Mùa thu năm ấy Trang Khải cùng Ngôn Thư Vũ nói lời chia tay.
Cũng từ mùa thu ấy, hắn và Đông Phái ở cùng một chỗ.
Đông Phái là một thiếu niên tuấn tú, thậm chí còn có thể dùng từ xinh đẹp, đầu mùa hè đến thực tập ở công ty hắn. Hai người giờ nghỉ trưa tình cờ gặp nhau, hắn là người kiệm lời nhưng Đông Phái hiển nhiên không phải như vậy. Cậu nhóc có thể nói về rất nhiều chủ đề, chuyện gì cũng muốn có đạo lý rõ ràng, nói có sách mách có chứng, lần đầu tiên gặp nhau không ngờ hắn và Đông Phái có thể trò chuyện hơn nửa giờ. Hắn có cảm giác người này thú vị, nhưng cũng không có dụng tâm gì khác.
Mà ngược lại Đông Phái lại có vẻ sùng bái hắn, thường xuyên hữu ý vô tình chạm mặt, hắn xuất phát từ tâm lí thưởng thức liền cùng đứa nhỏ này qua lại vài câu, thời gian lâu dần trở nên quen thuộc.
Về sau đến khi Yến Dương bị tai nạn, cha mẹ y không ở gần, bệnh viện căn cứ vào lịch sử cuộc gọi trong điện thoại Yến Dương mà gọi cho hắn. Hắn lo lắng gấp rút đi trong đêm, làm thỏa đáng các loại thủ tục cùng an bài phòng bệnh cao cấp nhất, còn ở bên cạnh đối phương suốt một đêm, thẳng đến khi người nhà y chạy đến.
Đối với chuyện của Yến Dương xưa nay hắn đều để bụng, cứ cách ngày lại đến bệnh viện thăm y.
Hắn yêu mến Yến Dương, thế nhưng lại không hề nghĩ tới có thể cùng đối phương một chỗ. Cho nên trước kia hắn mới có thể hứa hẹn với Ngôn Thư Vũ, nói với cậu Yến Dương vĩnh viễn chỉ là bằng hữu.
Hắn nghĩ Yến Dương là straight (trai thẳng), thế nên hắn chỉ muốn hết sức để trợ giúp y, trên danh nghĩa của một người bạn. Nhưng tình cảm sao có thể mãi chỉ che giấu trong lòng.
Yến Dương biết chuyện.
Một khoảnh khắc kia, hắn chợt thở dài, tình cảm nhiều năm như vậy bị người trong cuộc biết rõ, có lẽ từ sau hắn không còn cần phải che giấu khổ cực. Nhưng ngay sau đó là sợ hãi, hắn sợ sẽ mất đi Yến Dương, với tư cách một người bạn. Trong quãng thời gian hắn mông lung hoảng sợ đó, Yến Dương bắt đầu kháng cự mọi hỗ trợ của hắn, tuy chỉ là một chút lễ phép từ chối, nhưng hắn đã quen y lâu như vậy, sao có thể không hiểu dụng ý đằng sau. Thương thế của y vẫn chưa lành, hắn có điểm tức giận, thế nhưng biết làm gì bây giờ.
Đến khi bạn gái Yến Dương về nước, y ở trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp cự tuyệt mình. Nhìn đối phương cùng bạn gái trong phòng bệnh khanh khanh ta ta hắn mới biết được, có lẽ tâm tư xấu xa của mình Yến Dương đã biết từ rất lâu rồi.
Đố kị cắn nuốt lí trí, thái độ kháng cự của Yến Dương càng làm hắn không biết theo ai. Đúng lúc đó công ty lại xảy ra chuyện, hắn loay hoay đi sớm về trễ, chuyện của Yến Dương cũng không còn tâm trí để suy nghĩ.
Thời gian hắn ở lại công ty ngày càng nhiều, không thể đi nhìn Yến Dương, cũng không muốn trở về nhà. Hắn đã không thể nào đối mặt với y, lại càng không biết làm thế nào với người có gương mặt quá đỗi giống y như vậy.
Mỗi khi lo lắng cho Yến Dương hắn chỉ có thể lái xe qua nhìn một chút, cả phòng bệnh đều là ngọt ngào của Yến Dương và Phương Di. Hắn đứng ở đó, chợt cảm thấy mình là người thừa, tiếng cười của họ quấn lấy lòng hắn, hắn nghĩ, nếu như hắn quên đi cảm giác với Yến Dương, có lẽ vẫn còn cơ hội cùng y trở lại làm bạn.
