Thế Bất Khả Đáng

Trans+Edit: Pinoneverdie

- -------------

Seoul, thủ đô Hàn Quốc.

Báo Đen lại vừa đi tìm vị bác sĩ phẩu thuật thẩm mỹ lần trước, là một người có thâm niên trong nghề - Bác sĩ Park. Bác sĩ Park là người có tay nghề cao trong lĩnh vực chỉnh sửa sắc đẹp, đồng thời cũng am tường việc chỉnh hình bắt chước gương mặt của các ngôi sao nổi tiếng, đã không ra tay thì thôi, mỗi ca phẫu thuật do ông ta đảm nhiệm đều như sinh ra một đại minh tinh mới.

Một lần nữa nhìn thấy Báo Đen, bác sĩ Park kinh ngạc.

"Tại sao để lại di chứng nghiêm trọng như vậy? Tôi theo nghề đã lâu, cả cuộc đời chưa từng thấy loại hư hỏng nào kinh khủng như thế này!"

Phiên dịch viên tiếng Hàn của Báo Đen hướng về bác sĩ nói: "Bác sĩ ông hiểu lầm rồi, anh ta không phải là bị di chứng sau thẩm mỹ, mà là bị thương rất nghiêm trọng, dẫn đến mặt của anh ta một lần nữa bị hủy."

Bác sĩ Park lúc này mới dám tiến lại gần Báo Đen, cẩn thận nhìn mặt của hắn một chút, thổn thức không ngớt.

"Vì sao liên tiếp xuất hiện chuyện như vậy? Có thể trước khi lao đầu vào nguy hiểm hãy để cho gương mặt được phục hồi hẳn được hay không? Gương mặt như bây giờ của cậu thật không tốt chút nào, đồng thời cũng là không tôn trọng mà phá hủy kiệt tác của tôi."

Báo Đen sau khi nghe xong, bảo với người phiên dịch: "Ngươi nói với ông ta, đến phẩu thuật nhiều lần thì chỉ đem lợi cho túi tiền của ông ta, điều này có gì không tốt?"

Kết quả, bác sĩ Park nghe xong liền phẩn nộ.

"Cách suy nghĩ của người Trung Quốc các người sao lại cá nhân bất thường như vậy? Ở trong mắt các người ai làm việc gì cũng đều là vì lợi ích cá nhân thôi sao? Phẩu thuật thẩm mỹ không chỉ là công việc của tôi, còn là cách sáng tác nghệ thuật của tôi, các người không thể chà đạp tác phẩm nghệ thuật của tôi được, điều đó dù có bao nhiêu tiền cũng không đủ bù đắp."

Báo Đen vốn là đang phiền não, ai lại đem chuyện phẩu thuật thẩm mỹ ra làm chuyện mua vui? Nếu không phải bất đắc dĩ, ai lại muốn người khác động dao lên mặt mình? Huống hồ đây có phải là chuyện thất đức không chứ? Đến đây sửa mặt đến hai ba lần, ông nghĩ rằng tôi dễ chịu lắm sao?

Kết quả vị bác sĩ này không những không đồng tình thông cảm, mà còn là lãi nhãi gay gắt, vơ đũa cả nắm xéo xắt người Trung Quốc.

Báo Đen lúc đó liền giận, trực tiếp bảo người phiên dịch phản lại một câu.

"Thằng bần tiện! Người Trung quốc chúng tôi có tiền muốn làm gì thì làm đấy! Nhanh nhẹn mà sửa mặt cho tôi, thằng cháu trai!"

Người phiên dịch toát mồ hôi lạnh, "Cái này...phiên dịch kiểu này coi bộ khó à đại ca."

Sau đó Báo Đen mạnh mẽ kiên quyết, ép buộc bác sĩ Park phải tiến hành phẩu thuật.Báo Đen dương dương tự đắc, bảo người phiên dịch đem ra một tấm ảnh đưa cho bác sĩ.

