Tiêu tốn mất hai ngày, tất cả rượu nho đều được lọc xong. Sau đó Tống Hữu Căn lại đi trấn trên mua về hai cái vại sành chỉ nhỏ hơn cái lu nước một chút, rửa sạch sẽ tiêu độc, rượu nho sau khi được lọc đều đổ vào trong hai cái vại này, đậy kín nắp, rồi không hề động đến nữa, còn lại mấy cái vại lớn, đại khái khoảng bốn năm mươi cân, lưu một phần để nhà mình uống, dư lại đến lúc đó đều đưa đi Tô gia.
Tô Uyển trong lòng biết người Tống gia nhất định luyến tiếc uống, lại hạ quyết tâm chính mình nhất định phải dọn một vò về phòng, mỗi ngày trước khi ngủ uống một chén, lưu thông máu dưỡng nhan yên giấc, còn có thể dùng để làm mặt nạ.
Nàng mới đầu tính toán nhưỡng rượu nho là vì chính mình dùng, mặt khác đều là phụ gia giá trị.
Cuối tháng Chín, thư viện Tống Tử Hằng lại nghỉ để thu hoạch vụ thu, hắn không có nhờ người mang tin trở về, tự mình thuê xe bò chạy về Tống gia thôn, hắn đi từ sớm, khoảng giờ Tỵ liền về tới nhà, xách theo đồ vật vào nhà, thế nhưng trong viện không có một ai, đi vào phòng mình xem cũng không có một bóng người, hắn liền buông đồ vật, ở trong phòng thay đổi một thân y phục cũ, mới vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Tống Tiểu Muội mang theo một thân bùn đã trở lại, trong tay còn xách một con cá trắm cỏ rất lớn đang tung tăng nhảy nhót, cá lớn vung đuôi, nước bùn liền bắn lên mặt nàng.
Tống Tiểu Muội từ bên cạnh giếng xách cái thùng múc nửa xô nước, đem cá bỏ vào trong, lại sợ nó nhảy loạn rơi vào giếng, cố ý đem thùng cách xa hai mét, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tam ca của nàng, lập tức kinh hỉ nói: “Tam ca, huynh đã về rồi? Lần này thư viện cho nghỉ mấy ngày?”
“Theo thường lệ là nửa tháng, trong nhà bắt đầu gặt lúa rồi sao?”
“Còn phải đợi hai ngày nữa, mấy ngày trước bắt đầu đào khoai lang đỏ, còn không có đào xong đâu, lão thúc lại tới nói nên đi bắt cá, người bán cá trấn trên đã chào hỏi thuyết minh ngày mai sẽ tới thu, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, cha nghĩ một công đôi việc, dứt khoát cũng đào ngó sen luôn, người thu ngó sen nhà chúng ta năm ngoái nói năm nay cũng muốn, trực tiếp đưa đi là được, vì thế hôm nay cả nhà đều đang bận việc, làm xong cái này mới bắt đầu gặt lúa.”
Tống Tử Hằng gật gật đầu, lại hỏi: “Trong nhà không có ai, có phải đều đi hồ sen hay không?”
Biết Tống Tử Hằng đang hỏi ai, Tống Tiểu Muội cũng không bán cái nút, nói thẳng: “Đúng vậy, đều đi xem náo nhiệt, Tam tẩu thoạt nhìn còn hưng phấn hơn so với Tam Nữu Tam Oa, cứ như chưa bao giờ gặp qua, ngày thường nhắc đến ăn liền vui mừng, hôm nay nấu cơm đều kêu không được tẩu ấy, nói là ta tự mình nhìn rồi làm đi.”
Tống Tử Hằng không khỏi cười: “Còn không phải là chưa từng thấy sao.”
“Nhưng là Tam tẩu không tới chỉ giáo, ta nào biết nên làm cái gì, vài ngày liền đều ăn cá, hấp, kho tàu, hầm cải chua, đều mau ăn ngán……” Tống Tiểu Muội nói, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, “Không bằng ta làm cá chưng tương phiến đi, Tam ca còn chưa ăn qua, rất thơm, chỉ là có chút cay.”
