Trans+Edit: Pinoneverdie+LEO
- ----
Hôm nay là ngày đoàn làm phim bắt đầu bấm máy, nghi lễ cúng tổ nghiệp qua đi, những chiếc xe của đoàn làm phim xếp một hàng dài trước một quán rượu.
Tất cả nhân viên công tác và diễn viên hầu như đều đến rất đông đủ, phòng yến tiệc náo nhiệt tưng bừng, chủ đầu tư phim lên rót rượu vào tháp sâm banh, một tràn vỗ tay reo hò vang lên, sau đó mọi người cùng nhau mời rượu và trò chuyện huyên náo.
Vương Trì Thủy vẫn đang liếc nhìn Tuyên Đại Vũ, một tấc cũng không rời mắt, chuyện khác có thể không đề phòng, nhưng việc uống rượu nhất quyết phải đề phòng. Bởi vì cậu ta vẫn nhớ Tuyên Đại Vũ từng nói qua với mình: "Có một số chuyện không thể không nhắc tới, cậu biết vì sao chuyện hiểu lầm của tôi và Hạ Diệu được giải quyết không? Là do lần đó tôi uống say, là do tôi uống say nên tôi mới nhớ ra việc tôi nhận lầm cậu ấy. Lần sau tôi cũng sẽ uống say để nhớ ra xem đêm hôm đó tôi với cậu thực sự đã làm chuyện gì, tôi chính là chờ một ngày nào đó chuyện này được phơi bày!"
Cho nên, Vương Trì Thủy không thể để Tuyên Đại Vũ uống say!Tử Đằng năm lần bảy lượt mời rượu Tuyên Đại Vũ, đều bị Vương Trì Thủy cản lại.Sau đó Trương Thần Đông lại hướng về Tuyên Đại Vũ nói: "Tôi vì vai diễn này mà tổn hao bao nhiêu công sức, cuối cùng vẫn là không lọt vào mắt xanh của Tuyên chế tác, ly rượu này ngài không thể từ chối à!"
Tuyên Đại Vũ sảng khoái cười nói, "Chuyện đó à, là vì...."
"Để tôi, để tôi." Vương Trì Thủy ở bên cạnh phản ứng giải hòa, "Chuyện này là do tôi, tôi đoạt vai diễn của anh, ly rượu này đáng lý tôi nên mời anh."
Chợt đoạt lấy ly rượt của Tuyên Đại Vũ uống sạch.Trương Thần Đông liếc mắt bỏ đi.
Trong chốc lát, lại có vài người đi tới chỗ Tuyên Đại Vũ nói chuyện mời rượu.
"Tuyên thiếu gia, cậu xem tôi có tố chất đóng phim không?"
Tuyên Đại Vũ tao nhã lễ phép đáp lời mỹ nữ, "Có thể."
"Tuyên thiếu gia sau này có làm phim gì thì nhớ mời tôi à. Tôi không yêu cầu gì quá cao siêu, một vai khách mời thôi cũng được rồi á mà."Tuyên Đại Vũ cùng cô ta chạm ly, kết quả vừa bưng ly rượu lên mép phát hiện không còn nữa. Vừa nghiêng đầu, ly rượu chẳng biết thế nào lại lọt vào trong tay Vương Trì Thủy.
Sau đó toàn bộ đoàn làm phim phát hiện Vương Trì Thủy đang giúp Tuyên Đại Vũ gánh rượu, dùng mọi chiêu thức để mời Tuyên Đại Vũ vài ly đều bị thất bại, cuối cùng bọn họ bắt đầu đem mục tiêu công kích chuyển sang Vương Trì Thủy.
Chuyên viên đạo cụ quay qua vỗ vai Vương Trì Thủy, nói: "Bên kia có hai người bằng hữu muốn làm quen với cậu, qua đó uống vài ly được chứ?"
Vương Trì Thủy lập tức kéo theo Tuyên Đại Vũ, "Đi với tôi qua bên đó."
Chuyên viên đạo cụ nói: "Người ta cùng Tuyên thiếu gia uống rồi, chỉ muốn uống với một mình cậu thôi."Vương Trì Thủy một bộ biểu tình bối rối, "Không được, tôi không thể rời khỏi Tuyên Đại Vũ, anh không biết thôi, anh ta mà uống rượu say liền tự hạ thấp bản thân, ai cũng kêu bằng cha."
Chuyên viên đạo cụ khóe miệng giật một cái, "Thế cậu thì sao?"
"Tôi mà uống rượu say, thấy ai cũng kêu bằng con trai." Vương Trì Thủy cười ha ha.
Chuyên viên đạo cụ cũng cười theo, "Vậy tôi đây cùng cậu uống vài ly để xem cậu sẽ ra cái dạng gì."
Vì vậy chuyên viên đạo cụ bắt đầu rót rượu cho Vương Trì Thủy, thầm nghĩ: tôi đem cậu chuốc say, xem cậu làm thế nào cản Tuyên Đại Vũ uống rượu?
"Nói đi, tên của cậu là do sau này cậu tự đổi lại đúng không?" Chuyên viên đạo cụ tò mò hỏi.
Vương Trì Thủy lại uống thêm một ngụm, "Sau này tự đổi?"
"Đại Vũ Trị Thủy, Đại Vũ Trị Thủy, chẳng phải cậu thấy cái tên Trì Thủy rất hợp với cái tên Đại Vũ của Tuyên thiếu gia cho nên mới quyết định đổi tên?"
"Ha ha ha... Tôi nói anh nghe, tên của bọn tôi thực sự là trùng hợp mà liên kết được với nhau đấy, tên tôi từ trước giờ vẫn là Trì Thủy, anh tin không?"
"Không phải chứ? Chuyện như vậy cũng xảy ra được sao?!"
"Cho nên tôi mới nói đây là duyên phận!"
"Đúng, duyên phận cho nên chúng ta cạn một chén đi!" [tuyệt kĩ chuốc rượu =)))) ]
"..."
Đi qua đi lại, ăn uống linh đình, chuyên viên đạo cụ cuối cùng say trước, vỗ vai Vương Trì Thủy, giọng điệu say xỉn: "Cậu không phải nói là cậu uống hết sẽ nổi loạn lên ai cũng gọi bằng con trai sao? Thử đi nào, thử gọi tôi là con trai xem?"
"Nhưng tôi thật sự không dám."
"Vậy là sao, cha!!"
"Ách"
"Hahah, anh thực sự rất biết nghe lời đấy."
"..."
Một lát sau, người trong phòng yến tiệc đều ngã lăn quay, chỉ có Tuyên Đại Vũ và Vương Trì Thủy là còn sức chiến đấu như trước. Tuyên Đại Vũ cơ bản là không uống được vài hớp, Vương Trì Thủy thì uống xong không bao lâu lại phải đi WC, vừa đi ra khỏi lại bị mời uống tiếp.
Mắt nhìn tiệc rượu bắt đầu tàn cuộc, rất nhiều người vì quá say nên phải có người dìu ra ngoài, lâu lâu vẫn còn hướng về Tuyên Đại Vũ nói lời tạm biệt, Vương Trì Thủy như trách được một kiếp nạn.
Vì vậy, khi nhìn thấy trong phòng yến hội cũng không còn lại vài người, Vương Trì Thủy an tâm mà đi vào nhà vệ sinh để "thoát nước".
Lúc quay lại, phát giác Tuyên Đại Vũ đang trước mặt mình uống nguyên một chai rượu.
Trong lòng thầm hô lên một tiếng không ổn, vội hỏi Tuyên Đại Vũ, "Rượu này ai mời anh?"
Nói bóng gió chính là muốn chửi tên cháu trai nào ác như vậy? Tôi mới vừa thoát chết lại bắn vào tôi một phát súng."Không ai mời tôi, tự tôi muốn uống." Tuyên Đại Vũ nói.
Vương Trì Thủy nuốt nước bọt.
Tuyên Đại Vũ còn nói: "Tôi muốn uống rượu thật say, lúc nãy nhiều người quá tôi không muốn uống, giờ này không còn ai tôi liền rất hăng hái."
Vương Trì Thủy dậm chân lên sàn bực tức, việc sắp thành lại hỏng, lý do này của Tuyên Đại Vũ khó lòng mà phòng bị.
Trên đường trở về, Vương Trì Thủy chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyên Đại Vũ say như điếu đổ, bất lực mà xoay chuyển càng khôn.
Về đến nhà, Vương Trì Thủy nhanh chóng muốn dỗ cho Tuyên Đại Vũ đi ngủ, kết quả Tuyên Đại Vũ phấn khởi dị thường.
"Ngủ cái gì mà ngủ? Không ngửi thấy một thân tôi toàn mùi rượu à? Mở nước, hầu hạ bổn thiếu gia tắm rửa!"
"Tuyệt!" Vương Trì Thủy vui vẻ mà hầu hạ cho Tuyên Đại Vũ.
Sau đó, Tuyên Đại Vũ cũng không ngại ngần mà làm trò trước mặt Vương Trì Thủy đem quần áo cởi sạch, vô tư thoải mái nằm trong bồn tắm. Vương Trì Thủy thừa cơ hội này mát-xa, chà xát cho Tuyên Đại Vũ, chiếm hết tiện nghi.
"Tuyên Đại Vũ, anh biết tôi là ai không?" Cố ý hỏi.
Tuyên Đại Vũ ánh mắt nửa nhắm nửa mở, giọng điệu nhầy nhụa nói: "Vương Trì Thủy!"
Vương Trì Thủy trong lòng không rõ vì sao rất ấm áp, đây là lần đầu Tuyên Đại Vũ uống say lại nhận thức được đây là mình.
"Tôi hát cho anh một bài nha." Vương Trì Thủy nói.
Tuyên Đại Vũ sâu kín, "Hát đi."
Vì vậy, Vương Trì Thủy hát lên một khúc hát ru. Kết quả, Tuyên Đại Vũ nghe hát ru càng lúc càng tỉnh.
"Bài đang hát tên là gì? *lẩm bẩm trong miệng*, sao giống bài hát ru, bổn thiếu gia cũng muốn hát cho ngươi một đoạn."
"Chờ đã!" Vương Trì Thủy đột nhiên mở miệng hỏi, "Anh muốn hát cho ai nghe?"
"Cho ngươi á!"
"Tôi là ai?"
Tuyên Đại Vũ nhe răng, "Vương Trì Thủy cái tên tiểu tôn tử!"Sau đó, giọng điệu say xỉn mất kiểm soát, "Sau đây Tuyên Đại Vũ sẽ hát cho cái tên tiểu tôn tử Vương Trì Thủy một bái hát, vỗ tay lớn lên nào!"
Tuy rằng hắn ta là đang vì say mà nói, nhưng cũng làm cho nội tâm Vương Trì Thủy hạnh phúc rất nhiều.
Vì vậy, Tuyên Đại Vũ bắt đầu hanh hát lên.
"Tôi trốn ở trong chuồng, chân đạp phải gà con, muốn cho cậu ngạc nhiên. Cậu càng đi càng gần, hằn lên bốn dấu chân, tôi trở tay không kịp, đành lăn tròn quay đi..."
Vương Trì Thủy ban đầu vẫn còn say sưa mà nghe, kết quả càng nghe càng có gì đó không đúng!
"Tôi không nên ở trong ổ, nhìn thấy các ngươi có bao nhiêu ngọt ngào, cứ như vậy tôi cũng hết hy vọng, để tôi mất hết dũng khí! Còn hắn nhất định là kê tinh, đẻ trứng cũng chỉ dùng một giây đồng hồ mà thôi, hắn nhất định là kê tinh..."
Vương Trì Thủy đúng thật là cơ mặt từ trạng thái thả lỏng đến buộc chặt rồi đến co quắp cũng chỉ diễn ra trong vào giây.
Ai u tôi thao!!!!!! Bài hát này ở đâu ra? Tại sao có thể có loại ca khúc như vậy???
Ngay lúc lồng ngực của Vương Trì Thủy đang siết chặt vì tức giận, Tuyên Đại Vũ đột nhiên dừng lại lầm bầm lầu bầu.
"Kê tinh... Kê tinh là một món đồ thần mã?"
Vương Trì Thủy trong nháy mắt nói tiếp: "Kê tinh không phải là một món đồ, nó là một loại gia vị chiết xuất từ tinh chất thịt của con gà, là hạt nêm đó biết không, dùng để nêm canh, có thịt bò tinh này, sò tinh, nấm tinh này..."
"Nấm tinh?" Tuyên Đại Vũ nháy mắt mấy cái, "Là dương v*t tinh đó hả?"
"Ách..." Vương Trì Thủy ngơ ngác gật đầu, "Có thể nói là như vậy."
"Kê tinh là con gà làm từ cái đó luôn hả?" Tuyên Đại Vũ lại hỏi.
Giờ khắc này, Vương Trì Thủy cơ hồ bị sự ngây ngô của Tuyên Đại Vũ làm cho phát điên, nhưng không có cách nào để đổi chủ đề đành tiếp tục nói nhảm với hắn.
"Đúng, kê tính chính là làm từ dương v*t."
Tuyên Đại Vũ đột nhiên cười to, "Vậy cậu chính là làm từ dương v*t mà ra hả?"
"..."
Vương Trì Thủy chấp nhận, không quan tâm kê tinh được làm từ cái gì nữa, chỉ mong sao có thể mau chóng kết thúc cái đề tài này là được.
Quả nhiên, Vương Trì Thủy gật đầu cho qua, Tuyên Đại Vũ liền không đề cập tới vấn đề này nữa.
Sau đó, hai người cùng nhau nằm trên giường, Tuyên Đại Vũ nhắm mắt lại, tiếng ngáy vừa cất lên, Vương Trì Thủy thở dài một hơi thật mạnh nhẹ nhõm.
Đột nhiên, tiếng ngáy hơi ngừng lại, thay vào đó Tuyên Đại Vũ lại gầm nhẹ.
"Tôi nhớ ra rồi!"
Vương Trì Thủy bỗng giật mình, xém chút từ trên giường lăn xuống.
"Anh... Anh nhớ tới cái gì?"
Tuyên Đại Vũ nói: "Kê tinh không phải làm từ dương v*t, là làm từ thịt gà."
Vương Trì Thủy phải nói là thở không ra hơi - bà ngoại nhà anh, hù chết tôi!
"Cho nên cậu không phải là kê tinh, cậu chính là một con người, cậu là con người thì con gà đó ở đâu mà xuất hiện?!"
Ách... Vương Trì Thủy lại thở gấp một trận, không lẽ từ cái chuyện phản khoa học này mà có thể giúp anh nhớ lại mà đem lật tẩy chuyện hôm trước chứ?
Vương Trì Thủy vẫn còn ôm vài phần hy vọng, cho rằng Tuyên Đại Vũ là đang nói mớ. Đột nhiên Tuyên Đại Vũ ngồi dậy, nhìn chăm chăm vào Vương Trì Thủy, bị chất cồn kích thích làm cho ánh mắt trở thành hỏa nhãn kim tinh.
"Vương Trì Thủy, cậu đúng là loại không đơn giản a! Qủa nhiên đem máu gà bôi lên dương v*t của lão tử tôi đây"
Vương Trì Thủy gương mặt đều tái xanh, ấp úng mà nói: "Cái này không phải là vì để cho anh được tráng dương sao?"
"Bớt ở đây giả vờ giả vịt đi! Lão tử ta đây cuối cùng cũng thông suốt, cậu điên rồi a! Chiêu này mà cũng đem ra đùa giỡn? Tôi có phải là nên thực sự bạo cúc cậu để báo thù cho kê huynh (con gà bị Vương Trì Thuỷ cắt cổ để lấy máu)?"
"Nào nào lại đây!" Vương Trì Thủy gương mặt khẩn cấp, "Mau lại gần tôi đây mà trả thù nào!"
Tuyên Đại Vũ gầm nhẹ một tiếng, "Cậu cứ đắc ý đi!"Sau đó vừa ngáp vừa nói thêm một câu, "Cậu chờ đó, sáng sớm ngày mai tôi tính sổ với cậu"
Nói xong, ngã đầu ngủ thật sâu.
...
HẾT CHƯƠNG!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...