"Đây là nam tài tử Trung Quốc —— Kim Thành Võ"

Bác sĩ Park cầm lấy tấm ảnh nhìn qua, lại nhìn gương mặt thảm hại của Báo Đen, lúc này bày tỏ.


"Đây chẳng phải là quá khó sao? Phẩu thuật thẫm mỹ đâu phải nói muốn chỉnh thành ai thì chỉnh, chúng tôi phải phân tích tỉ lệ gương mặt của cậu, rồi sau đó mới có thể đưa ra phương án hoàn hảo."

Báo Đen nói: "Tôi bây giờ còn có cái gì gọi là tỉ lệ gương mặt? Toàn bộ nhìn như đống thịt vụn, ông cứ dựa theo gương mặt của nam tài tử này làm mặt cho tôi rồi muốn tạo thành kiểu gì thì tạo."

Bác sĩ Park như trước nhíu mày, "Nhưng tôi thấy khá mạo hiểm, rất có khả năng tạo thành kết quả ngoài ý muốn."

"Tôi thà mạo hiểm chứ không muốn loại ủy khuất này."

Ký hợp đồng, xong thủ tục!

Sau đó hai ngày, Báo Đen đi vào bệnh viện, tiến hành một loạt những công việc chuẩn bị trước phẩu thuật.

Bác sĩ Park lại xoa tay, bắt đầu ghi chép lại nhật kí phẩu thuật thẩm mỹ cho Báo Đen.

Buổi tối tan việc, bác sĩ Park cùng đồng sự đi ra khỏi bệnh viện.

"Tôi nghe nói anh lại nhận được một ca của người Trung Quốc?" Đồng sự hỏi.

Bác sĩ Park gật đầu, "Đúng vậy, chính là cái tiểu tử thúi kia lần trước xảy ra tai nạn cháy nổ, tôi thật vất vả mới giúp hắn khôi phục được, kết quả hình như lại quay về chỗ gặp tai nạn làm thêm một trận nữa."

"Trời ạ, hắn làm sao lại..."

"Đúng vậy, tôi như muốn phát điên, đáng ghét!"

"..."

Cùng đồng sự cáo biệt, bác sĩ Park liền lái xe về nhà, trên đường vẫn cân nhắc suy tính phương án chi tiết cho cuộc phẩu thuật của Báo Đen, nên cắt gọt từ chỗ nào? Càng đẽo gọt càng nát bét; vẫn là hối hận khi nhận ca này.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên đèn xe từ xa rọi tới, xuất hiện hai cái chân dài cứng như cột trời.

Bác sĩ Park khẩn cấp một cước phanh xe lại, đầu xe chỉ còn cách người nam nhân đó chừng 20 cm.Bác sĩ Park thò đầu ra mà ồn ào, "Muốn chết à? Đi đứng có biết nhìn xe qua lại không? Thật là! Là nói ngươi đấy, sao còn chưa né ra, tiểu tử thúi!"

Nam nhân này chậm rãi đi từ đầu xe vòng tới cửa sổ xe, đứng vững.

Bác sĩ Park sau khi nhìn thấy gương mặt của hắn, cấp tốc đem cửa sổ xe kéo lên, bắt đầu ngồi ở bên trong mắng.

"Cậu muốn làm gì? Cậu đang chứng tỏ sức mạnh sao? Dáng dấp cao to thì rất giỏi sao?"


Bác sĩ Park càng mắng càng không dám nhìn tên nam nhân này, đến sau cùng triệt để túng quẫn, trực tiếp nổ máy xe dự định bỏ chảy. Kết quả tên nam nhân đột nhiên nhảy lên đầu xe, cơ thể to lớn che phủ toàn bộ tấm kính chắn gió.

Bác sĩ Park hoảng sợ cùng cực, cầm điện thoại di động lên muốn gọi điện thoại cầu cứu. Kết quả nam nhân này dùng nắm đấm trực tiếp "xuyên thấu" qua tấm kính chắn gió, đem điện thoại di động đang ở bên tai bác sĩ Park đoạt lấy, ngay trước mặt ông ta bẻ nát lớp vỏ điện thoại, tay không bóp siết màn hình và viên pin vo thành một quả cầu nhỏ.

Bác sĩ Park thất thanh kêu la sợ hãi.

"A a a a... Trời ơi! Gặp quỷ rồi sao?"

Sau đó, người nam nhân kia lôi bác sĩ Park qua một bên trực tiếp ngồi vào ghế tài xế, đem xe chạy đi.

Khoảng một tiếng sau, xe chạy tới căn cứ địa của tên nam nhân đó.

Ngọn đèn bật lên soi sáng, vẻ mặt âm u lạnh lùng của Viên Tung hiện lên rõ rệt.

Trong phòng có bốn người, ngoài Viên Tung ra thì còn có một người phiên dịch, hai người còn lại là bảo tiêu nước ngoài.

Bác sĩ Park bị hai người bảo tiêu nước ngoài 'mời' ngồi vào ghế.

Viên Tung cái gì cũng không làm, ngồi đối diện với bác sĩ Park, bình thản mà nhìn thẳng vào ông ta.

Bác sĩ Park bị ánh mắt như dao nhọn của Viên Tung lăng trì hơn mười phút, đột nhiên rùng mình, trên ót đều là mồ hôi lạnh, đũng quần hơi ướt.

Rốt cục, Viên Tung lên tiếng.

"Đem hắn chỉnh thành Hoàng Bột."

"Hả?"

Bác sĩ Park miệng hình chữ O, bởi vì ông ta hoàn toàn nghe không hiểu.

Phiên dịch viên đem lời của Viên Tung truyền đạt lại.

Bác sĩ Park vô cùng kinh ngạc, "Ai là Hoàng Bột? Tôi hoàn toàn không biết Hoàng Bột hình dạng thế nào."Phiên dịch viên đem tấm ảnh đã chuẩn bị trước đó đưa cho bác sĩ Park xem "Chính là người này."

"Ách."

Hạ Diệu vừa trở lại Bắc Kinh, Điền Nghiêm Kỳ liền tìm đến tận cửa.


"Viên Tung mất tích."

Hạ Diệu vén mí mắt nhìn về phía hắn, "Thì sao?"

"Đã không có tung tích hơn năm ngày!" Điền Nghiêm Kỳ sốt ruột.

Năm ngày trước vừa lúc cũng là ngày Hạ Diệu rời khỏi Bắc Kinh.

Hạ Diệu hời hợt nói: "Anh ta mất tích cũng không liên hệ gì với tôi. Hai chúng tôi đã chia tay."

Điền Nghiêm Kỳ thần sắc ngưng trọng, "Vì sao chia tay?"

"Để cho cậu nhảy vào thế chỗ." Hạ Diệu nói.

Điền Nghiêm Kỳ hơi lộ ra vẻ nôn nóng: "Anh đừng nhảm nhí nữa! Anh ấy thực sự đã mất tích, công ty hiện đang rối tung hỗn loạn, trước đây bất kể phát sinh bao nhiêu chuyện, anh ta cũng không vứt bỏ xem nhẹ. Hơn nữa Báo Đen cũng không thấy đâu, cậu nói xem có phải hai người họ tìm nhau tính sổ, một là ngươi chết hai là ta chết?"

"Đoán mò chính là cậu đấy!" Hạ Diệu vỗ vỗ vào gáy Điền Nghiêm Kỳ.

Điền Nghiêm Kỳ nghiêm túc dị thường: "Tôi nói đều là thật, hai người bọn họ thực sự cùng nhau mất tích."

Trong ánh mắt của Hạ Diệu lo lắng thoáng qua rồi biến mất, vẫn như trước rất hời hợt.

"Đây không phải là tốt vô cùng sao? Vừa lúc để cho một mình cậu đại quyền nắm trong tay, hãy làm cho thật tốt nhé hài tử, lúc quay về hãy làm cho anh ta một trận kinh hỷ, tôi thấy cậu rất tốt! Sớm ngày tiến chức! Gặp phải bất cứ phiền phức gì cứ tìm đến đại ca đây, đại ca nhất định tận hết sức lực mà giúp cậu quét sạch những thứ cản trở."

Nói xong, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Điền Nghiêm Kỳ đã đi hơn một tiếng, Hạ Diệu còn không chưa phục hồi lại tinh thần.

Sau đó đi tìm Bành Trạch, nghe được tin Hạ Diệu và Viên Tung chia tay, hắn ta đối với Hạ Diệu biểu thị ý tứ đồng tình sâu sắc.

"Kỳ thực làm như vậy cũng không quá đáng." Bành Trạch nói, "Cha mẹ cậu bên này cũng có thể giảm bớt áp lực."

Hạ Diệu gật đầu, còn nói: "Tôi muốn đi Hàn Quốc."

"Đi Hàn Quốc để làm gì?"

"Phẩu thuật thẩm mỹ."

Bành Trạch thất kinh, "Cậu còn muốn đi phẩu thuật thẫm mỹ? Cậu còn muốn chỉnh thành cái dạng gì hả?"

"Không phải, chỉ một chút xíu thôi, tôi muốn xóa vết sẹo ngay khóe mắt để trông giống như lúc trước."

"Không cần phải vậy chứ?" điểm khiếm khuyết này từ lâu đối với Bành Trạch lại là điểm nhấn trên mặt Hạ Diệu.


"Sao lại không? Tôi còn trông cậy vào việc này để có một cuộc sống mới tốt hơn!"

Vừa nghe lời này, Bành Trạch lập tức biểu thị: "Tôi giúp cậu!!"

Hạ Diệu vểnh môi cười, thần thái toả sáng.

Bành Trạch đem một hộp đồ ăn tới trước mặt Hạ Diệu, ôn nhu nói: "Đây là trứng cá muối do chú của tôi mới từ bên Nga đem về, bản thân tôi cũng chưa từng ăn, cố ý đem ra cho cậu dùng thử."

Hạ Diệu đột nhiên trong lòng đau xót, yết hầu có chút tắc nghẹn.

"Bành Tử, tôi muốn nói với cậu một chuyện, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Bành Trạch gật đầu, "Nói đi."

"Kỳ thực cái gã đang quen Lý Chân Chân là do tôi tìm cho cậu ta, hai người bọn họ chính là cố tình ở trước mặt cậu diễn trò, để cậu nhìn rõ trái tim mình, sau đó chia tay Lưu Huyên mà trở lại với Lý Chân Chân."

Mặt của Bành Trạch lập tức biến sắc.

Hạ Diệu nén đau, vừa mới đánh mất người đàn ông của mình, bây giờ lại chuẩn bị nghênh đón cơn bão đánh mất người anh em thân thiết một lần nữa.

"Ha ha ha ha..."

Bành Trạch đột nhiên cười lớn khiến Hạ Diệu choáng váng chấn động, đây không phải là phát điên rồi chứ?

"Thực sự như vậy sao? Hai người bọn họ không phải là thật?" Bành Trạch hưng phấn dị thường nắm lấy tay của Hạ Diệu, "Cậu không gạt tôi? Hai người bọn họ thật sự không có yêu nhau?"

Hạ Diệu lúng ta lúng túng mà nói: "Lúc ban đầu thì không có, hiện tại thì không biết..."

"Là ý gì?" Bành Trạch sắc mặt căng thẳng.

Hạ Diệu nói: "Hình như Lý Chân Chân đối với Tiền Trình có cảm tình."

Bành Trạch lúc này tung một cú đấm vào không khí.

"Cái tên tiểu tiện phu..." (tiểu tiện phu - thằng nhóc chồng ti tiện chứ không phải thằng chồng đang tiểu tiện nha)

Nói xong, thu dọn đồ đạc hình như muốn đi đâu.

Hạ Diệu vội vàng níu hắn lại, "Cậu định đi đâu?"

Bành Trạch nói: "Đem cậu ta đoạt về, hại chết cậu ta!"

"..."

HẾT CHƯƠNG!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui