EDITOR: DOCKE
Trầm Ngư đứng dậy, làm một tư thế vạn phúc rồi lại dịu ngoan cúi đầu trước hắn. Trải qua nửa năm huấn luyện tại Tây Sở, nàng biết rằng bản thân cần phải có tư thế nào mới có thể hấp dẫn được ánh mắt của hắn. Ánh mắt hắn quả nhiên dừng lại trên người nàng, nhưng chỉ ngắn ngủi như mây hồng xẹt qua. Hắn nói: “Bổn vương cứu ngươi, chính là để ngươi báo đáp bổn vương. Cho ngươi vào Tây Sở, lẫn vào đám mỹ nữ tiến cống đến Đại Tề, sau đó nhập vào hậu cung, chính là vì muốn ngươi lẫn vào bên cạnh hoàng hậu nương nương. Nào biết đâu rằng, ngươi lại bị hoàng thượng ban cho tên thái giám kia. Khiến cho bổn vương không thể không nghĩ cách mang ngươi trở về. Phải biết rằng, ngươi cũng không phải là người bình thường, tuyệt đối không thể để ngươi mai một bên cạnh một gã thái giám được.”
Trầm Ngư thì thào nói: “Vâng, là nô tỳ ngu xuẩn, để Vương gia phải lo lắng…”
Nàng không biết mình có chỗ nào không giống người thường, ngoại trừ dung mạo. Nhưng dung mạo, hình như trong hoàng cung Đại Tề, là thứ không quan trọng nhất. Nghe bọn hạ nhân nói, đương kim hoàng hậu mặc dù trí tuệ siêu tuyệt nhưng dung mạo lại chỉ ở mức trung bình. Vậy mà nàng ta vẫn bắt giữ chặt chẽ trái tim của đương kim hoàng thượng.
Tuyên Vương nhìn nhìn nàng, nói: “Trong cung truyền lời, cho ngươi vào cung yết kiến hoàng hậu nương nương…”
Trầm Ngư nghe xong, không khỏi ngẩng đầu lên, cũng bất ngờ thấy được Tuyên Vương gia vốn lạnh lùng như băng tuyết, khi nói đến hoàng hậu nương nương thì thần sắc tựa như tim đập mạnh và loạn nhịp, chứa đựng một tia ấm áp. Mặc dù chỉ chợt lóe mà qua, nhưng lại khiến nàng biết được. Hóa ra, lời đồn đãi của hạ nhân là thật. Hắn cho tới nay, vẫn chưa buông bỏ được, vẫn còn có hình bóng của hoàng hậu nương nương. Nàng không khỏi đoán rằng, hoàng hậu nương nương là dạng nữ nhân thế nào mà có thể làm cho hai vị kiệt xuất nhất Đại Tề đều không thể quên được nàng ta?
Nàng đang chìm trong trầm tư, lại cảm giác như tầm mắt Tuyên Vương vòng vo lại đây, trầm tư nhìn nàng. Trong mắt hình như có ưu sắc, nói: “Đến trước mặt nàng, vấn đáp đều phải cẩn thận một chút…”
Trầm Ngư gật gật đầu. Tuy rằng nàng không biết vì sao hắn cứ lặp đi lặp lại dặn dò mình, nhưng nàng vẫn dịu ngoan gật gật đầu. Nàng hạ quyết tâm, nếu hắn đã muốn mình ở lại bên cạnh hoàng hậu nương nương thì nàng nhất định sẽ nghĩ cách để ở lại bên cạnh nàng ta. Vương gia đã kêu nàng làm, bất kể là chuyện gì, nàng đều sẽ làm theo.
Trong ấn tượng của nàng, nàng đích xác không có gì khiến Vương gia phải quan tâm đến. Giống như lúc Vương gia nhặt nàng trở về, nàng chẳng qua chỉ là một cô gái toàn thân mặc trường bào tơi tả trong một thôn sơn, bị người vứt bỏ. Hắn nhất thời tốt bụng mới nhặt nàng về, lại đổi tên, chữa trị cho nàng. Điều mà Tuyên Vương yêu cầu nàng, chính là báo ân. Mặc kệ muốn nàng làm chuyện gì, khó khăn thế nào, nàng đều phải hoàn thành. Nàng cam tâm tình nguyện. Mặc dù nàng đã quên đi tất cả mọi chuyện xảy ra trước kia, nhưng lại nhớ rất rõ ràng lúc mình tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là nam nhân đó: anh tuấn phi phàm, ánh mắt u buồn. Tuy hắn là Tuyên Vương lạnh lùng, sẽ không cho nàng bất cứ chân tâm nào, nhưng nàng nghĩ, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, là đủ rồi.
Tuy rằng đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng lúc nàng nhìn thấy vị hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ này: nàng ta thoải mái ngồi dựa trên thành giường gỗ lim, bụng hơi nhô lên, tóc xõa dài, trên mặt không chút phấn son, mặc một bộ quần áo vải bố rộng thùng thình, hoàn toàn không có vẻ đoan chính trang nghiêm của mệnh phụ triều đình chút nào, thái độ lại mang theo vẻ tiêu sái tự tại không thể nói thành lời, nàng liền kinh hãi lắp bắp. Hóa ra, cung y phiền phức gì đó, nàng ta cũng có thể không mặc. Đương nhiên, chỉ có nàng ta mới có thể như vậy mà thôi…
***
Ta ngồi dựa người vào giường tháp, nhìn xuống vị trắc phi Trầm Ngư của Tuyên Vương bên dưới. Quả nhiên, diện mạo của nàng chim sa cá lặn. Nàng vừa tiến vào, cung nữ thái giám trong cung người nào người nấy ánh mắt lóe sáng, lộ vẻ tiện sắc. Đây là thần sắc khi nhìn thấy một mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp…
Ta chưa từng trông thấy thần sắc bọn họ như thế khi bọn họ nhìn ta. Thậm chí, lũ chim chóc trong lồng ta nuôi cũng ngừng tranh cãi ầm ĩ. Xem ra, cả chim chóc cũng bị dung nhan của nàng làm cho kinh hãi rồi?
Cái cổ trắng ngần của nàng cuối xuống, mái tóc đen nháy. Thật đúng như lời Tiểu Phúc Tử đã nói, nàng xinh đẹp như một hồ nước mùa xuân, làm cho người ta nhịn không được ý nghĩ muốn nâng lên mà uống. Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, ánh mắt nàng lộ vẻ ngạc nhiên, lại cúi đầu như nai con. Đó là một đôi mắt tinh thuần như mặt nước, bên trong không có chút tạp sắc nào. Ta nghĩ, chỉ có sơn cốc không chịu ô nhiễm mới có thể nuôi dưỡng nên một mỹ nhân như vậy. Xem ra, nàng thật sự giống như những gì Tiểu Phúc Tử đã điều tra được, sinh ra từ dùng quê hoang dã.
Tuyên Vương gia sau khi có được mỹ nhân, tuổi già nay đã có bạn, coi như là Tuyên Vương may mắn. Hy vọng hắn có thể quý trọng nàng. Hai người làm bạn, trải qua những ngày tháng còn lại.
Nàng lại ngẩng đầu lên, nhìn ta nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ muốn hầu hạ hoàng hậu nương nương, vì nương nương phân ưu…” Trong mắt nàng dâng lên nước mắt.
Ta nhìn thấy đôi mắt to tròn tinh thuần của nàng, không khỏi nở nụ cười, hỏi nàng: “Nếu như ngươi vào cung rồi, vậy Tuyên Vương phải làm sao đây?”
Nàng nhìn thấy vẻ tươi cười trên khuôn mặt ta, đau thương nói: “Hoàng hậu nương nương, nương nương cho rằng vương gia sẽ chấp nhận nô tỳ sao? Trong lòng vương gia, căn bản là không có nô tỳ. Hoàng hậu nương nương, nô tỳ từ Tây Sở đến đây, nhiều lần chuân chuyên cuối cùng được đưa vào Vương phủ. Nhưng Tuyên Vương ngài ấy, căn bản là ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nô tỳ. Nô tỳ mặc dù xuất thân hương dã, chẳng qua chỉ là nha đầu nông thôn, nhưng nô tỳ cũng không muốn bị người ta đẩy tới đẩy lui. Hoàng hậu nương nương, xin hãy để nô tỳ được hầu hạ ngài, cho dù chỉ là một cung nữ, nô tỳ cũng cam nguyện…”
Nàng khóc như hoa lê bay múa, như cành liễu mỏng lay động trong gió. Ta biết bọn họ, nữ tử của quốc gia bại trận, nếu đi vào Đại Tề sẽ có kết cục thế nào. Rời xa người thân, rời xa cố thổ (quê hương), bọn họ liền giống như cành liễu mỏng trôi nổi trong gió, không nơi nương tựa. Tề Thụy Lâm cũng không phải là Ngô vương Phù Sai. Kết cục của bọn họ, còn thảm hơn Tây Thi gấp ngàn lần. Bất luận đi đến nơi nào, đều không có nơi cho bọn họ sống yên ổn. Có lẽ, vào cung của ta, cho dù chỉ là một cung nữ, đối với nàng mà nói, cũng là chuyện hạnh phúc nhất đời rồi.
Ta nghĩ, trong cung tịch mịch nhàm chán, không bằng giữ nàng ở lại, có chuyện để làm cũng tốt.
Kết quả là, ta để nàng ở lại.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...