Ngày hôm ấy mưa lớn không ngớt, Trạch Vũ ngồi xong xế hộp của mình lái xe đi.
Sau vài giờ đồng hồ, hắn vẫn cố chấp với sự đúng sai của mình.
Hắn không cảm thấy mình sai, Chi Dương bám theo mắng hắn là kẻ vô tâm sống lỗi, hắn đều không nhận.
Chị ta còn đổ hết mọi tội lỗi về cái chết của mẹ Sở Lam là do hắn, hắn cũng không nhận.
“Một quả thận giá 5 tỷ, đó đã là giá gần gấp đôi thị trường rồi.”
“Tôi bán!”
Hoành Như không còn lựa chọn khác, đã đồng ý ngay lập tức.
Trạch Vũ lắc đầu chán nản.
“Bà cũng thật cố chấp, chỉ cần nói Tiêu Sở Lam tới đây cầu xin tôi, đừng nói là 5 tỷ, 50 tỷ tôi cũng có thể đưa.”
“Con bé đã bị bắt cóc rồi! Cậu bớt ba hoa đi!” Hoành Như tức giận quát lên.
Cho tới khi này hắn vẫn không chịu tin Sở Lam đã bị bắt cóc, số tiền mà bà đang muốn lấy đó, đều là vì để cứu người mà hắn chờ chạy đến cầu xin kia.
Song, với Trạch Vũ, hắn nghe hai từ bắt cóc này lại bật cười không ngớt.
Vài ngày nay có người tiếp tế cho hắn những hình ảnh thân thiết của của cô và Chu Diểu, nếu không phải hắn từng nhìn qua, không chừng đã thật sự tin Tiêu Sở Lam bị bắt cóc thật.
Những tấm ảnh đó có ôm ấp, cô còn cười tươi như thể được sống lại vậy.
Hắn đã bao lâu rồi không được thấy vẻ mặt ấy?
Tiêu Sở Lam trước mặt hắn luôn là bộ dạng thấp bé, hèn nhát, sợ sệt, đừng nói là cười, ngay cả ngẩng đầu nhìn mặt nhau cũng không thể.
Vì thế, hắn càng cảm thấy căm ghét.
Trạch Vũ ghét Chu Diểu một, bực mình Sở Lam mười, suy cho cùng hắn cũng tự biết coi trọng mặt mũi của mình, cô bỏ đi không nói một lời, mặc hắn gọi biết bao nhiêu cuộc cũng không bắt máy, chẳng nhẽ hắn còn phải mất hết mặt mũi chạy đi tìm?
Hắn muốn cô tự mình tìm đến, chẳng nhẽ còn không được?
Trạch Vũ càng ghen tức, càng khó chịu, hắn thậm chí còn muốn làm mọi cách để Tiêu Sở Lam tự chủ động tìm đến mình. Thậm chí còn muốn mặc kệ sống chết của người nhà cô, muốn cô đích thân chạy tới cầu xin.
Hắn đã thực sự nghĩ vậy, nhưng đến cùng cũng không làm vậy.
Trạch Vũ ký nhanh một tờ ngân phiếu trắng ném xuống dưới đất.
“Cầm lấy và rời khỏi đây, trước khi tôi thay đổi ý định!”
Hoành Như nhặt lên, nhưng vẻ mặt có mấy phần không cam tâm.
Cũng không nói, thái độ của hắn quá không chuẩn mực.
Nhưng bà đã không còn lựa chọn nào nữa, chỉ có thể cúi mình nhặt lấy, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Trạch Vũ cũng không để tâm thêm nữa, ai mà ngờ…
Sau khi bà rời đi, chỉ vài giờ đồng hồ sau đã nằm trên bàn mổ, bán thận mình, lại để đến mức bị nhiễm trùng nặng.
Bác sĩ đã làm cho bà không phải tay lành nghề và chính thống, chỉ lấy một quả thận mà đã như lấy mất nửa mạng.
“Tại sao bà lại phải làm đến mức này? Không phải tôi đã ký cho bà một phiếu trắng sao? Bà thậm chí có thể lấy 100 tỷ nếu như nổi lòng tham kia mà?”
Trạch Vũ tức giận nhìn người đàn bà tuổi xế chiều đang nằm trên giường bệnh thoi thóp.
“Trạch Vũ, cậu rủ lòng thương cái gì chứ? Những chuyện này còn không phải do cậu làm ra? Động lòng trắc ẩn nên đưa tiền để cho tôi coi như bù đắp sao? Số tiền ấy tôi nhận không nổi!”
Hoành Như không hối hận một chút nào về hành động của mình, trái lại còn bật cười.
“Dù là một đồng hay hai đồng, nó cũng sẽ cuốn chặt lấy chân con gái tôi, cậu đã có người mới rồi.” Bà khinh thường hừ một tiếng, “Sao? Còn chưa chịu buông tha cho nó à?”
“…”
“Trạch Vũ, người cậu cần rủ lòng thương không phải chúng tôi, đứa trẻ đó chịu đủ rồi, cậu ly hôn với nó đi.”
Trạch Vũ coi thường đề nghị đó vô cùng.
Buông bỏ Tiêu Sở Lam? Cả đời này hắn cũng chưa từng có ý định đó.
Cho tới khi bà ấy chết.
Hắn đã đồng ý và ra quyết định ly hôn ngay khi gặp lại cô.
Nhưng đến bây giờ hắn lại có chút hối hận.
Trạch Vũ hiện tại phiền loạn vô cùng.
Như lời bọn họ nói, hắn sai? Sai thật sao.
Hắn chỉ phanh phui sự thật bị che giấu, đòi lại công đạo cho An Kiều.
Chuyện quá khứ Tiêu Chinh mua bán trẻ em trái phép là ông ta sai.
Tham lam ăn cắp công quỹ là ông ta sai.
Thế sau cùng ông ta bị bắt, mọi chuyện thành ra thế này, thế nào lại thành hắn sai?
Nếu ngay cả quyền đòi lại công đạo cho người đã chết cũng là sai, thì dung túng cho điều sai trái này là đúng à?
Ngay khi nhớ lại quang cảnh mẹ cô bất chấp bản thân đang bị thương nặng quỳ dưới chân hắn, hắn lại mênh mông vô định.
Suy cho cùng từ đầu chí cuối, hắn cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này.
Trạch Vũ còn không cho rằng trong chuyện này còn để người thiệt mạng.
Xe dừng lại bên đường, Trạch Vũ bất nhờ nhìn thấy thứ gì đó ngay lập tức mở cửa chạy ra ngoài.
[…]
Ngục giam tối tăm, tù nhân đều có ở trong đó.
Một người già tuổi, bộ dạng nhếch nhác ngồi thu lại một góc, ông ta đang khóc.
Một là vì uất ức, hai là vì ông ta biết vợ mình đã chết rồi.
“Hoành Như à huhu, sao bà lại bỏ tôi đi trước chứ?”
Tiêu Chinh khóc lóc, đến từng tuổi này, ông ta lần đầu hối hận về việc mình đã làm.
Nếu ông không nhận nuôi An Kiều vào chục năm trước…
Ông lại khóc, tội này ông nhận, nhưng còn những điều vô căn cứ khác, ông thật sự không nhận.
Giết người? Ông chẳng giết ai cả, ban đầu người hiến tim cho Sở Lam vốn không phải An Kiều, An Kiều cũng không phải đứa trẻ bị coi là nơi chứa tim tạm thời cho con gái ông.
Ban đầu là một người khác, nhưng đến giữa chừng người đó ngay trong lúc chuẩn bị phẫu thuật cho con gái ông lại từ chối và bỏ chạy.
Là An Kiều quỳ xuống cầu xin ông.
Xin ông cho phép mình thay thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...