Ngôn Thư Nghi nhận được điện thoại của Ngôn Thư Vũ xong liền chạy tới quán café mà họ hay lui tới, nhìn thấy em trai ngồi ở chỗ khuất gần cửa sổ, một tay đỡ trán, ngẩn người nhìn cảnh sắc bên ngoài. Nàng đi qua, vỗ bả vai cậu, “Sao lại vội vã tìmcchhiị như vậy? Lúc nào rảnh chị tìm em lấy quà cũng được mà?” Tưởng Thư Vũ tìm mình vì chiếc lược gỗ, nàng kéo ghế ngồi xuống đối diện, thuận miệng hỏi.
Ngôn Thư Nghi còn muốn nói vài lời, vừa ngẩng đầu lên chợt thấy khuôn mặt mệt mỏi của cậu, không khỏi tức giận thốt lên, “Có chuyện gì vậy?”
“Chị” Ngôn Thư Vũ trầm thấp kêu một tiếng, thanh âm khàn khàn, vô vàn lời muốn nói với nàng giờ khắc này lại không có cách nào mở miệng ra được, cậu chỉ có thể rũ mắt mân mê tách café trong tay.
Ngôn Thư Nghĩ biết chắc đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng nhưng cũng không truy vấn, bức bách cậu nói mà thuận tiện gọi một ly café, vừa uống vừa chậm rãi chờ đợi.
Thời gian chảy trôi, âm nhạc du dương nhẹ nhàng quẩn quanh không gian ấm cúng.
Đến khi Ngôn Thư Nghi uống hết tách café của mình, rốt cuộc Ngôn Thư Vũ mới chịu mở lời.
“Chị, em cùng hắn chia tay rồi.”
Em cùng hắn chia tay rồi. Lời nói nhẹ bẫng thốt lên, Thư Vũ cũng không biết có phải trái tim bởi không nghe lời mà co thắt lại, hay bởi cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng có thể buông tay mà nói với chị mình.
Ngôn Thư Nghi giương mắt kinh ngạc, em trai nàng cùng người nam nhân không biết tên kia đã dây dưa bao nhiêu năm, chính nàng cũng biết cậu có bao nhiêu tình cảm với hắn, việc chia tay này tuy thực bất ngờ, nhưng với tư cách là một người chị, nàng lại cảm thấy đây là một chuyện tốt.
Nàng nhíu mày, để tách trong tay xuống, đang muốn nói một hai câu chia tay rồi cũng tốt chợt nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Ngôn Thư Vũ liền nghẹn trở lại cổ họng.
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
Ngôn Thư Vũ dừng một lát, sau đó chậm rãi kể lại mọi chuyện. Quan hệ của hai người từ nhỏ đã rất tốt, cậu cũng không giấu giếm nàng, chỉ là một vài chi tiết lựa chọn không kể ra. Ngữ điệu bình thản, từ đầu đến cuối tựa như đang thuật lại câu chuyện của một ai đó xa lạ, tình cảm với Trang Khải theo mỗi lời nói đi ra dần trở nên lãnh đạm, rồi biến mất.
Nhưng chị của cậu vốn là người thông minh, chỉ nghe đại ý cũng đã đoán được bảy tám phần. Ngôn Thư Nghi hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, “Người nọ là ai? Em có chịu nói hay không?”
Ngôn Thư Vũ lắc đầu, “Đều đã là quá khứ rồi, không nhất thiết phải nói nữa.” Năm đó come-out không đề cập tới, hiện tại chia tay, cũng đã không còn… ý nghĩa gì.
“Đồ ngốc!” Đứa trẻ này ngày xưa vì muốn có cuộc sống hạnh phúc về sau mà không nói tên của nam nhân kia, hiện tại chia tay cũng vì hắn mà giữ kín, “Tốt lắm, giờ thì về nhà thôi! Em đã nhiều năm như vậy không về nhà, giờ chia tay có thể trở về rồi, cha mẹ cũng rất nhớ em.”
Ngôn Thư Vũ thoáng trầm mặc, không dám đối diện với nàng mà ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngôn Thư Nghi đè nặng cơn tức, không khỏi tiếc rèn sắt không kịp rèn thành thép mà hờn dỗi nhìn chằm chằm vào cậu. Loại trường hợp này có muốn mắng cũng không được, nàng đành phải vẫy phục vụ, gọi thêm một ly café uống cho hả giận.
Lại qua hồi lâu, Ngôn Thư Vũ mới thấp giọng nói, “Chị, em hôm nay tìm chị là muốn nói cho chị biết, em sẽ không về nhà.” Quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt nàng, “Em muốn đi ra bên ngoài một chút.”