Tâm tư Tống Tử Hằng không ở nơi này, chỉ cười một tiếng nói: “Ngươi quyết định là được, ta đi trước nhìn xem có thể giúp đỡ cái gì không.”
“Mau đi đi.” Tống Tiểu Muội vẫy vẫy tay, “Nhất định Tam tẩu sẽ bị dọa nhảy dựng, nàng không biết huynh mấy ngày này sẽ trở về, còn tưởng rằng phải chờ tới cuối năm.”
Nhưng mà Tống Tử Hằng lòng tràn đầy chờ mong gặp được Tô Uyển, Tô Uyển lại không có vẻ nhiều kinh hỉ, lực chú ý của nàng đều bị công việc ở hồ sen hấp dẫn, lần này là bắt cá đào ngó sen ở một diện tích lớn, trực tiếp rút nước tới nửa ao, bùn ở đáy ao đều lộ ra, từng con cá béo ở trong nước nhảy lên, thình lình liền bị bắn đầy bùn lên mặt.
Tống gia trừ bỏ Tam Nữu Tam Oa, và Tống nãi nãi, những người khác đều đi xuống bắt cá đào ngó sen, đều là người làm việc quanh năm suốt tháng nên tốc độ đương nhiên mau, từng thùng từng thùng cá cùng ngó sen lục tục đưa lên, Đại Oa vận khí tốt tóm được một con cá lớn gần mười cân, đắc ý giơ về phía Tô Uyển hô: “Tam thẩm, xem ta xem ta!”
Sau đó Tô Uyển liền nhìn thấy cái đuôi của con cá lớn kia hướng về phía Đại Oa vênh mặt lên, toàn bộ thân mình ưu nhã rơi vào trong ao, Đại Oa lảo đảo lùi về sau hai bước, chân hãm ở trong bùn không di chuyển được, cả người ngả ra sau, suýt nữa quăng ngã chổng vó.
Mọi người cười ha ha, Tô Uyển cũng ở bên cạnh cười đến ngã trước ngã sau, nàng trong lòng ngo ngoe rục rịch, lần đầu thấy cảnh tượng sinh động như vậy, nàng cũng muốn đi xuống bắt hai con cá, đào mấy cái ngó sen đi lên, cái quá trình này nhất định rất thú vị.
Nếu so sánh với nơi này, thì những khu du lịch sinh thái ở đời sau đều chỉ có thể tính là tầm thường. Tô Uyển một bên nghĩ, một bên còn lặng lẽ xem thường một chút mấy ông chủ của những khu du lịch sinh thái ở đời sau đó hố người, đào cái ao nhỏ phóng mấy con cá dưỡng chút ngó sen đã kêu trải nghiệm nông trang sinh thái? Thật nên kêu bọn họ tới Tống gia thôn lấy kinh nghiệm, nhìn xem cái gì kêu là sinh thái chân chính.
Tống Tử Hằng đi về phía bên này, xa xa liền thấy bên hồ sen mà nhà hắn cùng lão thúc nhận thầu đứng đầy người, thôn dân ở chung quanh làm việc, nhìn thấy nơi này náo nhiệt, cũng muốn thò qua tới nhìn một cái nghỉ một chút, ở bên trong đám người mặc bố y cũ màu đen màu xám, Tô Uyển mặc một thân váy áo vàng nhạt liền như hạc trong bầy gà. Tống Tử Hằng không tốn chút công sức liền nhìn thấy nàng, thoáng như một đóa hoa duyên dáng yêu kiều mọc trên đỉnh huyền nhai, khiến người kinh diễm, thậm chí chấn động.
Tống Tử Hằng không tự chủ được dừng bước chân, ngơ ngẩn nhìn phía trước, tươi cười trên mặt Tô Uyển, hắn chưa bao giờ nhìn thấy, chưa từng gặp ở trên mặt nàng, cũng chưa từng gặp ở trên mặt bất luận người nào, rốt cuộc nụ cười này có bao nhiêu sáng lạn, hắn nói không nên lời, bởi vì không có vật tham chiếu, lại có loại cảm giác bừng tỉnh, cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy con người chân thật, sống sờ sờ của nàng.
Trầm tư một lát, đáy mắt Tống Tử Hằng không khỏi nhiễm một mạt thâm sắc, trên mặt khôi phục vẻ ôn hòa thường thấy, lúc này mới bước chân đi lên trước.
Mắt tiểu hài tử tinh nhất, Tam Nữu vừa quay đầu, liền nhìn thấy tiểu thúc của nó đi tới, tức khắc la lên một tiếng, bước chân ngắn nhỏ chạy tới: “Tam thúc đã về rồi!”
Tống Tử Hằng khom lưng bế Tam Nữu lên, đưa tay sạch sẽ lau mặt cho nó: “Nhìn này, đều dính bùn, sắp thành tiểu hoa miêu.”
Tống Tử Hằng ôm Tam Nữu đi đến trước mặt Tô Uyển, Tô Uyển mới quay đầu nhìn hắn một cái: “Tướng công đã trở lại?”
Cũng chỉ là cất tiếng chào hỏi mà thôi, nói xong tầm mắt lại về tới hồ sen, có con cá ở dưới lòng bàn chân nàng nhảy tới nhảy lui, giống như diễu võ dương oai, Tô Uyển nhìn đến lòng bàn tay đều phát ngứa.
Tống Tử Hằng vốn dĩ mấp máy môi định nói gì đó, thấy ánh mắt nàng chuyên chú như thế, liền không nói nữa, đem Tam Nữu đặt xuống mặt đất, bắt đầu cởi giày xắn tay áo xắn ống quần, tầm mắt Tô Uyển rốt cuộc chuyển dời đến trên người hắn, trong ánh mắt ẩn hàm hâm mộ.
Tống Tử Hằng cất tiếng chào hỏi cha mẹ hắn, rồi xuống hồ sen, ánh mắt thoáng nhìn Tô Uyển, bỗng nhiên vươn tay về phía nàng.
Tô Uyển sửng sốt, còn chưa nói lời nào, Tống nãi nãi vội nói: “Trong hồ lạnh, tức phụ ngươi còn chưa sinh dưỡng, cũng không thể đi xuống, vạn nhất lộng hỏng thân mình rồi thì làm sao bây giờ.” Tống nãi nãi trong lòng kỳ thật có chút sốt ruột, bà muốn ôm tằng tôn đã thật lâu, lại chậm chạp không thấy Tô Uyển có động tĩnh, nhưng bởi vì tam nhi thường ngày không ở nhà, một hai tháng mới trở về một lần, không thể hoàn toàn trách cháu dâu, nhưng trong lòng Tống nãi nãi nói thầm, tam nhi nhà bà thân cường thể tráng, tất nhiên là không thành vấn đề, nhất định là cháu dâu bị nhà mẹ đẻ kiều dưỡng, thân kiều thể nhược, không thể so với cô nương cường tráng ở nông thôn như bọn họ.
Tống Tử Hằng lại nói: “Tiểu Muội cũng xuống nước.”
“Tiểu Muội hàng năm làm việc nhà, thân mình cường tráng đâu, tức phụ ngươi không thể so.”
Tống Tử Hằng trong lòng biết sinh hay không sinh cùng thân thể Tô Uyển không có quan hệ, liền nhìn nàng một cái, nhìn thấy đáy mắt Tô Uyển một mạt tâm động, liền nói: “Không có việc gì, đã tiếp cận chính ngọ, nước cũng không lạnh.”
Tống nãi nãi không lay chuyển được tôn tử, liền lấy đôi mắt nhìn về phía Tô Uyển. Tô Uyển không xuống nước cũng không phải bởi vì bà, như cũ có chút chần chờ: “Xuống sẽ làm dơ quần áo ……”
“Giặt sạch là được.”
Dơ liền dơ đi, mặc dù tẩy không sạch sẽ cũng chỉ là một bộ quần áo. Tô Uyển quyết định thử một lần, liền cong lưng cũng chuẩn bị cởi giày, Tống Tử Hằng lại bỗng nhiên cất tiếng nói: “Nương tử, dưới đáy ao có vật cứng, nàng đi chân không sợ là dễ bị thương, đừng cởi vớ đi.”
Vì thế Tô Uyển cởi giày, đỡ lấy tay Tống Tử Hằng cẩn thận chen chân vào đi xuống, Tống Tử Hằng lại thình lình tay phải đỡ lấy nàng eo, trời đất quay cuồng trong chớp mắt, nàng đã đứng ở trong hồ nước, dưới chân mềm như bông, cảm giác hoàn toàn không giống như dẫm trên mặt đất, bùn còn khiến chân hãm sâu, vì không có cảm giác an toàn Tô Uyển theo bản năng bắt lấy cánh tay Tống Tử Hằng không bỏ, Tống Tử Hằng hoạt động một chút, cánh tay trái hữu lực đỡ Tô Uyển, đồng thời cong lưng, một cái tay khác linh hoạt vói vào bùn đào ngó sen.
Tô Uyển ngay từ đầu chỉ là không quen loại cảm giác hãm sâu vào vũng bùn này, chờ thích ứng một lát, liền cũng không sợ, buông tay Tống Tử Hằng ra, học bộ dáng của hắn khom lưng sờ soạng một trận, sờ đến một cái đồ vật, trên mặt lập tức tươi cười, dùng sức rút một cái, thế nhưng không chút sứt mẻ, nàng dứt khoát dùng cả hai tay, cắn răng dùng sức, Tống Tử Hằng thấy thế, vốn định qua hỗ trợ, vừa mới xoay người, đồ vật trên tay Tô Uyển liền xuất hiện, thuận tiện bắn lên một đống bùn, toàn văng ở trên mặt hắn, Tô Uyển cũng bởi vì quán tính ngã về phía sau, không hề dự triệu ngồi ở trên bùn, bởi vì mông nàng không ngừng trầm xuống bùn, Tô Uyển sợ tới mức liền chiến lợi phẩm cũng đều từ bỏ, ném lên mặt đất, theo bản năng kêu lên: “Tống Tử Hằng!”
Tống Tử Hằng lại đây, bắt lấy vai nàng, giống như rút củ cải đem nàng từ bùn kéo ra, Tô Uyển được cứu trợ thành công cũng không có cao hứng mấy, cả người nàng đều không tốt, cái tâm lý của một minh tinh thần tượng, mặc dù là xuyên qua thời không thay đổi cái thân thể, cũng vẫn như cũ ném không xong, nàng nghĩ đến vừa mới rồi hình tượng của mình đều quét rác, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, cố tình trên bờ còn có hai cái hùng hài tử cười đến ngã trước ngã sau, Tô Uyển còn nghe được Tam Nữu nói với Tống nãi nãi: “Tam thẩm xấu hổ xấu hổ, nàng dạy chúng ta từ nơi nào té ngã muốn từ nơi đó tự mình bò dậy, không cho gọi người hỗ trợ, chính nàng té ngã còn muốn hét Tam thúc kéo nàng lên.”
Đôi mắt Tô Uyển đảo qua, Tam Oa không sợ chết hướng nàng làm mặt quỷ: “Tam thẩm xấu hổ xấu hổ.”
Tô Uyển trừng mắt, lấy ra uy nghiêm của lão sư: “Không được cười, ai lại cười phạt các ngươi buổi chiều chép mười lần《 Tam Tự Kinh 》!”
Vừa quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tuấn tú bắn đầy bùn của Tống Tử Hằng, Tô Uyển một giây trước còn ra vẻ nghiêm sư, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, hận không thể ôm bụng cười to, tuy đã cố nhịn vẫn là không có thể nhịn xuống, cười ầm lên ra tiếng, thở hổn hển nói: “Tướng công…… chàng, mặt chàng…… Thật thật là anh tuấn tiêu sái…… Khí vũ phi phàm a!” Những lời này quả nhiên là rung động đến tâm can.
Tống Tử Hằng theo bản năng duỗi tay lau mặt, hắn không nhớ tới trên tay mình cũng đầy bùn, không những không lau sạch sẽ, thậm chí mặt biến thành một con đại hoa miêu, Tô Uyển cười đến càng khoa trương, Tống Tử Hằng bất đắc dĩ nói: “Còn không phải do nàng làm chuyện tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...