Thay tỷ tỷ gả cho nhân vật phản diện

Tấu dâng lên một đường được người đưa vào cung. Hoàng cung là nơi trọng tâm trong kinh thành, không bao giờ thiếu người nhìn chằm chằm. Cho nên tấu sớ vừa dâng lên, tin tức Lục Tễ tỉnh dậy liền truyền rộng.

Đêm đó, triều đình chấn động.

Hoàng thượng liền phái vài vị thái y đến Tĩnh Viễn Hầu phủ chuẩn bệnh cho Lục Tễ. Nhóm thái y nhóm có chút không dám tin tưởng.

Lúc trước bọn họ tự mình xem qua mạch tượng của Lục Tễ, rõ ràng là hẳn không sống nổi, sao có thể tỉnh lại. Mang theo tràn đầy nghi ngờ, bọn họ đi suốt đêm đến Tĩnh Viễn Hầu phủ.

Thẳng đến khi bắt mạch lần nữa, nhóm thái y mới dám tin tưởng, Lục Tễ thật sự đã tỉnh lại.

Quả là kỳ tích!

Bọn hắn không dám thả lỏng, cẩn thận quan sát mạch tượng Lục Tễ. Dù sao Lục Tễ hôn mê lâu như vậy, lại chịu qua tổn thương, phải điều dưỡng thật tốt, đó cũng là nhiệm vụ của bọn họ.

...

Lục Tễ phảng phất rơi vào một giấc mộng sâu. Nội dung giấc mộng liên tục chuyển đổi, cuối cùng là hình ảnh Lục Lăng bước vào phòng.

Đến đây, giấc mộng dừng lại. Thời điểm Lục Tễ tỉnh lại hắn thấy thật may mắn, may mắn hắn tỉnh lại kịp thời.

Nha hoàn hầu hạ thấy Lục Tễ mở mắt, vội vàng nói: "Mau gọi thái y, hầu gia tỉnh!"

Thái y nghe vậy liền vội vàng tiến lên: "Hầu gia, ngài cảm thấy thân thể thế nào?"

Bọn người Lục Đại Lang đều xông tới tranh nhau quan tâm. Chu thái y đứng đầu, hắn tiến về phía trước: "Hầu gia, lão thần được hoàng thượng phái tới bắt mạch cho ngài..."

Hắn vừa muốn giải thích một chút bệnh tình, Lục Tễ liền lên tiếng. Thanh âm có chút khàn khàn: "Bây giờ là lúc nào?"

Chu thái y sửng sốt, một lát sau mới phản ứng được: "Hầu gia, hiện tại ước chừng là giờ Thân..."

Lục Tễ mím môi.

Tối hôm qua còn tưởng chỉ cần ngủ một chút, không ngờ đã qua một ngày không sai biệt lắm.

Lục Tễ giương mắt nhìn quanh phòng, sau đó nói: "Phu nhân đâu?"

Trong phòng nhất thời lặng im.


Không ai nghĩ đến, Lục Tễ hôn mê lâu như vậy, tỉnh lại lần nữa, thắc mắc đầu tiên lại là phu nhân xung hỉ bị gả qua.

Lục Đại Lang càng triệt để hoảng sợ. Tô Đào biết sự việc bọn họ đông chết Lục Tễ, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Tô Đào.

Vừa sáng hôm nay thái y bắt mạch nói Lục Tễ có thể phải hôn mê thêm vài ngày mới tỉnh, bọn họ liền quyết định thừa dịp Lục Tễ đang mê man, thần không biết quỷ không hay xử lí Tô Đào.

Ai có thể nghĩ đến Lục Tễ lại tỉnh dậy sớm hơn, còn mở miệng hỏi về Tô Đào! Loại sự việc trong gia đình, thái y tất nhiên không trả lời được.

Lục Đại Lang chỉ có thể tiến lên, gian nan nói: "Tứ đệ muội hiện tại... Đang trong sương phòng nghỉ ngơi." Lục Đại Lang chột dạ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Tễ.

