Thế Bất Khả Đáng

Trans+Edit: Pinoneverdie

- -------------

Chuyện bê bối giữa công ty Hắc Báo và công ty Viên Tung cuối cùng cũng hạ nhiệt mà đi vào dĩ vãng, chỉ còn lại một số người rảnh rỗi đem ra nói chuyện phiếm mua vui mà thôi. Công ty bảo vệ Hắc Báo đã vô phương xoay chuyển, cho nên dốc toàn tâm toàn lực vùi đầu vào lĩnh vực địa ốc, còn công ty Viên Tung vẫn ở đó mà bá chủ ngành an ninh, nhặt từng mảnh vụn lên mà tiếp tục kinh doanh.

Viên Tung đã bỏ đi tới ngày thứ mười, Điền Nghiêm Kỳ rốt cục nhận được một tin từ người thân cận Viên Tung truyền tới.

"Viên Tổng nói anh ta tin tưởng năng lực của cậu, cậu không cần kiêng kỵ e dè, làm rất tốt!"

Từ khi Điền Nghiêm Kỳ nghe được câu này, trong lòng đặc biệt phấn chấn, mỗi ngày đều tăng giờ làm việc, nỗ lực công tác, không chỉ đem công việc của Viên Tung thay hắn xử lý, mà còn thực hiện một loạt cải cách, cùng với toàn bộ nhân viên thực hiện trọng trách lớn lao là khôi phục công ty, chí khí bừng bừng, chấp nhận chịu mệt nhọc.

Thời gian trôi đi, đảo mắt liền đến tháng mười một, ban ngày cũng đã trở lạnh hơn. Viên Tung ngoại trừ một câu nói kia đến giờ vẫn im hơi lặng tiếng, Điền Nghiêm Kỳ đơn thương độc mã mà ngao chiến hơn một tháng, rốt cục phát sinh một tiếng cảm khái.

"Tôi đúng là thằng cháu trai đã quá mệt mỏi mà!"

Buổi chiều, Điền Nghiêm Kỳ đi đến công trường.

Viên Tung bên này kêu nhân viên đi khảo sát địa hình, tòa nhà xây dựng gần công ty mới của Báo Đen đang được xây dựng rất tốt. Tuy rằng nhân viên thi công không có liên quan gì, thế nhưng đã sớm nghe nói công ty Viên Tung và công ty bảo vệ Hắc Báo đối đầu, khó tránh khỏi nói vài câu khó lọt tai.

Nhân viên thi công bên Báo Đen lên tiếng.

"Các người mua mảnh đất nhỏ như vậy làm gì? Định xây nhà vệ sinh công cộng cho bọn ta à?"

Nhân viên thi công bên Báo Đen cười vang.

Nhân viên thi công bên Viên Tung cố gắng nhẫn nhịn không phát tiết, tiếp tục thăm dò đo đạc.

Trong chốc lát nhân viên thi công bên Báo Đen lại bắt đầu bới lông tìm vết.

"Hắc hắc hắc, nói các ngươi nghe này, các ngươi đạp lên phần đất của bên bọn ta rồi đấy biết không?"


"Lão đại, đừng chấp nhặt với bọn họ, mảnh đất của bọn họ nhỏ như vậy, chứa cũng chứa được mấy bàn chân? Đạp qua mảnh đất của bên chúng ta một chút cũng nên thông cảm cho họ." "Bên chúng ta dù sao cũng là 'đại địa chủ', nên khoan dung độ lượng cho bọn họ một chút."

"..."

Sau đó người của hai bên liền nhào vô đánh nhau, lúc Điền Nghiêm Kỳ tới nơi, họ đang chiến đấu kịch liệt.

Điền Nghiêm Kỳ vốn là mỗi ngày đều mệt mỏi từ sáng tới tối, đám người kia vẫn còn gây sự, hỏi làm sao không bực mình?

Chạy đến tìm Phụ Thanh Nhân lên tiếng, "Chuyện chó má gì vậy? Sao lại đánh nhau?"

Phụ Thanh Nhân đem chuyện đã xảy ra kể cho Điền Nghiêm Kỳ, Nghiêm Kỳ khi nghe xong cũng uất nghẹn, cũng tích lửa giận, thế nhưng tình hình trước mắt không dám động thủ. Danh tiếng công ty vừa mới phục hồi được chút ít, không thể tùy tiện.

"Tiểu Điền à, cậu nói xem Viên Tổng rốt cuộc nghĩ như thế nào? Hắn tại sao lại muốn mua mảnh đất nhỏ như vậy chứ?"

Điền Nghiêm Kỳ thở dài một cái, nói: "Tôi cũng nghĩ không thông, thế nhưng nếu anh ta đã muốn mua, anh ta tự có đạo lý riêng. Các người tập trung thi công là được, những chuyện khác không cần các người quan tâm."

Sau khi từ công trường trở về, tâm tình của Điền Nghiêm Kỳ lại càng bị đè nén, thật vất vả giải quyết xong chuyện buổi chiều, cứ tưởng tranh thủ được một lúc mà về nhà nghỉ ngơi lấy hơi vào buổi tối, kết quả chuyện khó chịu lại kéo đến.

Con tiểu liêu ca mà hắn mới mua đã bị con đại liêu ca mổ chết.

Chuyện là như vầy, hai con hắc điểu vốn là tính tình không hợp nhau, bình thường hai cái lồng tre cách nhau một khoảng vẫn luôn rít chí chóe nháo nhào. Điền Nghiêm Kỳ lại đem chúng nó nhốt chung vào một lồng tre, mong chúng nó bồi dưỡng một chút cảm tình.

Kết quả lúc hắn quay lại, dưới đáy lồng tre lông chim rơi lả tả, con tiểu liêu ca kia bị mổ toàn thân đều là máu, ngã chết thẳng cẳng. Chịu đủ lọai đả kích, Điền Nghiêm Kỳ quyết định tìm Hạ Diệu một lần nữa, tận tình mà nghe ngóng rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao Viên Tung lần này đi ra ngoài lâu như vậy? Hơn nữa một chút tin tức cũng không nhắn nhủ.

Và thế là, Điền Nghiêm Kỳ bị kẹt xe hơn hai tiếng đồng hồ, thật vất vả mới đến được nhà của Hạ Diệu, lại bị thông báo rằng Hạ Diệu cũng mất tích luôn.

"Anh ta đi đâu?" Điền Nghiêm Kỳ hỏi.

Mặc dù chuyện lùm xùm của Hạ Diệu đã không còn, quan hệ tình cảm của Hạ Diệu và Viên Tung cũng đã dứt, nhưng mẹ Hạ vẫn cảnh giác với bất kì người nam nhân nào đến gõ cửa tìm Hạ Diệu, nhất là người đàn ông này chính là một trong những 'hồng nhan' được nhắc tới liên tục trong mớ thông tin nước đục vừa qua.

"Không biết."


Chỉ có ba chữ, mẹ Hạ liền đóng cửa nhốt Điền Nghiêm Kỳ bên ngoài. So với vẻ thống khổ mệt mỏi khó chịu của Điền Nghiêm Kỳ, Hạ Diệu có vẻ bỏ đi rất voi tư thống khoái.

Cậu ta đến Hàn Quốc đã hơn nửa tháng, bởi vì sớm liên hệ được bác sĩ, cho nên rất nhanh thì ca tiểu phẩu này đã được thực hiện thành công. Gương mặt được phục hồi lại đặc biệt tốt đẹp, hơn một tuần lễ liền xóa bay vết sẹo ngay khóe mắt.

Chỉ có điều lúc soi gương có hơi chột dạ, không phải là bởi vì khôi phục không được tốt, mà là bởi vì khôi phục quá tốt cho nên tạo cảm giác có chút yêu khí, có chút gai mắt nhìn không quen.

Trước đây khóe mắt của Hạ Diệu là hẹp và dài, hơi sắc bén, sau khi chỉnh xong khóe mắt, đôi mắt lại trở nên rất phong tình quyến rũ. Nếu là khóe miệng cũng được chỉnh một chút, đảm bảo làm đám con gái mê ngất là không thành vấn đề.

Thời trung học, chọn học ngoại ngữ là tiếng Hàn, học bảy tám năm, Hạ Diệu bây giờ có thể lưu loát mà trao đổi cũng bác sĩ.

"Có quá buông thả không? Trông có chút không giống người đứng đắn."

Bác sĩ nói: "Cậu có thể khống chế được loại cảm giác buông thả từ trong ánh mắt mà, ánh mắt của cậu 'phi thường hữu thần', vừa chính vừa tà, có thể thu phóng tầm mắt thành thạo."

Hạ Diệu không nói thêm cái gì nữa.

Ngược lại, Báo Đen bên kia giải phẫu phức tạp hơn nhiều, trước trước sau sau tổng cộng bảy lần giải phẫu, mới đem gương mặt bị vỡ nát như ác quỷ của hắn biến thành người bình thường.

Mà Viên Tung lại đang bí mật đóng quân ở nơi này, không nhìn thấy gương mặt Hoàng Bột được ra lò nhất quyết không bỏ qua.

Hai ngày sau, mặt của Báo Đen được tháo băng. Thế nhưng hắn ta vẫn như trước không dám nhìn gương mặt của bản thân do vẫn còn sưng tấy. Báo Đen đem cái gương giơ lên trước mắt nhìn một chút, coi như bỏ qua mấy chỗ bị biến dạng sưng phù, phát hiện gương mặt này so với Kim Thành Vũ khoảng cách khá xa.

Hỏi người trợ lý, "Ngươi nghĩ ta có chút gì giống Kim Thành Vũ chưa?"

Người trợ lý oán thầm trong bụng: cái gì mà giống Kim Thành Vũ? Cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ béo mập của gã Hoàng Bột.

Nhưng là vì không dám động chạm thiên lôi, người trợ lý vẫn chưa nhẫn tâm đả kích hắn.

"Có chút chút, mũi trông khá giống."


Báo Đen vẫn là không tìm được sự đồng cảm, nhịn không được nghi ngờ nói: "Ta cứ có cảm giác con mắt của ta rất nhỏ? So với lúc trước khi chỉnh sửa còn nhỏ hơn. Ta nhớ kỹ mắt của Kim Thành Vũ so với Ngô Ngạn Tổ là lớn hơn nhiều."

Trợ lý nói: "Ngài bây giờ mắt đang bị sưng, đương nhiên nhìn thấy nhỏ."

Báo Đen còn nói: "Tôi cứ có cảm giác trên mặt sinh ra nhiều nếp nhăn?" Trợ lý nói: "Đó là bởi vì mặt sưng phù gây ra."

"Vô lý!" Báo Đen nộ quát một tiếng, "Mặt sưng phù làm sao hiện lên nếp nhăn được! Mặt sưng phù chính là phải xóa đi nếp nhăn."

Trợ lý tiếp tục xảo ngôn, "Ngài biết đấy, da dẻ trong phút chốc không thể đàn hồi lại lập tức, nhấn một cái liền bị thủng xuống, tôi đoán chừng vài ngày nữa sẽ ổn."

"Bên cạnh lỗ mũi sao lại có nốt ruồi?" Báo Đen hỏi, "Kim Thành Vũ trên mặt không có nốt ruồi lớn như vậy."

"Chắc không phải là nốt ruồi đâu, là thịt thừa."

"..."

Mặt của Hạ Diệu triệt để khôi phục, thấy còn vài ngày nữa là hết hạn xin nghỉ phép, dự định ở Hàn quốc giải sầu một chút. Cậu ta thời trung học đã từng tham gia chương trình trao đổi sinh viên giữa hai nước, cho nên quen biết vài người bạn Hàn Quốc, quyết định cùng một người trong số bọn họ tái ngộ, cùng nhau đi dạo phố.

"Ha ha ha...cậu so với trước kia đẹp trai hẳn ra." Bằng hữu nói.

Hạ Diệu vươn tới đập một quyền vào ngực người bằng hữu, trêu nói: "Cậu cũng vậy thôi."

"Cậu lần này tới Hàn quốc làm gì? Chính là nghỉ phép sao?"

Hạ Diệu ăn ngay nói thật, "Phẩu thuật thẩm mỹ."

Người Hàn đúng là người Hàn, liếc mắt liền nhìn ra Hạ Diệu động chạm dao kéo chỗ nào.

"Khóe mắt của cậu bị gì? Tại sao muốn chỉnh?"

Hạ Diệu nói: "Bị hai lần tổn thương, toàn bộ đều là ở khóe mắt."

"Ôi trời ơi! Tại sao vậy?"

Hạ Diệu không muốn nhắc lại chuyện thương tâm, liền đem đề tài khác ra dẫn dắt.


"Chúng ta đi lên con phố phía trên dạo một chút."

"..."

Xe của Viên Tung đậu ngay góc đường, phiên dịch viên mang tấm ảnh do bác sĩ Park gửi tới, đưa cho Viên Tung.

"Anh xem, tấm này mới chụp hôm qua."

Hiện tại Viên Tung mỗi ngày đều yêu cầu bác sĩ Park đem ảnh chụp quá trình phẩu thuật của Báo Đen đến cho hắn ta, mỗi ngày mỗi ngày góp lại có thể làm một đoạn phim phóng sự cho Báo Đen.

Viên Tung sau khi nhìn xong, đem tấm hình trả lại cho phiên dịch viên.

Phiên dịch viên thấy nhiệm vụ đã xong, liền ở ngoài cửa sổ xe hướng về Viên Tung phất tay một cái.

"Tôi phải đi đây, tôi và bạn hữu có hẹn cùng nhau ăn cơm."

"Viên Tổng? Viên Tổng?"

"..."

Viên Tổng ngoảnh mặt làm ngơ với phiên dịch viên, ánh mắt tựa như cái móc câu, gắt gao móc vào gương mặt một người đang đi tới

Phiên dịch viên cũng để ý thấy Viên Tung hơi dị thường, xoay mặt nhìn qua.

Ách, đây không phải là cảnh sát Hạ sao?

Chỉ có điều hình như có chỗ nào đó không thích hợp.

Viên Tung giống như là ở xứ người bắt gặp được hình ảnh của Hạ Diệu cách đây một năm, khóe mắt lúc này vẫn còn chưa vì hắn mà tạo ra tỳ vết, long lanh chói mắt. Nhưng lại không hoàn toàn giống, so sánh với trong trí nhớ, liền khiến Viên Tung dấy lên trong lòng một màn tinh phong huyết vũ.

Hạ Diệu đi tới cũng chỉ còn cách Viên Tung chừng mười thước.

Con mẹ nó, anh ta tại sao cũng ở đây?

HẾT CHƯƠNG!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui