Thệ Bất Vi Phi

Edit: Docke

Ta cùng Tư Đồ đi vào phòng của Nhược Dung, muốn xem thương thế của ả rốt cuộc thế nào rồi. Tề Thụy Lâm đã có mặt ở phòng ả, trên tay tiểu nha đầu bên cạnh còn cầm một hộp nhân sâm giá trị xa xỉ. Nhìn thấy ta đi vào, Tề Thụy Lâm nói: “Ái phi, nàng cũng đến đây à. Xem ra Nhược Dung cô nương đã gần khỏe hẳn rồi. Ái phi, nàng có cách nào xóa được vết sẹo trên mặt của nàng ấy không?”   

Sắc mặt của ta khẳng định là nhục nhã, ta nói: “Không thể, ta đâu có y thuật cao như vậy. Xin thái tử hãy mời người khác đi…”

Nói xong, ta phất tay áo rồi cùng Tư Đồ đi ra khỏi phòng Nhược Dung, cũng không thèm để ý đến Tề Thụy Lâm đang ở phía sau gọi vài tiếng.

Nhược Dung đáng thương, lặng lẽ nói: “Xem ra, không biết vì sao, tiểu nữ lại chọc cho thái tử phi tức giận…”

Dù không quay đầu lại nhưng ta nghĩ, vẻ mặt của Tề Thụy Lâm khẳng định là rất đau lòng. Cái kiểu đau lòng này, khẳng định là không giống như đối với ta…


Chỉ là diễn kịch thôi mà, nhưng không hiểu sao ta vẫn cảm thấy có chút hờn ghen không thể nuốt xuống được?

Sau giờ ngọ, ta thức dậy đi đến hoa viên liền nhìn thấy tình cảnh mà ta không muốn nhìn thấy nhất. Không ngờ Nhược Dung cùng Tề Thụy Lâm đang chơi cờ ở trong đình. Khuôn mặt Nhược Dung bị tấm lụa trắng che khuất, chỉ để lộ nửa phần trên. Nếu như không nhìn thấy khuôn mặt thật sự của ả, cũng phải thừa nhận rằng ả rất xinh đẹp. Không sai, nửa mặt phía trên của ả ta thật sự là rất xinh đẹp. Ta nghĩ, ả cũng có quyết tâm quá mãnh liệt, dám tự hủy dung mạo của mình. Khuôn mặt đó ban đầu vốn xinh đẹp cỡ nào a. Ta càng nhìn càng thấy đáng tiếc. Nếu như nhường cho ta có phải là tốt lắm không. Ta không tự chủ được xoa nhẹ lên khuôn mặt tựa như tô mì gói của mình, âm thầm cân nhắc. Kế hoạch của ả là thế nào vậy? Hoàng hậu cùng Đức phi nương nương đang sắm vai diễn gì trong vở kịch này? Điều càng khiến cho ta cảm thấy kỳ quái chính là, lão cha của ta không phải cũng cùng hội cùng thuyền với Đức Phi nương nương hay sao? Vì sao lại bắt đầu chuyển qua giúp chúng ta?

Ta bắt đầu phiền não, vì sao những người bên cạnh ta, cả đám điều phức tạp như thế? Đương nhiên, người phức tạp nhất chính là cái kẻ đang làm bộ làm tịch chơi cờ cùng Nhược Dung kia – Tề Thụy lâm. Hắn lại còn thường hay dùng ánh mắt bao hàm dụng tâm bất minh, nhìn sang tấm lụa trắng che mặt của Nhược Dung ngồi ở phía đối diện.

Nhìn thấy bộ dáng của hắn, ta không khỏi hoài nghi. Trước kia hắn đối với ta thâm tình chân tình, cũng không phải là giả vờ đấy chứ? Hắn diễn tốt đến vậy, ở hiện đại có thể sánh ngang với siêu sao điện ảnh và truyền hình Thành Long… Cũng may, ta còn chưa rơi vào tròng. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, ta quyết định, ba tháng sau sẽ bỏ chạy… Nam nhân diễn giỏi như vậy, phải bỏ thêm nhiều tâm tư để đề phòng mới được. Ta cũng không có dư thời gian để đi phòng ngừa hắn hồng hạnh ra tường (ngoại tình)…

Ta vừa nghĩ lung tung vừa nhìn vào trong đình. Hai người bọn họ đã trông thấy ta. Nhược Dung uốn éo vòng eo đứng lên, lại hình như hơi bị choáng váng đầu óc, lắc lư. Tề Thụy Lâm cực kỳ phối hợp, vươn người ra đỡ ả rồi gọi nha hoàn bên cạnh: “Còn không mau đến đỡ Nhược Dung cô nương…”

Ta nghĩ. Cũng may, màn trình diễn này của hắn cũng coi như không thái quá lắm, còn biết kêu nha hoàn đến đỡ chứ không tự mình chạy đến ăn tươi đậu hũ của người ta. Ta thấy ánh mắt Nhược Dung hiện lên một tia thất vọng, đảo mắt một cái lại tràn ngập tin tưởng. Cũng đúng thôi, chẳng phải đã dùng mê hồn thuật rồi sao? Soái ca trước mắt này, làm sao mà thoát khỏi ma chưởng của ả được. Ha hả…


Ta phụng phịu đi đến chỗ hai người đó, cau mày. Còn chưa nghĩ ra nên khởi binh hỏi tội như thế nào thì Tề Thụy Lâm đã nói: “Ái phi, mau đến xem xem. Nhược Dung cô nương chơi cờ thật sự không tồi. Sao ái phi không cùng chơi một ván? Nếu Nhược Dung cô nương ở lại quý phủ, sau này ái phi sẽ không bị buồn chán nữa…”

Nhược Dung xấu hổ cúi thấp đầu xuống. Vẻ mặt của ta vốn giống như một khối băng lạnh, biểu tình khẳng định là muốn chất vấn: Ngươi có phải là muốn giữ ả lại để ôm ấp hay không đây?

Tề Thụy Lâm nhìn nhìn sắc mặt của ta, vẫn là tôn trọng ta hơn. Dù sao, hai ta lập gia đình mới hơn một tháng. Cái kia…Tân cái nhà xí cũng có ba ngày tân chứ? (Docke không hiểu gì cả nên… để nguyên) Cho nên, hắn hơi ngượng ngùng, nói: “Ái phi, nàng không thích à, vậy chuyện đó tính sau đi…”

Xem ra, tâm tư của Nhược Dung cô nương đã bị trêu chọc đến mức như mèo con lúc mùa xuân. Mắt thấy đã đạt được mục đích, nhưng chỉ chớp mắt một cái, Tề Thụy Lâm đã bị ánh mắt ai oán của ta trừng đến nỗi phải chuyển đề tài…

Xem ra, suy nghĩ trong đáy lòng ả chính là: Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng nhẫn nhịn…

Ta lạnh lùng mà liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi nói: “Thái tử điện hạ, tự ngươi phải biết suy nghĩ một chút mới được…”


Lời nói của ta có vẻ nghiêm trọng, Tề Thụy Lâm hơi tức giận, nói: “Ái phi, hôm nay nàng làm sao vậy, nói chuyện sao lại kỳ quái thế? Vì sao bổn vương làm gì cũng không vừa mắt nàng?”

Ta xoay người đi thẳng ra hoa viên, tự nhiên Tư Đồ cũng đi theo. Nghĩ rằng, bộ dáng bây giờ của ta có phải là có phần cao quý của một thái tử phi đang khinh thường không muốn cùng tranh giành tình nhân với một nữ nhân bị hủy dung hay không? Ta không tự giác khẽ nâng cằm…

Tư Đồ ở bên cạnh nhắc nhở ta: “Đừng nâng, nhìn không thấy đâu, ngươi không thấy phiền sao?”

Ta hơi tiếc nuối hạ cằm xuống, hỏi Tư Đồ: “Vừa rồi bộ dáng ta thế nào? Đẹp tuyệt đúng không? Quý khí quá đúng không?… Này, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì hả?”

Tư Đồ không nói gì, nhưng khóe mắt không tự chủ được co rút một chút, lại không tự chủ được vận chút khinh công phóng về phía trước như bay…

Quá rõ ràng rồi, là vì muốn tránh né truy vấn của ta…


Hai ngày qua, ai ai cũng đều có vẻ muốn trốn tránh, không muốn nhìn thấy ta. Ta biết, hai ngày qua tính tình của ta không được tốt cho lắm. Gặp người liền phát giận. Gặp chén đĩa liền muốn đập phá. Mà mỗi khi nhìn thấy Tề Thụy Lâm cùng cái ả Nhược Dung suốt ngày cứ muốn dựa dẫm vào người hắn kia, là ta chỉ muốn hất thêm một ly nước nóng vào bản mặt ả lần nữa.

Mọi người trong Đông Cung đều biết rằng, ta giống như ngọn núi lửa, sẽ bộc phát bất cứ lúc nào. Cho nên mọi người, trên cơ bản, đều muốn trốn tránh ta. Ngay cả lão cha cũng không ngoại lệ. Cho nên, không còn ai để ta có thể xả lũ hạ hỏa. Ta đành phải cô đơn một mình mò về phòng. Vừa đến phòng, trên mặt ta lại phủ kín hàn băng. Bởi vì ta nhìn thấy Nhược Dung đang cùng Tề Thụy Lâm ngồi chờ ở trong phòng của ta.

Trông thấy ta tiến vào, Nhược Dung yếu đuối sợ hãi đứng lên, thi lễ với ta rồi nói: “Thái tử phi điện hạ, Nhược Dung rất may mắn được ngài chiếu cố, vết thương trên mặt mới lành nhanh đến như vậy. Hôm nay, Nhược Dung đã tự mình xuống bếp, hầm một chén canh hạt sen bưng đến cho ngài…”

Ta cười hắc hắc hai tiếng, nói: “Trên đời này còn nhiều người vong ân phụ nghĩ lắm. Canh hạt sen của ngươi, ta nhận không nổi đâu, mời người thu hồi lại đi. Đúng rồi, vì sao hôm nay thái tử lại nhàn nhã đến mức đến thăm phòng ta thế này?”

Ánh mắt ta đảo tới đảo lui trên mặt hai người bọn họ, vẻ hoài nghi không cần nói cũng biết. Nhược Dung nghe ta nói xong, sắc mặt tái nhợt, yếu đuối sợ hãi nhìn qua Tề Thụy Lâm. Tề Thụy Lâm nhíu mày nói: “Ái phi, nàng nghĩ đi đâu vậy. Bổn vương chẳng qua vừa vặn đi ngang qua, muốn đến phòng nàng ngồi chơi một chút. Vừa vặn Nhược Dung cô nương cũng đến đây. Nàng đừng có hiểu lầm cô nương ấy…”

Ta cười lạnh: “Có lẽ là ta đã đem lòng tốt trở thành gan lừa (kẻ vong ân phụ nữa) rồi. Nhược Dung, chén canh hạt sen của ngươi ta không nhận nổi đâu, hay là ngươi cứ bưng đi thôi…”

Mặt Nhược Dung càng tái nhợt, bưng cái chén đi đến trước mặt ta. Đôi mắt long lanh ướt át, giơ chén dâng lên cho ta rồi nói: “Thái tử phi điện hạ, ngài là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ. Chén canh hạt sen này, tiểu nữ chỉ vì muốn cảm tạ ngài thôi. Tiểu nữ thật sự không biết đã đắc tội ngài chỗ nào. Nếu ngài không thích tiểu nữ, tiểu nữ đi là được mà…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui