“An Kiều, tớ thật sự muốn chết quá.”
Sau khi biết được An Kiều vì mình mà chết, Tiêu Sở Lam sống như kẻ tạm bợ, cô hoàn toàn không muốn sống nữa, nhưng vì trái tim đang đập trong lồng ngực không phải của cô, thế nên cô không dám tự đoạt đi sinh mạng của mình.
Tiêu Sở Lam không còn là Tiêu Sở Lam, An Kiều chết thay cô, cô hiển nhiên không thể để sự hy sinh của An Kiều trở nên vô ích.
Nhưng cô có thể làm gì đây?
Cô không thể báo đáp cho An Kiều, cô ấy chết rồi, thậm chí tung tích cha mẹ còn không rõ.
An Kiều là trẻ mồ côi, được nhận nuôi bởi quản gia trong nhà, Tiêu gia nuôi cô ấy, chẳng nhẽ cô lại báo đáp ông quản gia và ba mẹ mình?
Không thể nào, cô không thể làm vậy, bởi họ thậm chí còn chẳng phải gia đình của An Kiều. Có lẽ An Kiều coi họ là gia đình, nhưng không ai trong số họ coi cô ấy là người nhà của mình cả.
“Ông chủ, tôi có thể cho quét mộ cho An Kiều chứ ạ?”
“Ừ, con bé đã làm tốt nhiệm vụ của mình rồi.”
Tiêu Chinh ray trán mệt mỏi, quản gia thì thở dài, bọn họ dáng vẻ đều là bộ dạng không đành lòng khi nhắc về cô gái xấu số ấy.
“Ông chủ ông…”
“Con bé đáng yêu như thế, không biết từ bao giờ tôi đã quen việc An Kiều vui đùa với Sở Lam trong nhà. Hai đứa nó thân thiết như thể chị em, vậy mà bây giờ… haiz, thật đáng tiếc.”
Lưu quản gia không mong ông chủ cảm thấy tội lỗi như mình, cũng khuyên nhủ:
“Ông chủ đừng buồn phiền nữa, An Kiều nó cũng sẽ làm điều này vì cô chủ thôi.”
“Ông Lưu, ông nói xem, có phải chúng ta đã làm sai rồi không? Từ ban đầu chúng ta đã mua con bé ở chợ đen, nuôi nấng và chăm sóc nó cũng chính là đợi lúc này lấy tim thay cho Sở Lam. Bây giờ đại sự đã thành, nhưng tôi có cảm giác như mình trở thành kẻ giết người vậy.”
Những lời này từng câu từng chữ trôi vào tai Sở Lam đang đứng bên ngoài cửa, cùng với sự hỗn loạn của mình cô chạy ra khỏi đó, tinh thần của cô chưa ổn lên chút nào đã hoàn toàn sụp đổ, sụp đổ một cách triệt để.
Sở Lam khi ấy nghe được bọn họ nói chuyện, cô đã sốc đến mức không dám cử động, cơ thể cô đông cứng từng nhịp, chỉ có trái tim cô là đập liên hồi.
Không biết là do trái tim An Kiều đang đau đớn hay là do cô sợ hãi, nhưng cảm giác đó thật sự rất tồi tệ.
Cái chết của An Kiều không phải ngẫu nhiên mà là được ấn định ngay từ đầu. Hay là nói, trái tim này ngay từ đầu đã thuộc về cô, được ba mẹ cô mua lại với mục đích lấy nó thay cho quả tim hư tật kia.
Tiêu Sở Lam đau khổ, hổ thẹn, tràn ngập cảm giác tội lỗi, An Kiều từ nhỏ đã nói mạng của cô ấy là mạng của mình, cô ban đầu còn nghĩ cô bạn nói đùa không tin, lại không ngờ thật sự là như vậy.
Vì chuyện này, Sở Lam từ mặt gia đình, sống một mình bên ngoài, cố sống hết quãng đời còn lại trong nỗi uất hận, cô không thể làm gì khác, vì đó là cách duy nhất cô có thể đền tội.
Cô đã sống, sống trong tội lỗi và tự trách, sống vì sống chứ không có mục đích gì. Truyện Dị Giới
Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như thế, Tiêu Sở Lam không chỉ có lỗi với An Kiều, cô ấy đã chết không thể chịu giày vò nữa, nhưng chàng trai của cô ấy… Trạch Vũ vì cái chết của An Kiều mà sống như rơm rạ, từ bỏ chính mình.
Anh là quý tử nhà họ Trạch, từ nhỏ sống không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng lại vì cái chết của An Kiều mà bỏ ăn bỏ uống, bộ dạng gầy guộc, ăn mặc như ăn mày, so với cô còn thảm hơn.
Chỉ sau hai năm, Trạch Vũ từ thiếu gia nhà giàu anh tuấn tiếu sái trở thành một kẻ vì tình mà suy sụp, người yêu mất, tình tan vỡ, cô so với anh, ai đau khổ hơn ai còn chưa biết…
Tiêu Sở Lam không dám gặp mặt Trạch Vũ vì sợ phản ứng của con tim, liệu chừng nó sẽ đập nát lồng ngực của cô khi nhìn thấy người nó yêu.
Nếu đó là rung cảm của bản thân cô thì thật tốt, chỉ sợ là… trái tim ấy đập không phải lòng yêu cô muốn thổ lộ, mà lại là vì chủ nhân cũ của nó đã yêu anh, theo phản xạ tự nhiên khi nhìn thấy người mình yêu mà loạn nhịp.
Nhưng việc tránh mặt anh không phải là điều cô có thể kiểm soát được, vào một ngày Trạch Vũ tìm đến cô, khi anh không còn dáng vẻ nhếch nhác gầy guộc, sức sống cũng trở lại.
Lúc đó Tiêu Sở Lam đã nghĩ, anh cuối cùng cũng thoát ra khỏi nỗi đau đó rồi, cô thật lòng mừng cho anh, nhưng không ngờ kế tiếp đó anh lại nói với cô bằng giọng điệu trầm khàn, giọng của anh đã bị ảnh hưởng vì đã phá hoại bản thân trong thời gian dài.
“Cô sống vẫn tốt nhỉ? Sử dụng trái tim của cô ấy, sống tốt lắm đúng không?”
“...”
“Nói xem có phải sau khi tim cô ấy bị lấy ra lắp vào cơ thể cô, cô cũng có thể hóa thành cô ấy?”
“Trạch Vũ, anh muốn gì?”
“Tiêu Sở Lam, trái tim của An Kiều là của tôi.”
“...”
“Cô ấy chết rồi, tim của cô ấy trong lồng ngực cô vẫn là của tôi. Cô hiểu đúng chứ? Cô đã sống thay cho cô ấy, vậy thì thay thế triệt để đi.”
Tiêu Sở Lam đã nghĩ bản thân sẽ sống hết quãng đời còn lại trong đau khổ, nhưng khi này cô nhìn Trạch Vũ, nhận ra được một chuyện rất lớn.
“Đúng vậy, sao em lại quên mất nhỉ? Em phải thay thế An Kiều sống cuộc đời của cô ấy chứ…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...