Ngôn Thư Nghi thở hổn hển, khắc chế chính mình bộc phát, “Em rốt cuộc muốn thế nào? Vì một nam nhân mà come-out, giờ chia tay vẫn còn vì hắn mà không trở về nhà sao?”
Ngôn Thư Vũ mím môi, cậu cảm giác mình không có đủ dũng khí để đối mặt với chất vấn của nàng nhưng vẫn cứng nhắc trả lời, “Đúng như chị nói, em chính là đồ ngốc.” Thê lương thở dài, “Nhưng em thật sự mệt mỏi lắm rồi, em chỉ muốn đến những nơi khác, để nhìn xem liệu dương quang nơi đó có hay không thực sự khác biệt…”
“Chị, em cũng nghĩ tới trở về nhà…” Cậu nói tiếp, “Nhưng chị nhìn em hôm nay xem, em liệu còn mặt mũi nào để đứng trước cha mẹ sắm vai một đứa con hiếu thảo. Đã bốn năm em không dám bước chân về nhà, em biết mình bất hiếu, nhưng bộ dạng này của em chỉ càng làm cho cha mẹ lo lắng mà thôi. Em không muốn họ phải chịu khổ thêm nữa.”
Ngôn Thư Vũ rũ mắt, không dám nhìn chị mình, “Em lần đầu tiên yêu một người như vậy, hai năm tự cho rằng mình được yêu thương, bốn năm tự lừa dối chính mình, em không biết sau này liệu bản thân mình có thể thoát khỏi bóng ma đó hay không…” Thanh âm dần nghẹn ngào nhuộm kín đau thương, trước mặt là người cậu tin tưởng nhất, “Chị, em muốn quên đi hắn, một năm không được thì hai năm, không ai có thể nhớ mãi về một người, đúng không…”
Ngôn Thư Nghi khẽ thở dài, đứa em ngốc này của nàng.
“Vậy công tác của em thì sao?”
“Em xin nghỉ rồi. Vốn em cũng không yêu thích nghề kế toán, nhân cơ hội này cũng nên buông tay thôi, từ nay về sau sẽ tìm một ít việc mình muốn làm. Chị, em tin cuối cùng rồi em cũng sẽ tìm được con đường của riêng mình. Em sẽ sống tốt.”
Ngôn Thư Nghi mắt đã đỏ hoe, em trai nàng tuy luôn nghe lời nhưng mỗi khi có quyết định sẽ rất ít người khiến cậu dao động. Huống hồ nàng cũng không muốn nhìn thấy cậu như vậy, những năm này cậu vì nam nhân kia mà không nghĩ đến bản thân, mệt mỏi gầy gò như vậy, nội tâm nàng cũng không chịu nổi. Thôi thôi, coi như lần đầu ngã đau, chỉ mong sau này cậu có thể sống cho chính mình.
“Tốt lắm, em là em trai chị, nhưng em cũng là một người độc lập. Rất nhiều chuyện chúng ta không nói em vẫn có thể biết rõ. Cứ đi một thời gian, không cần vội cùng chị liên lạc, phía bên cha mẹ chị sẽ thu xếp.”
Ngôn Thư Vũ ngẩng đầu, mí mắt có chút sưng đỏ nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định, cậu cố gắng mỉm cười, “Đương nhiên, vô luận đến nơi nào mọi người đều là gia đình của em.”
Ngôn Thư Nghi dùng khăn tay lau khóe mắt, cũng cười nói, “Đứa ngốc!”
.
Sau khi chia tay chị gái, Ngôn Thư Vũ một mình đi trên con đường trồng đầy tử kinh mà cậu cùng Trang Khải từng đi qua. Thời tiết mùa này đã bắt đầu xen lẫn tia gió lạnh, ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu lên bóng cậu đơn côi. Tử kinh phía bên kia đường vẫn xanh rờn chưa nhuốm màu thu sang, cậu chợt nghĩ, khi đó cùng Trang Khải đi trên con đường này, tử kinh cũng xanh như vậy, còn lần này, chẳng qua là đứng bên cũng chỉ thiếu đi mất một người.
Đưa tay chạm vào thân cây thô ráp, yên lặng mỉm cười, coi như vì bản thân mà nói lời tạm biệt cuối cùng với một tình yêu khờ dại.
Trang Khải, em sẽ quên được anh. Một năm không được thì hai năm, ba năm, đến ngày nào đó em sẽ làm được.
Không ai có thể đau đớn cả đời.
Sau này chúng ta như hai hàng tử kinh song song trên con phố, anh hướng nam em hướng bắc, nhất định sẽ không còn gặp lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...