xấu như vậy? Thiếu phu nhân, tại sao người cũng ở nơi này?"

"Trở về rồi hãy nói." Quân Nhược Thủy thản nhiên nói xong, ôm ngang Tô Tử Bội bước lên xe ngựa, bỏ lại Thanh Phong ở dưới xe trợn mắt há hốc mồm, lúc nào thì thiếu gia và phu nhân nhà hắn...... Thân mật không khoảng cách như thế? Tại sao hắn lại không biết nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui