Trans+Edit: Pinoneverdie
Trên đường trở về, Hạ Diệu một bên an ủi tâm tình kích động của Bành Trạch, một bên tự đả kích chính mình: vì một xô dầu bôi trơn ngươi liền bán đứng bằng hữu, Hạ Diệu ngươi không sợ gặp báo ứng sao?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Hạ Diệu, nhanh tới cứu tôi, a..."
Âm thanh của Viên Như từ đầu bên kia điện thoại vọng tới, kèm theo tiếng huyên náo của một đám người. Hạ Diệu tim đập lộp bộp, vội hỏi Viên Như ở đâu, Viên Như vội vội vàng vàng nói địa chỉ, tín hiệu sau đó liền bị cắt đứt.
"Làm sao vậy?" Bành Trạch ở bên cạnh hỏi.
Hạ Diệu vô cùng lo lắng, nói: "Bành tử, cậu tự đón xe về đi, tôi đây có chút việc gấp!"
Nói xong, căn bản không cho Bành Trạch thời gian phản ứng, trực tiếp đem hắn ta đẩy ra ngoài xe. Bành Trạch hô to.
"Tôi trên người không có đồng nào".
Hạ Diệu một bên bẻ lái một bên ném ra ngoài cửa sổ 200 tệ, ô tô rất nhanh mất bóng.
Bành Trạch nhặt tiền lên, toàn thân toát ra dáng vẻ xui xẻo đứng giữa đường lớn hùng hùng hổ hổ.
"Mẹ nó... người không muốn gặp chó mà..." (ý chỉ Bạch Trạch cho rằng Hạ Diệu xem mình giống một con chó không đáng để nhìn)
Lúc Hạ Diệu chạy tới nơi, hai nhóm người đang chiến đấu kịch liệt, một nhóm sáu gã cơ bắp thì đang xô xô đẩy đẩy muốn đem Viên Như nhốt lên xe. Một nhóm khác thì chỉ có hai người bảo vệ của Viên Như, họ đang bị vũ khí của đối phương làm trọng thương, nửa thân dưới đều thấm đỏ máu, vẫn đang gắt gao chống đỡ không cho đám người kia bắt Viên Như đi.
Rất nhanh, Hạ Diệu đích thân tham chiến. Đối thủ là sáu gã thân hình vạm vỡ, chiêu thức hung ác linh hoạt, một công một thủ, nhìn liền biết có kinh nghiệm đánh đấm hơn người, bọn người này chính là có mưu đồ và chuẩn bị tấn công từ trước.
Kỳ thực, lúc Hạ Diệu nhận được điện thoại từ Viên Như cũng đã đoán được sự tình tám chín phần, về việc người nào chủ mưu, trong lòng cậu ta rõ như kiếng.
Ngày đó cậu ta ở trên đường "vô tình gặp được" Báo Đen, lại trùng hợp thấy Viên Như đi cùng ba bốn gã đàn ông vào quán bar, trong lòng liền bán tín bán nghi mà đề phòng, cho nên căn dặn hai người hộ vệ này nhất định phải trông coi Viên Như kỹ càng. Chỉ có điều Hạ Diệu không nghĩ tới, công ty bảo vệ Hắc Báo đang ở trên đầu sóng ngọn gió của dư luận lại vẫn phách lối mà làm càng.
Viên Như là tự bản thân gây ra sự tình, không dám gọi cho Viên Tung, chỉ có thể tìm Hạ Diệu.
Cô ta bị lôi lên trên xe, quần áo đều bị kéo rách, tóc tai bù xù, liều mạng la hét.
Hạ Diệu dùng cánh tay sắt thép của mình đập tan bức tường phòng thủ do ba tên hán tráng kia dựng lên, can đảm xông tới chiếc xe lôi Viên Như ra ngoài. Những người này đối với Hạ Diệu vẫn có chút cố kỵ, không dám đánh cậu ta, điều này khiến Hạ Diệu càng thêm khẳng định bọn họ chính là người của Báo Đen.Sau đó một người hộ vệ đã bị đập một gậy vào gáy, không đỡ được cắm đầu ngã xuống đất. Đáng lẽ hai người hộ vệ này hợp sức chống đỡ bốn gã hán tráng kia, miễn cưỡng cũng có thể tạo cơ hội cho Hạ Diệu tẩu thoát cùng Viên Như. Kết quả hai người giờ chỉ còn một, một người thì không thể chống trả nỗi.
Bốn người tráng hán đó hướng về Hạ Diệu mà vây bắt truy đuổi, nắm lấy áo của Viên Như ý đồ muốn lôi cô ta ra khỏi lồng ngực của Hạ Diệu. Kết quả Hạ Diệu liền dùng cánh tay quyết tử ôm lấy Viên Như, hoàn toàn không thể lôi cô ta ra, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đem cả hai người họ lôi về trên xe.
Hạ Diệu một tay gắt gao bám lấy cửa xe, một tay nắm lấy cánh tay của Viên Như, gương mặt méo mó cùng ba gã lực lưỡng kia giằng co. Mặc dù các ngón tay bám cánh cửa xe đã bị nện mấy cú, gậy gộc không biết bao nhiêu đòn quất vào cánh tay - nhất quyết không đầu hàng.
Sau đó có một gã đại khái là không thể nhẫn nại được mà phát điên lên, trực tiếp vung một phát đóng cửa xe lại, trong nháy mắt các ngón tay của Hạ Diệu toàn bộ bị kẹp bởi hai mảng kim loại.Cứ như vậy, cánh cửa xe liên tục mở ra rồi đập vào ngón tay của Hạ Diệu, cánh tay còn lại đang ôm siết Viên Như cũng nhanh chóng bầm tím, mu bàn tay nổi gân xanh, trong phút chốc máu không lưu thông được trở nên tê cứng lạnh ngắt.
Nhìn thấy Hạ Diệu mỗi một lần bị cánh cửa kẹp chặt, cơ mặt đều co quắp dữ tợn, ngón tay đau đến mức đôi lúc xém buông ra nhưng lại cố gắng tiếp tục bám lấy khung cửa, chỉ không đến một giây sau đó, Viên Như khôn kiềm được gào khóc, vừa khóc vừa tru tréo.
"Anh buông tay ra, anh buông tay ra đi mà..."
Giờ khắc này, Viên Như mới phát hiện, Hạ Diệu "yêu mến" cô ta so với cô ta yêu mến Hạ Diệu sâu sắc hơn rất nhiều.
Cách đó không xa, có một cặp mắt đang từ cửa sổ xe hơi quan sát diễn biến sự việc, vốn hắn tới đây chỉ là để "giám sát", cho rằng tấn công Viên Như sẽ ép được lão Viên xuất hiện, nào ngờ "Hạ thần tượng" của hắn lại tới, thế là hắn ta có cơ hội xem được một màn trình diễn đặc sắc.
Tình cảnh này, khiến Báo Đen nhịn không được mà cảm khái.
"Kiếp nhân sinh này phải có Hạ Diệu mới hoàn chỉnh được."
Vừa nói xong, một cảnh tượng ập tới, cơ thể Hạ Diệu bị ném văng xa ba thước, tròng mắt của Báo Đen trong nháy mắt bạo hồng, lập tức nổ máy xe.
"Ta thao, mấy người các ngươi muốn làm ta tổn thọ à?!"
Báo Đen đẩy cửa xuống xe, đột nhiên từ trong đường hẻm lao ra một chiếc xe buýt, quẹo một cái hướng thẳng về phía Hạ Diệu, mà Hạ Diệu lại nằm ở vị trí điểm mù, căn bản tài xế không thể nhìn thấy cậu ta. Báo Đen bằng tốc độ kinh người băng ngang qua vọt tới bên người Hạ Diệu, dùng một tay nhấc cậu ta từ dưới đất lên.trong giây phút đó, bánh xe dường như chút nữa đã cán nát mặt Hạ Diệu, tiếng những sợi tóc bị đứt tựa như tiếng thần chết đang mài răng.
Đều nói là khi thầm mến một người, lúc ôm người đó cảm giác tim sẽ đập rộn lên, Báo Đen ngày hôm nay chính là tim đập kiểu như vậy, tuyệt đối chưa bao giờ trãi qua cảm giác này. Nhưng mà, điều càng làm cho tim của hắn đập rộn lên vẫn còn ở phía sau.Hạ Diệu quét mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy bên trong chiếc xe đang chạy đi, Viên Như đang bị bốn gã đàn ông xé rách quần áo, nhanh như một tia chớp thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của Báo Đen, như một con sói điên loạn quyết đuổi theo chiếc xe đó.
Tức giận một cước đạp chân ga, Hạ Diệu chính là nghịch thiên chạy hết tốc độ mà rượt theo kịp.
Ai cũng nghĩ không ra, Hạ Diệu cánh tay bị cửa xe tàn sát như vậy, lại có thể phát ra một siêu năng lực cường hãn, nhảy ra khỏi chiếc xe của mình, dùng hai cái tay gắt gao bám lấy kiếng chiếu hậu của chiếc xe bắt cóc Viên Như, chân thì cắm vào tay nắm của cánh cửa xe, thân thể treo ở giữa không trung. Chỉ cần thân xe lay động một cái, trong nháy mắt cậu ta sẽ bị cuốn vào bánh xe đang lăn với vận tốc kinh người bên dưới.
"Tôi thao, tiểu tử này điên rồi sao?!"
Chân của Hạ Diệu bị tuột từ tay nắm cửa trượt xuống kéo lê trên mặt đất, hai cái tay vẫn gắt gao bám lấy kiếng chiếu hậu, mặc cho ô tô đang tàn nhẫn kéo lê cậu ta trên mặt đường.
Báo Đen đuổi theo từ phía sau, ánh mắt cứng đờ nhìn Hạ Diệu, hầu như có chút không dám tin vào mắt mình. Nhìn thấy Hạ Diệu một cánh tay đã tuột khỏi kiếng chiếu hậu, Báo Đen liền cầm điện thoại lên.
"Dừng xe."
Chiếc xe trước mặt lập tức đạp phanh, sau đó không biết phải làm sao.
Báo Đen nói: "Thả người."
"Tại sao muốn thả người? Cho dù không có cách để hạ thủ,... nhưng ít nhất...còn có thể giữ lại làm con tin."
Báo Đen đột nhiên nỗi bão, một câu rống giận
"Nếu ngươi không thả người, cậu ta chính là không sợ chết dưới bánh xe của ngươi!"
Tài xế trong nháy mắt nghẹn lời, ném điện thoại di động qua ghế kế bên, quay đầu nhìn mấy gã phía sau cứng rắn nói: "Thả người!"
Ra lệnh một tiếng, Viên Như bị ném ra ngoài xe.
Trên đoạn đường tĩnh lặng, chỉ còn lại có Hạ Diệu và Viên Như hai người bọn họ, Hạ Diệu vốn là muốn đánh đòn Viên Như một trận, nhưng vừa nhìn thấy cô ta đang sợ đến run hết cả người, nước mắt rơi cũng rơi không nổi nữa, trong lòng lại mềm nhũn ra.
Cánh tay đem Viên Như ôm vào trong ngực, miệng hơi bất đắc dĩ dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc."
Viên Như khóc nghẹn, nói: "Anh của tôi... mà biết việc này... nhất định sẽ... đánh chết tôi..."
"Anh của cô sẽ không biết đâu."
Từ lúc Hạ Diệu biết được chuyện vụ nổ xe vận chuyển thuốc súng lần trước là do Viên Tung một tay gây ra, trong lòng luôn sợ hắn ta sẽ lại làm ra chuyện nguy hiểm, cho nên từ nay về sau hạ quyết tâm, hễ là chuyện cậu ta có thể giải quyết, tuyệt đối không để Viên Tung biết chuyện.
"Lần này cho cô một trận nhớ đời? Lần sau còn dám đi ra ngoài với đàn ông?" Hạ Diệu lạnh giọng tra hỏi.
Viên Như khóc lóc lắc đầu, tay ôm lấy vai Hạ Diệu không chịu buông. Hạ Diệu trực tiếp đem Viên Như ôm ngang trước người, ẵm về phía chiếc xe của mình, trên đường đi gặp phải hai người bảo tiêu đang trọng thương, dừng lại hỏi: "Thế nào rồi? Có sao không?"
Người bị thương nhẹ hơn nói: "Tôi vẫn ổn, cậu ta cũng dần tỉnh lại rồi."
"Được rồi, cùng lên xe đi đến bệnh viện xem một chút đi."
Đến bệnh viện băng bó xong, Hạ Diệu hướng về hai người bảo tiêu nói: "Hai người tìm cách xin phép Viên Tung nghỉ vài ngày, đợi cho vết thương lặn bớt rồi hãy quay lại, để anh ta khỏi sinh nghi."
Hai người bảo tiêu nhìn nhau, rồi hướng về Hạ Diệu gật đầu.
Viên Như không bị thương tích gì nhiều, lúc này tắm rửa thay quần áo, hầu như nhìn không ra có gì bất thường chỉ là viền mắt có chút sưng đỏ.
"Vậy còn anh? Cánh tay của anh không sao chứ?" Viên Như hỏi.
Hạ Diệu nói: "Không có gì, đầu khớp xương ngón tay không bị thương, chỉ là có chút sưng mà thôi."
"Chúng tôi trước tiên đem Viên Như đưa trở về đã". Một bảo tiêu nói.
Hạ Diệu gật đầu.
Viên Như leo lên xe nhìn Hạ Diệu, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Hạ Diệu ánh mắt thu lại, "Cô yên tâm đi, đảm bảo giữ kín mọi chuyện!"
Viên Như đột nhiên nín khóc, mỉm cười, ngọt ngào nói một câu.
"Cám ơn anh, đại tẩu."
Hạ Diệu một giây trước còn khí phách lẫm liệt, một giây kế tiếp vì nghe được cách xưng hô đó của Viên Như đôi gò má lập tức phiếm hồng ngại ngùng, không được tự nhiên mà hắng giọng một cái, trộm nhìn hai người hộ vệ phía sau, hạ thấp giọng.
"Xưng hô cái kiểu gì vậy? Gọi là tỷ phu biết không?!"
"Đại tẩu, đại tẩu, đại tẩu, đại tẩu..."
Thằng cha ngươi! Hạ Diệu tốn hơi thừa lời, cánh tay vẫy vẫy ra hiệu cho hai người hộ vệ đang bật cười.
"Đi đi đi, đi nhanh mất công lại kẹt xe."
Trên đường trở về, Hạ Diệu thỉnh thoảng lại soi mặt vào kính chiếu hậu, nhìn thấy khóe mắt đang sưng đỏ.
Qủa thực là tà đạo! Trên mặt nhiều chỗ như vậy lại không đánh, cứ nhắm vào khóe mắt mà đấm, hơn nữa lại là khóe mắt bên kia. Sau khi vết thương lành, hai bên trái phải bên nào cũng có sẹo, tả hữu đối xứng, chẳng phải là muốn ép mình phải đi phẩu thuật thẩm mỹ sao?
...
Lúc này, cuộc thi "Bảo tiêu toàn năng" đang tiến vào giai đoạn cuối.
Đã qua ba ngày thi đấu kịch liệt, lực lượng an ninh, lực lượng y tế, trinh sát theo dõi, xe đặc chủng đều đã chuẩn bị xong. Tổng cộng có 16 bộ môn thi đấu, tất cả đều hồi hộp không đoán được ai sẽ giành giải quán quân "Bảo Tiêu Toàn Năng".
Có được cái danh hiệu này, mai sau hành nghề có thể nói là một bước lên mây, sẽ trở thành phú thương giàu có, một nhân vật nổi tiếng được nhiều người ngưỡng mộ, giá trị con người và tiền lương cũng sẽ một bước nhảy vọt đến đỉnh cao của "tiêu chuẩn bảo tiêu"
Lúc trước Viên Tung đều mang theo bảy tám bảo tiêu đến tranh giải, lần này chỉ dẫn theo Điền Nghiêm Kỳ. Nhưng một người này đã ẵm 15 hạng nhất trên tổng 16 môn thi. Kỳ thực đến lúc này, giải quán quân đã 'trần ai lạc định', còn một môn vật lộn cuối cùng đáng lẽ Điền Nghiêm Kỳ không cần thi, thế nhưng nếu như có thể đoạt được hạng nhất ở môn thi cuối này, hắn sẽ trở thành người phá kỉ lục.
Trước Điền Nghiêm Kỳ, thành tích tốt nhất đã từng thuộc về Hắc Phong của công ty Hắc Báo, lúc ấy chỉ có 10 bộ môn thi đấu, hắn thu được 9 môn hạng nhất, 1 môn hạng nhì, môn hắn đạt hạng nhì là môn vật lộn. Bởi vì hạng mục vật lộn cao thủ nhiều như mây, cho nên 'kim hàm' hạng nhất ở môn này so với 9 môn kia giá trị cao hơn rất nhiều.
Vì vậy, Điền Nghiêm Kỳ muốn thử sức một lần.
Suốt một buổi chiều, người ở trên lôi đài đợt này lại tới đợt khác thi đấu vật lộn, cuối Điền Nghiêm Kỳ đột phá vòng vây tiến vào trận chung kết, cùng một cao thủ vật lộn bên công ty bảo vệ Hắc Báo quyết đấu.
Công ty bảo vệ Hắc Báo đang bị ảnh hưởng bởi vô số các loại thông tin tốt xấu, vốn đối với kì thi lần này đã không chuẩn bị chu đáo, chỉ phái tới ba bốn học viên, các hạng mục khác đều đã thua cuộc từ lâu, chỉ còn lại hạng mục vật lộn là may mắn tồn tại.
Vật lộn là sở trường của công ty bảo vệ Hắc Báo, ngay cả Hắc Phong năm đó cũng chính là bại bởi người trong nhà.
Chỉ so sánh về hình thể, Điền Nghiêm Kỳ còn kém đối thủ rất xa. Mặc dù bị quật ngã xuống, mọi người đều cùng nhau kêu lên hô to "Bại nhưng vinh".
Thế nhưng trong từ điển của Điền Nghiêm Kỳ chưa bao giờ xuất hiện hai chữ "thất bại".
HẾT CHƯƠNG!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...