Lục Tễ vừa nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra, hắn lập tức ngồi thẳng dậy đi ra bên ngoài.

Lục Đại Lang gấp đến mức mặt đầy mồ hôi: "Tứ đệ, đệ bệnh nặng mới khỏi, thân mình còn yếu, nên nằm nghỉ ngơi..."

Lục Tễ không nói gì, chỉ quét qua Lục Đại Lang một chút. Lục Đại Lang nhất thời liền ngậm miệng, không dám nói nữa.

Hắn nghĩ tới Lục Lăng tối hôm qua, trong lúc nhất thời có chút không thở nổi. Chỉ có thể ngơ ngác theo Lục Tễ ra ngoài.

...

Trong sương phòng.

Tô Đào nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng có chút thấp thỏm.

Ngoài cửa luôn có nha hoàn canh gác, từ tối hôm qua bước vào gian phòng này liền không thể ngoài qua. Cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào, Lục Tễ đã tỉnh lại chưa.

Đang suy nghĩ, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Nguyễn thị mang theo mấy người vú già đến. Nàng nhìn thoáng qua Tô Đào, sau đó nói: "Đem nàng ta ra ngoài."

Hai vú già đè cánh tay Tô Đào xuống dẫn ra ngoài đình viện. Tô Đào bỗng nhiên minh bạch, Nguyễn thị các nàng là muốn diệt khẩu?

Dù sao nàng cũng là người duy nhất biết bọn họ từng muốn đông chết Lục Tễ.

Nguyễn thị nhìn Tô Đào, đáng tiếc thở dài: "Muốn trách thì trách mệnh ngươi không tốt."

Vế xe đổ của Lục Lăng còn trước mắt, Lục Tễ cái gì cũng làm ra được! Các nàng còn muốn sống, tự nhiên không thể lưu lại người biết chuyện là Tô Đào.

Dù sao trên danh nghĩa Tô Đào cũng là phu nhân của Lục Tễ, chờ hắn tỉnh lại về sau thế nào cũng hỏi đến một chút, các nàng không dám hạ độc hoặc sử dụng biện pháp khác. Nhất định phải dùng một cách tốt, nhìn qua hợp lý, không để cho người khác hoài nghi.


Sáng hôm nay các nàng thương lượng một lúc lâu, cuối cùng quyết định để Tô Đào "phong hàn" mà chết. Bị bệnh qua đời sẽ không để người ngoài hoài nghi.

Tô Đào giật mình, không ngờ các nàng thật sự có tâm tư như thế. Nhưng bọn họ còn dám hạ thủ với Lục Tễ thì nàng tính là cái gì.

Nguyễn thị nhìn miệng giếng trong viện,nói: "Bắt đầu múc nước đi."

Vú già lĩnh mệnh: "Vâng."

Rất nhanh, vài thùng nước được múc lên.

Thời tiết ngày càng lạnh, nước giếng cũng lạnh lợi hại. Nguyễn thị không hề nhìn Tô Đào, lạnh lùng nói: "Đem nước hất hết lên người nàng ta hơn nửa canh giờ, sau cũng không được thỉnh đại phu đến."

Như vậy nước ở trên người, còn ở bên ngoài lạnh hơn nửa canh giờ, có thể mất hơn nửa cái mạng của Tô Đào.

Sau đó lại không cầu y hỏi dược, không cần nghĩ cũng biết chẳng bao lâu Tô Đào sẽ sốt cao mà chết. Đến thời điểm đó, bọn họ có thể ngủ ngon.

Nguyễn thị thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Động thủ đi!"

Vú già nhận mệnh, nhấc lên một xô nước, định đi qua hất lên người Tô Đào. Tô Đào bị hai bà mụ đè lại, căn bản không tránh được, nàng theo bản năng nhắm chặt hai mắt.

Nháy mắt đó, lại nghe thấy giọng nói: "Ta xem ai dám động thủ?"

Thanh âm này có chút trầm thấp, chính là của Lục Tễ!

Tô Đào mở mắt.

Lục Tễ đứng ở cuối đường đá xanh, có lẽ vì trời lạnh, hắn khoác một kiện áo choàng Huyền Thanh.

Lục Tễ vốn vóc người cao lớn, bây giờ nhìn đi càng oai phong nghiêm túc, khí thế bức người.

Nguyễn thị phát ngốc, tại sao Lục Tễ lại tới?

Rõ ràng buổi sáng thái y còn nói Lục Tễ phải hôn mê thêm vài ngày mới tỉnh, sao hiện tại đã tỉnh?

Ngay sau đó, sắc mặt Nguyễn trắng bệch, xong rồi, đều bị Lục Tễ nhìn thấy. Hai vú già kìm áp Tô Đào cũng sợ choáng váng, lúc này quỳ xuống đất, cả người phát run.


Lục Tễ đi về phía trước vài bước, hắn rũ mi nhìn thùng nước, thanh âm không gợn sóng: "Đại tẩu, ngươi có ý gì?"

Rõ ràng trời rất lạnh, trên trán Nguyễn thị lại đầy mồ hôi, nàng cười khan nói: "Tứ đệ muội tuổi còn trẻ, ngày sau còn phải chưởng quản toàn bộ Tĩnh Viễn Hầu phủ, ta chỉ dạy nàng chút quy củ..."

Lục Tễ chắp tay sau người: "A, thì ra là học quy củ."

Trên mặt Lục Tễ không có biểu tình: "Đúng là biện pháp tốt, người trong phủ cũng nên học một chút."

Lục Tễ nâng khóe môi, thanh lãnh trên mặt hiện lên ý cười, tuấn tú xuất trần. Nhưng mọi người lại như thấy la sát địa ngục, một đám sợ tới mức tim ngừng đập.

Lục Tễ nhìn về phía thùng nước, nói với vú già: "Cứ dựa theo Đại tẩu nói, đem thùng nước kia tạt lên người nàng..."

Thanh âm hắn lạnh lùng: "Để Đại tẩu cũng học một chút quy củ."

Vú già sợ tới mức hàm răng run rẩy: "Hầu gia, cái này..."

"Như thế nào, ngươi không dám?" Lục Tễ nói.

Thân hình vú già mềm nhũn, thiếu chút nữa không giữ được thùng nước: "Nô tỳ tuân mệnh."

Nàng hiểu được nếu không làm theo lời Lục Tễ, mạng nhỏ này của nàng cũng không giữ được. Nguyễn thị giống như bùn nhão, ngồi phịch xuống đất. Nước lạnh băng hắt lên người nàng, nàng sao có thể sống.

Nguyễn thị khóc lóc: "Lục Tễ, ta là Đại tẩu của đệ!"

Lục Tễ nhẹ a một tiếng: "Đại tẩu?"

Khẩu khí như nghe được chuyện cười. Nguyễn thị khóc lóc một chút liền dừng lại, nàng phát hiện Lục Tễ cùng toàn bộ quý phủ có thể nói một chút quan hệ máu mủ cũng không có.

Nếu không phải Lục Tễ không có phụ tộc, nhất định sẽ không theo sống cùng Đường thị. Lần này Nguyễn thị triệt để không chịu nổi.

Lục Đại Lang tuy hèn nhát, nhưng nhìn bộ dáng của Nguyễn thị cũng không chịu nổi, hắn ráng chống đỡ đi ra cầu tình: "Tứ đệ, đệ tạm tha cho đại tẩu lần này đi, thân mình nàng yếu ớt, sao có thể chịu được a."

Lục Đại Lang nói lời này ngay cả nha hoàn một bên cũng nghe không lọt, Nguyễn thị chịu không nổi, chẳng lẽ Tô Đào chịu nổi?

Lục Tễ giương mắt: "Ta lại quên mất, ta làm gì có đại ca."

Lục Tễ trong lòng rõ ràng, việc này là chủ ý của đám người Lục Đại Lang. Vì thế, Lục Tễ kêu người đem bọn họ áp trên mặt đất, từ Lục Đại Lang đến Lục Tam lang, một người cũng không chừa.

Một đám người nhìn nhau, Lục Tễ muốn làm cái gì. Lục Tễ nhìn vú già đang sách nước: "Những gì Đại phu nhân vừa nói, ngươi lặp lại lần nữa, một chữ cũng không được thiếu."

Vú già gian nan nói, cơ hồ không thành câu: "Phu nhân nói, muốn đem nước này hắt trên người, đông lạnh hơn nửa canh giờ, sau đó cũng không cho gọi đại phu..."


Lục Tễ rũ mi: "Một khi đã như vậy, thế thì động thủ đi."

Bọn người Lục Đại Lang hoảng sợ, Lục Tễ là điên rồi phải không?

Hắt nước đá, để lạnh hơn nửa canh giờ, còn không cho mời đại phu, Lục Tễ là muốn mạng bọn họ?

Tối hôm qua Lục Lăng mới chết, coi như Lục Tễ thủ đoạn tàn nhẫn, cũng không thể đem toàn bộ bọn họ chơi chết đi!!!!

Lục Tễ còn muốn lăn lộn trên triều đình hay không? Nhưng hắn căn bản là diêm vương địa ngục, hắn dám làm ra việc này.

Bọn người Lục Đại Lang rốt cuộc không chịu nổi, có người cầu tình, có người mắng, mỗi một người đều mất hồn lạc phách giống nhau.

Lục Tễ lại giống như không nghe được: "Động thủ đi."

Vú già không dám không lĩnh mệnh, nàng ngập ngừng: "Vâng..."

Sau đó liền đem nước giếng từng thùng từng thùng hắt lên bọn người Lục Đại Lang.Thẳng đến khi bọn họ ướt hết.

Trời lạnh như vậy, gió vừa thổi, sắc mặt bọn Lục Đại Lang lập tức trắng bệch, kêu cha gọi mẹ. Hàn ý kia cơ hồ thấm đến tận xương tủy.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, bọn họ còn phải ở bên ngoài lạnh hơn nửa canh giờ! Trong nhất thời trong đình viện khóc nháo không ngớt, giống như địa ngục nhân gian.

Những người còn lại đều sợ tới mức không dám ngẩng đầu, một tiếng cũng không dám nói. Đợi thùng nước hắt xong, mặt vú già cũng trắng bệch như giấy.

Lục Tễ nhìn vú già: "Ngươi ở nơi này canh chừng, để bọn họ ở đây nửa canh giờ, một khắc cũng không thiếu."

Vú già cúi đầu, hoảng sợ nói: "Vâng..."

Xử lý xong bọn người Lục Đại Lang, Lục Tễ mới nhìn về phía Tô Đào.

Có lẽ là tối qua ra ngoài vội vàng, Tô Đào còn mặc một thân quần áo đơn bạc, trên góc váy còn có vết máu. Đứng lâu trong trời lạnh như vậy, khóe mắt nàng đều bị đông lạnh đỏ bừng.

Mi tâm Lục Tễ không tự chủ cau lại, hắn đi tới trước mặt Tô Đào.

Tô Đào ngưng một chút. Không đợi nàng nói chuyện, liền cảm thấy thấy một trận hoa mắt.

Lục Tễ đem áo choàng trên người hắn cởi xuống, sau đó khoác lên người của nàng. Ấm áp lập tức truyền khắp toàn thân.

Lục Tễ cúi đầu, thong thả đem dây áo choàng buộc lại. Chờ xong xuôi, Lục Tễ cầm đôi tay lạnh lẽo của Tô Đào: "Đi, chúng ta đi về."

Sau đó liền nắm tay Tô Đào đi về phía trước.

Tô Đào nhìn Lục Tễ nắm tay nàng, nhất thời ngây ngẩn cả người. Nàng chỉ có thể nghiêng ngả theo sau Lục Tễ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui