Thế Bất Khả Đáng

Trans+Edit: LEO

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Hạ Diệu liền chạy đến cửa hàng bách hóa, chọn một đống mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam, định tặng cho Tuyên Đại Vũ, dỗ dành vị đại thiếu gia kiêu ngạo đang "vô cớ" giận dỗi.

Kết quả, tiền còn chưa trả xong, điện thoại của Trương Điền liền gọi tới.

"Hạ Diệu, vừa xảy ra chuyện lớn, liên quan tới mấy người vệ sĩ bên công ty mà cậu hay lui tới. Người đã bị áp giải đến phân cục XX, tôi có một người bạn tốt làm việc ở đó, vừa rồi cùng tôi trò chuyện mới biết đến chuyện này. Tôi không dám làm lỡ chuyện, liền nhanh chóng gọi cho cậu một tiếng..."

Hạ Diệu biến sắc, vội vã xách đồ quay trở về.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Hạ Diệu hỏi Trương Điền.

Trương Điền chỉ vào màn ảnh máy vi tính, "Cậu xem đi, tin tức trong này cả."

Hạ Diệu vội vàng ngồi vào vị trí của Trương Điền nhìn kĩ cái tin tức kia, càng xem sắc mặt càng kém. Về cơ bản nội dung là thế hệ bảo tiêu trước đây được đào tạo từ công ty Viên Tung đòi nợ trái pháp luật, sau đó thu huê hồng theo phần trăm, hơn nữa trong quá trình đòi nợ còn sử dụng thuốc nổ gây thương tích cho quần chúng vô tội, tạo ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

"Không thể nào!"

Trong lòng Hạ Diệu nắm rõ, từ ngày cậu ta hỗ trợ tiếp quản công ty, các huấn luyện viên không chỉ một lần nhấn mạnh chuyện này. Tuyệt đối không được kí bất kì một hợp đồng nào trái pháp luật, cho nhiều tiền hơn cũng nhất định không kí.

Trương Điền cũng ở bên cạnh nói: "Tên nhà báo này cũng quá nhanh tay, vụ việc còn chưa thẩm tra xong, tin tức đều đã phát ra ngoài, nói như đúng rồi, so với cảnh sát còn am tường hơn."

"Cái này rõ ràng là phỉ báng mà!"

Hạ Diệu không cam lòng, trang báo này đúng là khách quan đưa tin, không có công bố những cá nhân bình luận, nhưng bên trong lại nói bóng gió nhằm hãm hại công ty Viên Tung, rằng huấn luyện bảo tiêu chỉ là chiêu trò, thực chất là một công ty đòi nợ. Còn ám chỉ tuyển nhận học viên là ngụy trang, căn bản không có nội dung huấn luyện, và cố tình tổ chức các buổi huấn luyện bổ túc để thu phí huấn luyện.

Mẹ nó! Hạ Diệu âm mặt đứng dậy, hướng về Trương Điền và tiểu Huy nói: "Tôi phải đến phân cục XX xem một chút, bên này giúp tôi trông coi, có nhiệm vụ khẩn cấp gì thì gọi điện thoại tôi."


"Được, cậu đi đi."

Gần tới một giờ chiều, Hạ Diệu mới đến phân cục XX.

Sau khi được trình bày thì vụ việc này xảy ra vào giữa trưa, mà khoảng thời gian tên phóng viên đó gửi bản soạn thảo bài báo đi chưa tới hai tiếng đồng hồ. Người bị tình nghi lần đầu tiên đòi nợ không thành, lòng mang oán hận. Dùng pháo tự chế thành bom đơn giản, cột chặt vào cổng của công ty đang thiếu nợ, kết quả nhân viên đi ngang qua đạp phải, bom nổ lên gây thương tích.Hạ Diệu nhìn thấy người bị tình nghi, hoàn toàn là khuôn mặt xa lạ.

Nói là người trong nội bộ, nhưng thật ra là năm ngoái tham gia vào huấn luyện ở công ty, trong lúc tuyển chọn thì bị đào thải, căn bản không tính là học viên chính thức.

Sở dĩ cái tên kí giả này châm chích đưa tin, căn bản là ác ý bôi nhọ.

Nói trắng ra chính là có người bỏ tiền, có người dùng tiền mà làm việc, hết thảy đều là kế hoạch hoàn hảo.

Về việc là do ai bày kế, Hạ Diệu lại không rõ lắm, mưu hại một lần không được chắc chắn lại sẽ trả đũa, công ty Hắc Báo nhất định không nuốt trôi sự việc lần trước. Hơn nữa có thể dùng người bên lĩnh vực truyền thông can thiệp, Hắc Báo nhất định có chống lưng đằng sau, cũng không phải không có khả năng điều động truyền thông làm chuyện mờ ám đem lại lợi ích cho bản thân.

"Cậu yên tâm đi, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ tra rõ."

Hạ Diệu gật đầu, "Phiền cậu nhọc lòng."

Viên Tung ở bên này cũng là vừa nhận được tin, liên kết sự việc với trận ác đấu ở làng du lịch suối nước nóng lần trước, mọi việc nhìn chung đã được vạch trần.

Trước đó, Viên Tung vẫn không biết trong lúc nghỉ lễ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bởi vì công ty bảo vệ Hắc Báo "bới lông tìm vết" thêu dệt chuyện không phải là ngày một ngày hai nên Viên Tung trở lại công ty cũng không tận lực hỏi và kiểm tra. Nếu như không phải tìm tòi những tin tức liên quan, thấy hình ảnh công bố trên mạng, hắn cũng sẽ chẳng hay biết gì.

Viên Tung không nghĩ tới, Hạ Diệu lại có loại bản lĩnh giấu diếm, qua mặt người khác như thế này.

Tuy rằng hình ảnh trong những bài báo đã được xử lý, nhưng Viên Tung liếc mắt một cái liền nhận ra Hạ Diệu. Có bị thiệt hại hay không tạm thời không bàn, chỉ là nhìn Hạ Diệu biểu tình dữ tợn và động tác liều mạng, cũng đủ để cho Viên Tung không khỏi xót thương, không đành lòng. Cảm giác quả đấm của Hắc tử không phải là đấm vào cậu ta, mà là đấm vào trong ổ tim của mình.

Hạ Diệu vừa tan ca, liền đến phòng làm việc của Viên Tung nghiêm nghị lên tiếng trách khứ.


"Chuyện lớn như vậy vì sao không gọi điện thoại cho tôi?"

Dù cho đứng ở bên ngoài, Hạ Diệu đều có thể bị tiếng gầm của Viên Tung làm cho trái tim chấn động mà run bần bật lên nhưng lại nói đứng ở bên trong là từng huấn luyện viên một đang có mặt, chỉ có Thi Thiên Bưu lên tiếng.

"Là anh ta ra lệnh không được gọi cho cậu, nói muốn cho cậu một năm tốt đẹp."

"Nghe anh ta hay là nghe tôi?"

"Ai..Ai nghe lời ai?!"

"Ầm" một tiếng, không biết thứ gì đổ vỡ.

Tiếng tra hỏi của Viên Tung vang lên lần nữa khiến người khác kinh sợ, "Thì ra lúc tình hình khẩn cấp, cần chỉ thị, các người lại phải nhờ tới cậu ta xuất đầu lộ diện? Các ngươi không biết thân phận của cậu ta rất nhạy cảm sao? Hắn còn nhỏ không hiểu chuyện không nói đến làm gì, mấy người các ngươi cũng là một đám không có đầu óc sao?Hạ Diệu chưa từng chứng kiến Viên Tung phát hỏa như vậy, thế cho nên cậu ta phải từ phía sau thay Thi Thiên Bưu nói đỡ hai câu, đều bởi vì trong lòng lo sợ, không dám mạo muội thẳng tiến đi vào.

Bên trong phòng làm việc chỉ chốc lát rơi vào tĩnh mịch, mọi người rời đi, phải mất một lúc sau, Thi Thiên Bưu mới từ bên trong đi ra.

Hạ Diệu thấy Thi Thiên Bưu sắc mặt đen sầm, lòng đặc biệt băn khoăn.

Cũng may Thi Thiên Bưu bụng dạ rộng rãi, nhìn thấy Hạ Diệu chỉ là bĩu môi, ám chỉ Viên Tung hắn đang nổi nóng, bảo cậu ta lúc nói chuyện nên kiềm chế một chút, mất công lại bị mắng vô cớ.

Hạ Diệu đứng bên ngoài một lúc sau, mới nhấc chân đi vào trong.

Viên Tung ngửa người, tựa lưng trên ghế làm việc, mắt hơi híp lại, sắc mặt như trước rất khó coi, thế nhưng tận lực khắc chế. Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Viên Tung cũng không đem mắt mở ra, chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu.

"Đến ăn cơm chiều?"


Giọng điệu ôn hòa, bình thản đó khiến lòng của Hạ Diệu nhẹ đi một chút, câu tiếp theo liền lập tức khiến cậu ta khẩn trương.

"Chuyện ở làng du lịch các người sống mái với nhau tôi đã biết."

Hạ Diệu rùng mình, gương mặt căng cứng không nói nên lời.

Viên Tung chậm rãi mở mắt, yên lặng nhìn chăm chú vào Hạ Diệu, dáng vẻ tươi cười, thâm trầm, ôn hoà hiền hậu.

"Cám ơn cậu."

Tất cả yêu thương, buồn bực, hổ thẹn đều là tự bản thân Viên Tung lưu lại, chậm rãi nếm từng mùi vị cảm xúc, biểu tình của hắn đối với Hạ Diệu lúc này đơn thuần chính là cảm kích, khắc sâu tận đáy lòng hắn còn là sự xúc động, chân thành tha thiết, yêu thương quan tâm nồng thắm.

Hạ Diệu tưởng rằng Viên Tung sẽ trách cứ, cho rằng Viên Tung sẽ nói những thứ đại loại như "Tôi không mong muốn cậu làm như vậy ", "Cậu không nên gạt tôi", cũng bởi vì hắn ta là đại nam tử hán lúc gặp hoạn lại để Hạ Diệu đứng ra hy sinh. Kết quả Viên Tung nói ra một câu thành khẩn cảm tạ, ngược lại làm cho Hạ Diệu cảm giác không nỡ.

Cậu ta thử an ủi Viên Tung.

"Tin tức ngày hôm nay tôi đã xem, điểm đáng ngờ rất nhiều, trăm ngàn chỗ hở, người sáng suốt đều có thể nhìn ra mờ ám. May là chỉ là có trang web công bố, không có lan đến gần nguồn truyền thông chính. Tôi đã mời những bộ ngành liên quan vào can thiệp, nhờ bọn họ mau chóng đem những tin thất thật bác bỏ đi, giảm bớt ảnh hưởng tiêu cực."

"Tôi đã đến phân cục thụ án, đội trưởng án hình sự nói vụ này nhất định điều tra rõ. Chỉ cần tra được chân tướng, lập tức bắt đơn vị truyền thông xin lỗi, trả lại danh dự mà các anh đã bị tổn thất."

"Yên tâm, có tôi đây." Hạ Diệu nói.

Bàn tay to của Viên Tung đặt vào sau ót của Hạ Diệu, một tay đem hắn nhét vào trong lồng ngực.

"Nghe lời, đừng... dính vào chuyện này nữa, tự tôi có thể giải quyết."

Hạ Diệu nói: "Việc này đối với tôi mà nói, tựa như anh làm một bữa cơm đơn giản vậy."

"Tôi không muốn để cậu làm cơm."


Hạ Diệu không nói cái gì nữa, cậu ta biết Viên Tung trong lòng lo lắng. Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, cũng giống như cậu ta từng vô số lần cảnh cáo Viên Tung... đừng quấy rầy mình nữa, nhưng Viên Tung vẫn cứ mặt dày làm phiền hắn.

Có một số việc, căn bản không cần phải thương lượng.

Hai người vừa hàn thuyên một hồi, Hạ Diệu nhìn lên phát hiện đã không còn sớm, liền hướng về Viên Tung nói: "Tôi còn có việc chưa làm xong, sẽ không ở lại cùng anh ăn cơm."

"Còn có chuyện gì?" Viên Tung truy vấn.

"Đừng quan tâm, không phải việc của anh đâu."

Hạ Diệu muốn đem mỹ phẩm dưỡng da đến cho cháu cố đời thứ sáu của hoàng đế Hiên Viên: đồng chí Đại Vũ.

Viên Tung đem Hạ Diệu tiễn tới cửa, dặn dò hắn hai câu, sau đó đưa mắt nhìn cậu ta rời đi.

Hạ Diệu lái xe thẳng đến nhà Tuyên Đại Vũ, trên đường cảm thấy linh kiện nào đó trong ô tô có vấn đề, mở ra đặc biệt không được bình thường. Hạ Diệu tìm một chỗ tương đối rộng rãi và an toàn ở ven đường, dừng xe lại kiểm tra trục trặc.

Đột nhiên, bên cạnh đường lớn xuất hiện một bóng người.

Hạ Diệu híp mắt đảo nhìn qua, ánh mắt thoáng chốc bình tĩnh.

Vệ Vương công ty bảo tiêu Hắc Báo—— Hắc tử.

Hắc tử - cái tên quả nhiên hợp với dáng người, da rất đen, thế nhưng đôi mắt lại sáng hơn người thường.

Ngày đó giao thủ, Hạ Diệu vẫn còn đối với người này không có cảm giác gì. Hiện tại khi trời tối, phát hiện người này có con ngươi sáng tựa như mắt mèo, sâu thẳm chiếu sáng, thoạt nhìn sẽ làm cho người khác phải hoảng sợ.

"Ta là nên gọi ngươi bằng Viên công tử? Hay nên gọi ngươi là vợ nhỏ của tên họ Viên?"

Hạ Diệu ánh mắt nghiêm trọng, cái kềm trong tay chợt hướng về phía Hắc tử phóng tới. Hắc tử cấp tốc né tránh, cái kềm từ mặt của hắn xẹt qua, bay thằng đến bức tường gạch sau lưng, đập vỡ ra một cái lỗ lớn, vụn gạch bay tung tóe.

Hết chương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận