The Accidental Wedding

"Anh ấy là một hoàng tử," Lucy nhấn mạnh. "Và anh ấy cần một công chúa hôn anh ấy và sau đó anh ấy sẽ thức dậy."

"Đó là Công Chúa Ngủ Trong Rừng, ngốc à," Susan nói với cô bé.

"Giống nhau," Lucy tuyên bố quả quyết.

"Không, bởi vì Công Chúa Ngủ Trong Rừng là một cô gái còn anh ấy là con trai."

Henry tham gia. "Và con trai thì không thể nào là một công chúa xinh đẹp được."

"Tại sao không?"

"Bởi vì anh ấy không thể," Henry nói. "Chỉ có con gái mới có thể là công chúa xinh đẹp thôi."

Maddy mĩm cười. Cô không đồng ý. Người này hoàn toàn là đàn ông, và xinh đẹp.

"Em không quan tâm. Anh ấy đã ngủ gần 2 ngày rồi, và không ai ngủ lâu như thế cả, chắc là một mụ phù thủy độc ác đã đặt một câu thần chú lên anh ấy rồi. Và những phù thủy chỉ đặt những thần chú lên hoàng tử và công chúa thôi. Vì vậy ai đó cần phải hôn anh ấy và phá vỡ thần chú."

"Một công chúa. Bất cứ ai hôn anh ấy sẽ phải là một công chúa," John nói với vẻ uy quyền. "Và chúng ta chẳng biết bất kỳ công chúa nào quanh đây cả, vì vậy chắc là phải có một xô nước."

"Không!" Các cô gái kinh hoàng. "Anh dám ném nước lên anh ấy à, John Woodf-"

"Im lặng nào, các em," Maddy can thiệp. "John, dừng việc trêu chọc các em gái của em đi. Người đàn ông này không phải là một hoàng tử, Lucy, chỉ là một người đàn ông tội nghiệp với cái đầu bị đau, không nghi ngờ là sẽ bị đau hơn từ một đám trẻ con ồn ào tranh cãi về anh ấy. Giờ tránh xa cái giường ra, các em - và vì Chúa, hãy hạ giọng các em xuống nào."

Với cảm giác tội lỗi với người đàn ông đang ngủ, bọn nhóc nhón gót ra khỏi giường, tiếp tục tranh cãi với những tiếng thì thầm. Maddy giấu một nụ cười. Chúng đã, sự thật, cư xử rất đáng khen.

Vị bác sĩ đã đến thăm lần nữa vào buổi sáng đó và khám cho anh. "Miễn là giấc ngủ của anh ta bình yên và không bị sốt, không có gì nhiều chúng ta có thể làm. Hãy để anh ấy ngủ nhiều như anh ấy muốn. Nếu anh ấy tỉnh dậy trong đau đớn, hãy dùng thuốc tôi đã đưa cô hôm qua. Nếu anh ấy có dấu hiệu bị sốt, hãy làm mát anh ta và cho anh ta cái này." Ông đưa cô một gói thuốc bột. "Và hòa với vỏ cây liễu - một lượng ít thôi, không hơn 4 ly trong một ngày. Cô có vỏ cây liễu chứ?"

Cô gật đầu.

"Nếu cơn sốt còn tệ hơn lúc Henry bị ốm vào mùa thu năm ngoái, hãy gọi tôi. Nhưng giấc ngủ là liều thuốc tốt nhất."

Vì vậy cô để anh ngủ.

Trời đang mưa và thật khó để giữ cho bọn trẻ ở yên lặng bên trên sau một mùa đông dài trải qua phần lớn trong nhà. Chúng đọc và đọc lại tất cả các cuốn sách của chúng hàng tá lần, chúng chơi mỗi trò chơi mà chúng biết, và chúng làm các đồ thủ công suốt mùa đông. Bây giờ, khi hương vị của mùa xuân đang đến, những hoạt động này và những trò tiêu khiển kia không còn bất kỳ hấp dẫn nào nữa.

Đặc biệt là khi có một người lạ hấp dẫn và bí ẩn đang ngủ trên giường của Maddy.

Bọn trẻ không phải những người duy nhất bị mê hoặc. Maddy không thể quên cảm giác của việc thức dậy trong vòng tay của người đàn ông xa lạ, bị ép vào toàn bộ chiều dài của anh ta. Chiều dài hoàn toàn trần trụi.

Sự thân mật ấm áp của cái ôm của anh, cảm giác chiều dài của cơ thể săn cứng của anh ép vào cô, cánh tay anh ôm cô gần như là sự bảo vệ, khuấy động...những cảm xúc.

Những cảm xúc mà cô đã không muốn có. Không nên có, không phải cho một người xa lạ vừa mới đi ngang qua, một người đàn ông có thể bị rơi từ trên trời xuống. Một thiên thần bị ngã của riêng cô.

Cô phơi khô quần áo của anh, giũ bùn ra khỏi chúng, giặt sạch áo sơ mi và đồ lót của anh. Mọi thứ đều là chất lượng tốt nhất. Áo ghi lê của anh được thêu với với sắc thái tinh tế phong phú của chỉ lụa và lớp lót bằng lụa. Áo khoác của anh được may từ len merino tốt nhất và được đơm với các nút bạc - bạc thật - bất kỳ một cái nào trong số chúng cũng có thể giúp cô và bọn trẻ trong một tháng.

Ngay cả bàn tay của anh cũng như đến từ một thế giới khác. Cô liếc nhìn xuống tay của chính mình, buồn bã ghi nhận các vết trầy xước đỏ và da tay bị nhám từ các công việc nặng nhọc.

Một phụ nữ được biết đến bởi bàn tay của cô ấy, Grand-mère từng nói như vậy. Tay của Grand-mère luôn luôn đẹp. Nhưng Grand-mère đã không phải làm việc nặng nhọc trong nhà và ngoài vườn-như Maddy.


Maddy phải làm. Tay cô sạch và mạnh mẽ và nuôi nấng một gia đình. Chúng không có gì phải xấu hổ.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy tay cô bên cạnh những ngón tay thanh lịch, khỏe mạnh, thon dài của người xa lạ đang ngủ kia, cô cảm thấy xấu hổ.

Đúng vậy, trộn thực tại của anh với những giấc mơ buổi sáng của cô là một sự dại dột cùng cực.

"Henry, không phải em với John sẽ làm những cái thuyền từ những quả óc chó chúng ta đang để dành sao? Các cô bé, chị nghĩ các em nên làm một cuốn sách mới cho Lucy," Maddy nói với chúng. "Lucy có thể kể câu chuyện, Jane có thể viết chúng ra, và Susan, em có thể vẽ tranh-"

Trong mùa đông dài, Maddy đã nghĩ ra ý tưởng để chúng viết và minh họa cho các cuốn sách riêng của chúng. Nó làm cho chúng vui vẻ và bận rộn, các cuốn sách đã rất được yêu thích và được đọc đi đọc lại thường xuyên bởi tất cả bọn chúng, ngay cả cuốn của John, viết về ngựa. Và mặc dù Lucy chưa biết đọc, cô bé cũng đã có 3 cuốn sách thuộc lòng của riêng mình.

"Một câu chuyện về hoàng tử ngủ trong rừng," Lucy nói ngay lập tức.

"Tại sao không phải là một hoàng tử ếch?" John nhe răng cười khi em gái cậu hất đầu vẻ giận dữ. "Nếu anh vẫy nước vào anh ấy, anh ấy có thể biến thành một hoàng tử ếch. Ếch thích nước mà."

"Ô, em dám không-" Jane bắt đầu.

"Đừng có nói khích em, Jane à," Maddy nói mạnh mẽ. "Tất nhiên John sẽ không ném nước vào một vị khách mời-"

"Em có thể nếu họ cứ không ngừng nói về hoàng tử và công chúa," John xen vào. "Ngoài ra, người đàn ông đó rất nóng anh ấy có lẽ thích thế."

"Em nói sao?" Maddy quay sang John. "Anh ấy nóng?"

John gật đầu. "Dạ, em đã sờ tay anh ấy và nó thực sự nóng. Nhưng chị Maddy, em sẽ không ném-"

Nhưng Maddy đã không lắng nghe. Cô đã bay vào phòng và đặt lòng bàn tay cô trên trán người đàn ông. Anh ấy đang nóng ran với cơn sốt.

Cô nắm lấy một miếng vải, nhúng nó vào nước lạnh, và bắt đầu lau người anh. Nó bốc hơi gần như ngay lập tức từ sức nóng của da anh.

"Anh ấy ốm hả chị?" Jane đứng ngay sau cô.

Maddy vội kéo tấm chăn lên các bộ phận cơ thể riêng tư của người lạ. "Anh ấy sốt. Tìm cho chị giấm và một ít vải nữa."

Bọn trẻ tụm lại tò mò xung quanh. "Tránh cái giường ra, các em. Các em có thể giúp chị tốt nhất bằng cách tránh đường cho chị và chơi yên lặng thôi." Không phải tiếng ồn sẽ làm phiền anh ta trong trạng thái này, nhưng có thể làm cô mất tập trung.

Cô lau người anh ta bằng bọt biển với giấm. Cô lau những miếng vải ướt lạnh lên người anh ta và nhìn chúng khô đi. Khi cô đang làm mát anh, cô có thể nghe bọn trẻ đang chơi đùa.

"Có rất nhiều vỏ. Chúng ta có thể làm một hạm đội."

"Ngày xửa ngày xưa có một cô gái được gọi là...được gọi là Luciella..."

"Hai hạm đội và chúng ta sẽ có một trận chiến."

"Luciella? Không có tên như vậy."

"Đó là câu chuyện của em và em có thể đặt cô ấy bất cứ tên gì em muốn."

"Trận chiến sông Nile! Đến lượt em, em là Nelson!"


"Không, anh lớn hơn, anh sẽ là Nelson. Em có thể là Napoleon."

"Thật không công bằng. Tại sao em phải luôn là Napoleon chứ?"

"Bởi vì em lùn hơn." Các cậu nhóc vội vàng tranh cãi về những người chỉ huy hạm đội như-thể-nó-chưa-xây-dựng-xong.

"Giữ mấy cái vỏ cho mấy cái nôi em bé ấy," Susan rít lên sau chúng.

"Suỵtttttt!" mấy đứa khác đều rít lên.

Tức thì là một sự im lặng hối lỗi. Và sau đó một giọng nhỏ, "Chúng em đã đánh thức anh ấy rồi hả chị Maddy?"

"Không." Cô vắt một miếng vải khác và lau nó trên khuôn ngực rắn chắc của anh ta.

"Em đã nói với chị rồi mà," Lucy nói trong một tiếng thì thầm to. "Anh ấy sẽ không thức dậy cho đến khi nhận được một nụ hôn từ một nàng công chúa!"

Maddy không thể không mĩm cười với sự kiên trì của cô bé. Cô cũng sẽ không bỏ người lạ này.

Cơn sốt có thể xâm nhập vào cơ thể qua vào vết thương. Nếu vậy, chắc là đã có sự mưng mủ. Cô tháo băng và cẩn thận kiểm tra vết thương đầu anh. Nó trông ổn-đỏ nhưng không bị viêm hay sưng húp. Và cô không thấy bất kỳ sự sưng mủ nào.

Cô rắc thêm bột basilicum lên nó, chỉ để chắc chắn và đặt một băng gạt sạch lên trên. Cô nhấc đầu anh lên với một tay để quấn băng gạc, và cảm thấy cái gì đó ướt và ri rỉ nước bên dưới mấy ngón tay cô.

Một vết thương khác, cả cô và bác sĩ đều đã bỏ qua nó. Đang mưng mủ vì đã không được xử lý từ sau tai nạn. Nhanh chóng cô cắt tóc xung quanh đi. Một vết thương nhỏ, trông không đáng kể, nhưng đỏ và sưng phồng và đang rỉ nước. Và dưới lớp tóc đen, cô có thể nhìn thấy rõ những vằn đỏ, như những xúc tu phát ra từ vết cắt. Sự nhiễm độc máu.

Cô lau sạch vết thương bằng miếng bọt biển với nước muối nóng, sau đó đặt một cái gạc nóng lên nó để lấy mủ ra. Cô pha trộn các thứ bác sĩ đưa trong một cái ấm trà và cho anh ta uống thông qua cái vòi. Cô đun sôi vỏ cây liễu làm nước sắc.

Bên ngoài, gió quất vào cây cối. Mưa bắn vào các cửa sổ trong các cơn gió mạnh. Các cậu bé ngồi trên tấm thảm bên lò sưởi, đang phân loại túi đựng quả óc chó, ném những vỏ bị vỡ vào lửa, giữ lại những vỏ hoàn hảo, và ăn bất kỳ hạt nào chúng thấy khi chúng tạo ra những cánh buồm và cột buồm cho các chiến hạm bé nhỏ làm từ quả óc chó.

Các cô bé thì đang chăm chú sáng tác văn học.

Maddy lau da người xa lạ với giấm và nước, thay miếng gạc nóng trên vết thương đã nhiễm trùng, và cho anh uống một ít nước sắc vỏ cây liễu trộn gừng và mật ong. Và cầu nguyện.

***

Ngày trôi qua. Maddy cho bọn trẻ ăn nhanh, bữa ăn đơn giản, chỉ có súp, pho mát trên bánh mì nướng, và trứng bác, và giữa khoảng đó là chăm sóc cho người ốm nằm trên giường cô. Đêm xuống. Cô cho bọn trẻ lên giường và nhẹ nhàng đi xuống gác. Cô đã kiệt sức.

Cô kiểm tra người lạ của cô. Anh hất ra tất cả các đồ giường lần nữa và nằm xoãi ra trần truồng và không ý thức, chiếm gần như toàn bộ giường. Cô đặt lòng bàn tay cô lên ngực anh. Tim anh đập nhanh dưới những ngón tay cô, và hình như, da anh nóng hơn. Bất chấp những nổ lực của cô?

Cô lau người anh lần nữa. Cô đã quen với sự trần trụi của anh; cô đã biết từng inch trên cơ thể anh. Cô cho anh uống thêm một chút nước vỏ cây liễu, và đắp thuốc mới lên vết thương. Anh lặng im dưới sự chăm sóc của cô và cô đắp chăn cho anh lần nữa.

Trong một trạng thái mệt nhừ, cô đi chuẩn bị giường cho mình trên sàn nhà. Cô đã quyết tâm lúc sáng rằng cô sẽ không liều lĩnh tỉnh giấc lần nữa với một người lạ, trần truồng cuộn quanh cô, chân trần của anh áp mật thiết vào chân cô, và tay anh thì trên ngực cô. Nó quá...đáng lo ngại.

Cô trải giường trước lò sưởi.

Anh ấy có thể trở lại ý thức của mình bất cứ lúc nào; bác sĩ đã nói vậy. Không nói trước được là bao lâu hoặc ngắn ngủi như thế nào. Dĩ nhiên, đó là trước khi anh bị vùi vào cơn sốt...


Tấm rèm giường đã được kéo lại, không có một âm thanh nào từ phía sau họ. Cô thay áo ngủ và ngồi hơ chân ở lò sưởi.

Chuyện gì xảy ra nếu cơn sốt trở nên tồi tệ hơn? Nếu cô nằm trên sàn, làm sao cô biết được khi nào anh cần cô?

Chuyện gì xảy ra nếu anh ném tấm chăn ra lần nữa trong cơn sốt lúc anh trần trụi và đổ mồ hôi và bất lực trong cái rét của đêm? Anh có thể với tới thần chết.

Không có sự lựa chọn.

Cô cuốn chăn thành một bức tường La Mã-một vật của sự đứng đắn, và liệu có đứng đắn không khi cô lau hầu như từng inch trên cơ thể trần truồng của anh ấy? Tuy nhiên, cô cũng nhét nó vào và trượt vào giữa tấm chăn.

***

Bị tay chân đập vào người và tiếng nói mớ sốt đánh thức cô dậy trong đêm. "Không," anh lẩm bẩm. "Không, không." Đầu anh lắc điên cuồng, và nắm tay chặt vung lên trong không khí, đánh vào kẻ thù vô hình nào đó. "Không, không...Mày không thể..."

Giữ mắt thận trọng trên các nắm đấm dữ dội đang bay kia, Maddy cảm nhận da anh. Nóng ran, nóng hơn bao giờ hết. Cô lau người anh, thầm thì, "Im nào, im nào, em đang ở ngay đây," khi cô lau mát làn da nóng hổi của anh. "Anh đang ở đây...Không ai sẽ làm hại anh hết."

Anh quay mặt về phía giọng nói của cô và mở mắt, nhìn chằm chằm hình bóng mờ ảo của cô, biểu hiện sự đau đớn. Nhưng các nắm đắm thả lỏng và đôi tay từ từ hạ xuống.

Cô tiếp tục những lời thì thầm nhẹ nhàng và trượt cánh tay cô xuống dưới đầu anh. "Hãy uống cái này; nó sẽ làm anh cảm thấy tốt hơn." Cô trượt cái vòi ấm vào giữa làn môi anh. Anh mím chặt răng từ chối trong im lặng. Cô cố gắng lần nữa, nhưng anh giật miệng đi, làm nước bắn ra xung quanh. Anh lắc lắc đầu, lầm bầm một chuỗi các từ vô nghĩa với cô.

"Anh phải uống cái này," cô bảo anh. "Nó sẽ làm hạ cơn sốt từ bên trong."

Một lần nữa anh nhìn cô với cái nhìn mờ ảo, đau đớn.

Giọng của cô. Anh đã phản ứng với giọng của cô. Cô không biết anh nghĩ cô là ai, nhưng nếu nó có tác dụng...Bằng những từ nghĩ thì thầm dịu dàng, cô cố gắng lần nữa để làm anh uống. Anh nghiến răng và đẩy tay cô.

Cô nghĩ chỉ còn một cách. Cô hớp 1 ít chất lỏng đắng-ngọt và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, cô ép đôi môi mình xuống môi anh. Môi anh ngay lập tức hé ra và cô để cho các chất lỏng từ từ nhỏ vào. Anh nuốt lấy mà không do dự và nắm lấy cổ tay cô, nhìn chằm chằm cô im lặng.

Cô lấy một ít thuốc khác và cho anh uống theo cách tương tự, hết miếng này đến miếng khác, cho đến khi cô nghĩ anh đã có đủ.

Sự trao đổi đó, quá bất quy tắc , quá thân mật, đã đánh thức điều gì đó trong cô. Sự cố gắng đó giờ là chuyện cá nhân mạnh mẽ. Anh ấy là của cô và cô sẽ không để anh chết.

Cô cho anh uống nước và thuốc suốt đêm, chầm chậm miệng bởi miệng, những nụ hôn của cuộc sống. Cô không biết mất bao lâu, cô đã không còn quan tâm bất cứ điều gì ngoại trừ người đàn ông trên giường cô, nhưng cuối cùng, bị kiệt sức, anh nằm lại bên những chiếc gối.

Cô ép má cô vào ngực anh để nghe nhịp tim, nhưng thay vào đó, kiệt sức, cô rơi vào giấc ngủ.

Cô thức dậy vài giờ sau đó, trong ánh sáng màu xám lạnh ngay trước khi mặt trời mọc, run lên vì lạnh, má cô ướt. Cô khóc trong giấc ngủ ư?

Không phải nước mắt. Mồ hôi. Cơn sốt đã qua, cảm ơn Chúa, cảm ơn Chúa. Cô kéo chăn lên quanh anh, giữ anh trong một tay để anh không lạnh.

Mệt mỏi với sự nhẹ người, quá kiệt sức, cô ngủ thiếp đi lần nữa bên cơ thể anh, tay vẫn ôm chặt anh không thể phá vỡ.

Cô tỉnh dậy với một người đàn ông trần truồng quấn quanh mình. Cũng giống như buổi sáng trước đó chỉ...nhiều hơn như vậy. Tay anh cũng khum ngực cô lần nữa, nhưng lần này không có lớp áo ngủ giữa tay anh và da cô. Bàn tay anh đã tìm thấy lối vào. Anh thở dài, tay di chuyển, và núm vú của cô cứng lại dưới lòng tay anh với sự nhạy cảm tinh tế. Miệng cô khô khốc.

Cô phải thoát ra.

Cô không thể làm cho mình di chuyển.

Hơi thở anh đã ổn định, nhịp nhàng, không bị xáo trộn: anh ngủ say. Cô nằm yên để không làm phiền anh, nhắm mắt, thưởng thức cảm giác của cơ thể to lớn nam tính của anh bên cô.

Như vậy là không có giấc mơ buổi sáng. Điều này tốt hơn rất nhiều...

Chiếc áo ngủ đứng đắn, dày, ấm của cô đã tốc lên quanh eo cô, hông và đùi cô trần trụi, khá trần trụi, và dán vào sự trần truồng của anh.

Mật thiết.


Đầu gối uốn cong của anh nằm giữa hai đùi cô, kẹp giữa hai đùi cô. Với mỗi hơi thở của anh, đầu gối anh cũng chuyển động nhẹ nhàng, chà xát nhẹ nhàng vào cô trong một sự ma ma sát chầm chậm, thú vị.

Với một ý muốn vô thức, cô đã nhận thấy mình dán sát lưng vào anh, cong lưng, làm sâu sắc thêm sự ma sát. Nó làm cô rùng mình, một cảm giác thích thú lao xao-"

"Maddy, khi nào chúng ta ăn sáng ạ?" một giọng nói từ trên gác.

Vội vàng, Maddy nhích người ra. Cô giật mạnh áo ngủ của cô xuống, kéo một cái khăn choàng dệt kim xung quanh cô, và trượt khỏi giường. Sàn nhà lạnh cóng giội lên thân nhiệt nóng bỏng của cô cái giá lạnh của thực tại.

Cô bay về phòng bếp, đặt nồi cháo lên lò khi cô vội vã rửa mặt và thay đồ ngay trong bếp. Cô đang đùa với lửa. Nếu anh ấy đã tỉnh táo, anh sẽ ép cô đi xa hơn nữa. Liệu cô có phản đối?

Bối rối phủ trùm lên cô. Cô đã luôn nghĩ mình là một phụ nữ mạnh mẽ, nhưng sự thật là, cô đã không thể cưỡng lại sự đụng chạm vô thức của anh; sự thật là, cô còn muốn hơn thế nữa.

Nếu các giấc mơ buổi sáng có thể làm cô rối loạn, thì chuyện này...dù nó là gì đi nữa, hoàn toàn hủy hoại cô.

"Đó là ngày của chúng em dành cho mục sư, chị đã quên hả?" Jane bước xuống gác với các em theo sau.

"Không, chị chỉ ngủ quên và quên mất thời gian."

"Anh ấy vẫn còn ốm hả chị?" Lucky hỏi.

Maddy mĩm cười. "Cơn sốt của anh ấy đã hết trong đêm qua và giờ anh ấy đang ngủ ngon."

"Một lần nữa?" Lucy biểu thị. "Anh ấy sẽ không bao giờ thức dậy, sẽ không trừ khi-"

"Đi rửa mặt và tay của em đi nào." Maddy đẩy nhẹ cô bé. "Bữa sáng sẽ xong ngay thôi."

"Maddy." John bước xuống, một túi da quàng qua ngực cậu, mặt cậu trong một cảm xúc Maddy rất quen thuộc.

Cô thở dài. "Giờ em đã làm xong cái gì rồi?"

Cậu nhăn mặt. "Không phải là em đã làm xong cái gì, còn quá nhiều cái em chưa làm."

Cô liếc nhìn cái túi da. Vị mục sư đã đưa nó cho các cậu bé cho sự giao nhận những cuốn sách quý giá của ông đến tòa linh mục. "Em đã quên đọc à?"

"Không phải ạ, mục sư đã yêu cầu em đưa chị những cái này, hôm trước, mà em quên mất."

Cậu đưa cô một đống quần áo màu trắng, được xếp gọn gàng.

Cô tháo chúng ra và giũ một cái trên cùng ra.

"Những áo ngủ của mục sư," John giải thích. "Cho anh ấy." Cậu hất đầu về hướng cái giường. "Có điều là, chị Maddy, mục sư đưa chúng cho em vào cái ngày đầu tiên, và nói em không được đưa nó ra trước mặt các cô gái. Ông nói Henry và em-"

"Henry và em."

"Henry và em nên mặc nó cho người đàn ông, hoặc đưa nó cho ông bác sĩ để làm vậy, nhưng...em quên mất. Ông ấy nói nó rất quan trọng, một công việc của một người đàn ông, rằng em phải như là một người đàn ông của gia đình mình."

"Chị hiểu." Và Maddy đã thấy vậy.

John cắn môi lo lắng. "Chị có nói với ông ấy không? Vị mục sư ấy, ý em là ông ấy?"

Nói với ngài mục sư rằng cô đã chăm sóc một người đàn ông- trần như nhộng - trong giường cô trong những ngày qua? Không đời nào. Nếu ông chỉ nghe phong phanh như thế thôi, ông sẽ xuống đây và bắt người lạ cưới cô. Dù có ý thức hay không.

Hẳn là ngài mục sư sẽ buộc một quý ông đẹp trai xa lạ cưới một người phụ nữ xa lạ với 5 đứa trẻ cần phải được chăm sóc. Nó sẽ là một việc bé xé ra to, làm đảo lộn tất cả mọi người, và chẳng đạt được gì hết trừ sự phiền phức, oán giận và bối rối.

"Chị sẽ không nói với ngài ấy nếu em không nói," cô nói. Mặt John giãn ra với một nụ cười toe nhẹ nhõm, và cô vò tóc cậu trìu mến. "Nào, hãy ăn cháo của em rồi hãy đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui