Trans+Edit: Pinoneverdie
- ----
Đám người kia sau khi náo loạn xong, Điền Nghiêm Kỳ như trút được gánh nặng đi tới chỗ Hạ Diệu.
"Bọn họ chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi, bọn họ biết rõ hai chúng tôi không có gì mới dám nháo nhào trêu ghẹo như thế. Tấm bia bắn vốn đã bị Tùng Lợi và Lưu Hiểu hai cái tên này đục hình trái tim trước đó rồi, kết quả bắn thế mà lại trúng, mới để cho tôi và Viên Tổng rơi vào tình huống khó xử như vậy."
Hạ Diệu vẻ mặt hoàn toàn không ngại ngùng, tay vỗ vỗ vào bãi cỏ bên cạnh.
"Ngồi xuống đây!"
Điền Nghiêm Kỳ sau khi ngồi xuống, hai người cùng nhau uống sạch hai chai bia.
Hạ Diệu cùng hắn cụng chai, vô tư thoải mái mà nói: "Cậu giải thích với tôi cái gì chứ? Còn sợ tôi giận cậu à? Cậu cũng nghĩ rằng tôi để bụng những chuyện này?! Muốn nói lời khách khí thì người nói phải là tôi, tôi để cậu phải gánh nhiều thiệt thòi oan ức, khiến cậu bị người khác gọi là hồ ly đám đuôi, là một thằng cợt nhã, ủy khuất cho cậu quá rồi."
Điền Nghiêm Kỳ sảng khoái cười, "Nếu như là vì Viên Tổng, toàn thân tôi toát ra vẻ lẳng lơ cợt nhã cũng đáng mà, tôi chính là ngay cả chút dáng vẻ cũng không có!"
"Ha ha ha..." Hạ Diệu uống ừng ực một ngụm lớn, chỉ vào mặt của Điền Nghiêm Kỳ nói: "Cậu là đang ghen tỵ với tôi đấy à? Còn là ghen tỵ với tôi sao? Ghen tỵ với tôi?"
"Tất nhiên là ghen tỵ rồi!" Điền Nghiêm Kỳ thẳng thắn mà thừa nhận, "Nếu không tin anh bảo Viên Tổng tuyên bố hai ngươi đang yêu nhau đi, xem người nào không ghen tỵ với anh?"
Hạ Diệu híp mắt đánh giá Điền Nghiêm Kỳ: "Nhưng lúc ghép đôi cậu và Viên Tung, không nhìn ra bọn họ có chút gì ghen tỵ với cậu."
"Bởi vì trong lòng bọn họ đều biết, biết rằng Viên Tổng không có khả năng thích tôi."
"Vì sao không có khả năng thích cậu?"
"Bởi vì tôi không đủ tư cách."
Điền Nghiêm Kỳ nói như vậy, nhưng Hạ Diệu nhìn vào mắt hắn lại cảm thấy đó hoàn toàn không phải là loại tự hạ thấp bản thân, hắn ta rõ ràng rất lý trí và tỉnh táo khi nói câu này. Mục đích không phải là để nịnh bợ Hạ Diệu mà là hiện lên một loại ý chí rằng tôi sẽ phấn đấu tới cùng.
Có đôi khi, cồn cay có tác dụng như thuốc phiện, cũng có thể làm cho lòng của người ta càng thêm tỉnh táo. Ít nhất Hạ Diệu triệt để xác nhận một việc, Điền Nghiêm Kỳ ái mộ Viên Tung, không biết lòng ái mộ và tình yêu ranh giới cách xa bao nhiêu nhưng Điền Nghiêm Kỳ rõ ràng là đang hướng về cái gọi là 'tư cách' này mà tiến tới.
Cảm giác "nguy cơ" ập tới dồn dập, hơn nữa còn là một loại nguy cơ có nguồn năng lượng mãnh liệt, đây là loại bề ngoài thì không tranh giành nhưng bên trong lại là âm thầm tranh đấu, làm ra hàng loạt những âm mưu, thủ đoạn nho nhỏ. Phía sau những biểu hiện trông có vẻ là rất tệ lại chính là cả một sự tính toán vô cùng tinh vi nhằm đánh lạc hướng.Hạ Diệu lại không hề thể hiện cảm giác biệt khuất, trái lại như uống máu gà mà nhiệt tình mười phần.Tay vỗ lên vai Điền Nghiêm Kỳ, cố gắng nói, "Đừng nói như vậy, chuyện tình cảm không phải là đủ tư cách hay không đủ tư cách, chỉ có hợp hay không hợp thôi."
Nói bóng gió, lão tử đây chính là sẽ chống mắt lên xem cậu chứng minh cậu và Viên Tung cái gì gọi là trời sinh một đôi!
Điền Nghiêm Kỳ cười hắc hắc, cùng Hạ Diệu cụng chai, "Nói một hồi cứ tưởng như là nói thật thế? Nào, uống thôi!"
Hạ Diệu gương mặt có vẻ hơi say, nằm thẳng ở trên bãi cỏ, tóc cắm vào rễ cỏ chằng chịt, ngực thở phập phồng không quy cách đặc biệt mê người. Điền Nghiêm Kỳ chỉ là nhìn lướt qua liền có loại cảm giác như tim đập rộn lên, mới hiểu vì sao Viên Tung lại có thể đối với cậu ta động tâm.
Viên Tung tiếp bạn bè và nhân viên ở bên kia xong, lúc đi đến bên Hạ Diệu, Hạ Diệu đã nửa tỉnh nửa say.
"Hai người còn uống không ít?." Viên Tung mặt hướng về mấy vỏ chai bia nằm đầy đất, nói.
Điền Nghiêm Kỳ: "Tôi không uống bao nhiêu, hầu như đều là do anh ta uống, lúc tôi đang nói chuyện với anh ta, anh ta liền uống liên tục bốn năm chai."
Viên Tung nhãn thần thay đổi, không nói gì, dùng thân thủ đỡ Hạ Diệu dậy.
"Đi, theo tôi đi về phòng ngủ."
Hạ Diệu ưỡm ờ hai tiếng, vẫn không nhúc nhích.
Viên Tung trực tiếp dùng một lực mạnh đem Hạ Diệu kéo lên trên vai, dốc đầu ngược xuống, vác cậu ta đến phòng làm việc. Nửa đường, Hạ Diệu ở sau lưng Viên Tung vỗ một cái, nói: "Đừng khiêng tôi kiểu này, mấy thứ trong bụng tôi trào ra ngoài hết." Vì vậy, Viên Tung đem cậu ta ẵm ngang trước người.
Hạ Diệu dùng tay ôm lấy cổ của Viên Tung, hiên ngang nói: "Tôi là 'khuất nguyên' (*), anh là đại 'Tung' tử (**), tôi chính là 'ăn thịt' anh!!"
(*) Khuất Nguyên: căn bản, nguyên căn là đi khuất phục người khác.
(**) đại "Tung" tử: chữ "Tung" của Hạ Diệu lúc này mang hàm ý phóng túng, lẳng lơ, ý chỉ Viên Tung là một tên phóng túng.
Viên Tung cảm thấy buồn cười, cánh tay vừa nhấc lên liền không xem lời nói của cậu ta ra gì, cúi đầu xuống ở trong miệng của cậu ta hôn một cái.
Dòng nước ấm áp từ vòi phun dội vào bộ ngực của Hạ Diệu, cổ và đôi gò má như bị hung khói đỏ hồng, chất cồn trong cơ thể bắt đầu từ trong lỗ chân lông thoát ra ngoài. Men say công phá toàn bộ hệ thống thần kinh của Hạ Diệu, sức lực đã sớm mất sạch.
Hạ Diệu nhô răng nanh ra, chạy đến trên người của Viên Tung gặm nhắm. Viên Tung vẫn còn nhớ như in trong lòng rằng Hạ Diệu có thói quen uống say sẽ cắn người khác. Lần trước đã bị cậu ta cắn cái lỗ tai đến chảy máu trên suốt chặng đường dài về công ty. Hiện tại cậu ta cứ cắn cắn gặm gặm trên người mình....lỡ như cắn tới dương v*t thì....
Hạ Diệu vẫn còn mơ mơ màng màng như đoán được ý nghĩ của Viên Tung. Nếu Viên Tung can đảm 'tham chiến', Hạ Diệu sẵn sàng biến mong muốn của Viên Tung trở thành hiện thực.Một tiếng cười lẳng lơ vang lên, khiến bàn tay của Viên Tung đang gội đầu cho Hạ Diệu bỗng hơi dừng lại. Hàm răng của Hạ Diệu bắt đầu ở yết hầu của Viên Tung gặm cắn, tiếp đến là liếm dọc rãnh ngực sâu thẳm rắn chắc quyến rũ của hắn ta, sau đó sang bằng cơ bụng tám múi dựng lên như hình chữ "phong" (*), xuống thêm một chút nữa là bộ lông bụng bị nước làm nhướt nhẹp hiện lên sáng bóng, cuối cùng là một loại cảm xúc dâng trào ập lên cự vật.
(*) chữ "phong": "丰"
Viên Tung sốt ruột, bàn tay luồng trong mái tóc ướt nhẹp của Hạ Diệu định lấy ra, Hạ Diệu lại đột nhiên ngừng lại.
"Tôi nhớ ra rồi, ngày hôm nay Lý Chân Chân mới cho tôi một chai dầu bôi trơn."
Nói xong, thần kinh có chút xao động, không nhanh không chậm đem chai dầu bôi trơn từ trong túi áo ra, đổ vào lòng bàn tay một ít, bôi lên cự vật của Viên Tung.
Cảm giác ẩm ướt dễ chịu, hơn nữa lại còn được lòng bàn tay của Hạ Diệu nắm chặt chà xát, con ngươi của Viên Tung trong nháy mắt hóa đỏ rực.
Lúc Hạ Diệu thoa xong, đưa mũi đến cự vật của Viên Tung ngửi một cái, một mùi hoa quế thoang thoảng bay ra, nhất thời nội tâm bài xích từ sâu trong lòng biến thành lòng hảo cảm, nhịn không được tiếp tục ngửi thật lâu.
Cự vật của Viên Tung được hơi thở ấm áp của Hạ Diệu nhiều lần tạt vào lớp da mỏng bên ngoài, cảm giác ngứa ngáy tựa như đang được vô số những sợi chỉ se se khẩy khẩy vào làn da nhạy cảm. Hạ Diệu lại không chút kiêng kỵ, liên tục hít ngửi cái bộ phận riêng tư của giống đực, biểu tình say sưa ngây ngất. Hành động này của Hạ Diệu trong mắt Viên Tung chính là cợt nhã phóng đãng lẳng lơ đến tột cùng, hai cái chân như đinh thép của hắn ta tuy đã cố gắng gượng nhưng cũng không thể chống lại mà rung giật liên tục.
Bỗng nhiên, Hạ Diệu ở giữa hai háng của Viên Tung, nhắm vào những sợi dây thần kinh dày đặt của cự vật...cắn một cái. Trong nháy mắt, khoái cảm cùng sự thô bạo ở ngay 'tiểu phúc tử' bắt đầu bùng nổ.
Trước đây cái lỗ tai chịu "ngược đãi" như thế nào thì bây giờ cự vật bị hành hạ y như vậy. Hàm răng của Hạ Diệu cắn lúc nhẹ lúc mạnh, lúc nhanh lúc chậm, tê tê dại dại mà công kích vào từng sợi dây thần kinh yếu ớt của Viên Tung.
Hạ Diệu thích nghe những tiếng rên rỉ nặng nề của Viên Tung, thích nhìn thấy gương mặt vì tê sướng mà trở nên méo mó của hắn, thích hắn ta lúc không khống chế được liền nắm đầu tóc của mình giật thật mạnh. Mỗi lần như thế này, Hạ Diệu liền dùng mảnh răng nanh sắc bén đâm vào lỗ tiểu của Viên Tung, lại còn dùng ánh mắt câu hồn khiêu khích hắn.
"Aaaa-- "
Viên Tung phát ra tiếng hô to như dã thú, cái mông đầy bắp thịt rắn chắc co quắp mất kiểm soát.
Hạ Diệu tiếp tục cắn, phát điên lên mà cắn.
Viên Tung đồng tử như đổ máu, bàn tay to lớn đặt vào gò má cậu ta định kéo cậu ta lên thao một trận....nhưng Hạ Diệu lại không chịu nhả ra, hàm răng cứ ngấu nghiến, càng cắn càng cuồng dã.
Viên Tung rơi vào đường cùng chỉ có thể lên tiếng khẩn cầu, "Bảo bối à... cậu trước tiên nới lỏng miệng ra một chút được không?"Hạ Diệu lúc này mới chịu nhả miệng ra, một giây sau đã bị Viên Tung thô lỗ dán chặt vào tường, giơ một chân của cậu ta lên, bắt đầu trét dầu bôi trơn ẩm ướt, bị Viên Tung ép nhét cự vật to cứng vào trong 'mật đạo'.
"Aaa..."
Hạ Diệu vung cổ lên, ngón chân co quắp.
Viên Tung một bên hung hăng đâm sâu vào trong, một bên lớn tiếng bên tai Hạ Diệu: "Đau không?"
Hạ Diệu tiếng khóc nức nở, rên rỉ.
"Đau... To quá... Cứng quá..."
Viên Tung thao ngày càng thô bạo, toàn bộ chiều dài của dương v*t không đơn thuần chỉ là rút ra thọc vào mà là hung hãn va đập.
"Đã lỡ muốn làm cậu đau rồi làm sao bây giờ?"
Nói xong câu phát biểu bạo phát đó, Hạ Diệu bắt đầu "chiến đấu" với Viên Tung.
Phập phập phập....
Cái eo của Hạ Diệu co quắp, phần thịt mông đang cuồng chiến, một bên rên rỉ một bên diêu bãi cái mông. Thậm chí lúc Viên Tung đang sắp không thể khống chế, lại cố tình ép chặt cái mông và cơ hậu môn lại khiến hắn ta càng tê dại điên loạn.
Viên Tung quả thực như bị ép điên lên mà đâm thọc vào hậu môn cậu ta cuồng dã, độ va đập cực mạnh khiếp người khiến cậu ta la lên những tiếng kinh hô. Hắn đem thân thể Hạ Diệu lật lại, thô tục gặm cắn cậu ta.
"Con mẹ nó tại sao tôi lại thích thao cậu như vậy chứ?" Bàn tay to lớn của Viên Tung siết cổ của Hạ Diệu, tâm tình hưng phấn cực độ khó có thể kiểm soát, "Cậu đem tâm hồn nhỏ bé của tôi câu dẫn đi chỗ nào rồi hả????"
Tay của Hạ Diệu ôm lấy cổ của Viên Tung, diêu bãi vòng eo khiến cái mông liên tục nuốt lấy cự vật của hắn.Gương mặt bắt đầu méo mó, những tiếng kêu rên tiêu hồn bắt đầu vang vọng, cứ mỗi tiếng rên vang lên là một dòng dịch thể nóng ẩm được bắn ra. Tiếp theo liền gắt gao cắn vai của Viên Tung, cắn đến chảy ra máu.
"Nghỉ việc đi... Không được bước ra khỏi cửa..." Viên Tung một bên cuồng thao một bên thô tục nói những chuyện điên khùng, "Sau này tôi sẽ nhốt cậu lại... để một mình tôi cưng chiều, để một mình tôi thao... Kệ mẹ tên nào cũng đừng hòng tơ tưởng tới cậu..."
Một dòng dịch trắng đục sền sệt hòa lẫn với máu bắn vào trong cơ thể Hạ Diệu.
Trong nháy mắt, Viên Tung như sa vào cõi chết vì sung sướng.
Cuối tuần, Tuyên Đại Vũ với tư cách là chế tác đến để tuyển chọn diễn viên. Hắn cùng với đạo diễn bàn luận, nam chính thứ nhất cơ bản là đã được nội bộ bên trong tuyển xong, do một diễn viên nổi tiếng đảm nhiệm, lần này casting chủ yếu là nam chính thứ hai.
Tuyên Đại Vũ dẫn theo Vương Trì Thủy. Trên đường, Vương Trì Thủy khó nén tâm tình kích động.
"Vì sao không chọn toàn bộ là diễn viên mới? Vì sao không thể casting vai nam chính thứ nhất?"
Tuyên Đại Vũ một bên hút thuốc, một bên mạn bất kinh tâm trả lời: "Đạo diễn không hẳn là có quyền đổi diễn viên, các nhà đầu tư cũng không dám mạo hiểm chuyện, có người nổi tiếng đóng trong phim sẽ an toàn hơn."
Chân tướng của sự thật là: Tuyên Đại Vũ là người chọn kịch bản, chủ yếu là nói về tình cảm giữa hai cậu học sinh, trong đó hình tượng nam chính thứ nhất là hình ảnh của Tuyên Đại Vũ năm đó. Tuyên Đại Vũ sợ Vương Trì Thủy lúc thử vai được đạo diễn chọn đóng vai chính thứ nhất, như vậy chẳng khác nào Tuyên Đại Vũ tự đem hình tượng của bản thân phá hủy.
"Diễn cho tốt vào." Tuyên Đại Vũ vỗ vào chân Vương Trì Thủy, "Nói không chừng cậu có thể trở một Vương Bảo Cường thứ hai." (*)
(*)Vương Bảo Cường: diễn viên hài của màn ảnh Trung Quốc
"Xíaaa..." Vương Trì Thủy điệu bộ khinh thường, "Vương Bảo Cường nào có đẹp trai như tôi? Hắn lăn lộn đến chết cũng chỉ là một ngôi sao, còn tôi chính là một ngôi sao tài năng, là thần tượng của mọi người."
Tuyên Đại Vũ xém chút là đem đầu lọc thuốc lá nhét vào trong miệng Vương Trì Thủy.
Xe chạy một lúc liền tới nơi, Vương Trì Thủy nhịn không được hỏi một câu tận đáy lòng.
"Anh vì sao đồng ý cho tôi tới thử vai?"
Tuyên Đại Vũ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta.
"Bởi vì tôi muốn cho cậu được người khác đánh giá đúng thực lực."
Vương Trì Thủy "..."
Đến lúc lên thử vai, Tuyên Đại Vũ cùng thành viên tổ đạo diễn vừa đi vừa thảo luận tiêu chí và chủ đề casting. Vương Trì Thủy cũng giống như những người khác đang đứng xếp hàng đợi tới lượt mình.
Đứng xếp hàng trước Vương Trị Thủy là một đám học sinh trung học, còn phía sau thì đúng là những diễn viễn quần áo chỉnh tề. Người ta đều mang theo hồ sơ lý lịch về quá trình làm việc của bản thân, chỉ có Vương Trì Thủy là bàn tay trần, gương mặt thì lộ ra vẻ lừa đảo khó tin.
Dàn người đến casting đang hồi hộp lo lắng đứng bên ngoài, đột nhiên thân ảnh quen thuộc đập vào mi mắt.
"Trương Thần Đông, thật là anh sao?" Vương Trì Thủy đột nhiên từ trong đám người đang xếp hàng nhảy ra, chợt nhào tới, hào hứng nói, "Tôi siêu thích anh diễn trong bộ phim《 Phá quán tử phá suất 》, tôi xem đi xem lại không dưới mười lần, không nghĩ tới việc anh cũng tới thử vai, anh ký tên cho tôi nha!"
Người trợ lý của Trương Thần Đông đẩy Vương Trì Thủy ra, đặc biệt khinh người: "Không biết ý tứ à, chúng tôi đang bận việc, phải đi vào trong trước, đạo diễn đang hối thúc."
"À..." Vương Trì Thủy hơi lộ ra vẻ thất vọng.
Người diễn viên này tên là Trương Thần Đông, anh ta cùng với người trợ lý đi thẳng vào trong theo lối VIP, trong nháy mắt khiến cho mọi người bàn tán, một vài thanh niên trẻ tuổi cùng nhân viên ở đây nói nhao nhao lên.
"Dựa vào cái gì mà hắn ta được vào trước? Chúng tôi đều đã đợi nửa ngày."
"Trời ạ, không phải nói cơ hội là chia đều cho mọi người sao?"
"Một diễn viên hạng ba thì giỏi lắm sao?"
"..."
Kết quả, lúc Vương Trì Thủy muốn quay lại vị trí lúc nãy trong hàng, căn bản người khác đã chiếm lấy vị trí đó. Bởi vì số lượng người tham gia quá lớn, cơ hội khó có được, ai cũng muốn cướp vị trí để đi vào trước, Vương Trì Thủy chỉ có thể ỉu xìu mà đứng cuối hàng.
"Mọi người hãy ổn định, sau đây chúng tôi sẽ mở phong bì đựng chủ đề casting ngày hôm nay!"
"Với đạo cụ là một con gà, hãy cùng nam chính thứ nhất diễn một đoạn tình tiết đồng tính."
HẾT CHƯƠNG!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...