Cho nên khi Đông Phái thể hiện rõ ý định muốn tìm hiểu hắn, hắn cũng không hề cự tuyệt.
Hắn biết rõ Đông Phái yêu mến hắn. Đứa bé kia như một quyển sách để mở, tình cảm trần trụi đều viết rõ trên mặt. Nét xinh đẹp của Đông Phái khác hẳn với Yến Dương, cùng người trong nhà có gương mặt giống Yến Dương lại càng bất đồng. Đã đưa đến cửa, sao không dùng để thay thế cảm giác với Yến Dương trong lòng.
Hắn cũng không phủ nhận mình là một thương nhân lãnh khốc vô tình, việc gì có lợi, cớ sao lại không làm?
Chuyện công ty mệt mỏi, đôi khí cũng có cảm giác lực bất tòng tâm, thời gian ở công ty ngày càng nhiều đồng nghĩa với thời gian ở bên Đông Phái cũng ngày càng nhiều.
Đông Phái không chỉ là một thực tập sinh được nhiều người yêu quý, bình thường cũng rất được lòng người khác. Đông Phái sáng sủa lại trẻ tuổi, cậu nhóc đôi khi nghịch ngợm vụng trộm hôn khóe miệng hắn. Loại tình cảm mãnh liệt tràn ngập sức sống này quả thật từng làm hắn động tâm.
Hắn nghĩ, đợi một thời gian nữa, có lẽ hắn thật sự có thể coi Yến Dương là bằng hữu chân chính.
Chỉ là mỗi khi về nhà, nhìn thấy người có gương mặt giống hệt Yến Dương kia, hắn lại có điểm không đành lòng.
Hai mươi hai tuổi hắn lần đầu tiên gặp Ngôn Thư Vũ, cậu khi đó hai mươi, vừa đỗ đại học không lâu, toàn thân toát lên vẻ ôn hòa cùng nụ cười thuần khiết khiến lòng người sinh hảo cảm, đặc biệt khuôn mặt giống hệt với Yến Dương, dù quần áo, kiểu tóc hay khí chất có khác nhau, nhưng khuôn mặt cậu đã đủ làm hắn tim đập thình thịch. Yến Dương vĩnh viễn chỉ là bằng hữu của hắn, mà Ngôn Thư Vũ lại có thể trở thành tình nhân của hắn. Cho nên hắn mới cố ý dụng tâm, thuận lý thành chương ở cùng Ngôn Thư Vũ một chỗ, rốt cuộc cũng đã sáu năm tròn.
Ngôn Thư Vũ rất tốt, nếu không thì hắn cũng không thể ở cùng cậu sáu năm. Chỉ là dù có như vậy, thì cậu cũng không phải Yến Dương.
Cảm xúc của hắn dành cho Thư Vũ vô cùng phức tạp, cho nên sau khi quen với Đông Phái hắn lại càng muốn chia tay với cậu. Nhưng là, hắn không biết nên mở miệng như thế nào, còn nữa, hắn không thể phủ nhận, kì thật sáu năm này hắn không còn rõ ràng được tình cảm mà mình dành cho Thư Vũ nữa. Tuy hắn coi cậu như thế thân của Yến Dương, nhưng lại giống như không phải, nếu như nói không phải, vậy khuôn mặt hai người họ giống nhau là có ý gì?
Hắn muốn quên đi cảm giác với Yến Dương, thế nhưng đối diện với người có gương mặt giống Yến Dương hắn lại không thể nói lời tàn nhẫn.
Hắn không hiểu nổi lòng mình, nửa đêm mộng tỉnh, nhìn khuôn mặt đối phương mà ngẩn người, cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.
Khi Ngôn Thư Vũ đi công tác, Đông Phái nói bóng gió từng nghe được chuyện của hắn và cậu, hắn cũng nói qua không thương Ngôn Thư Vũ. Vậy hiện tại Đông Phái đang ở cùng hắn, cậu nhóc muốn đến nhà bọn họ.
Hắn nghĩ Ngôn Thư Vũ công tác chưa về, vì vậy liền đáp ứng.
Không ngờ ngày đó ba người vừa vặn gặp mặt nhau. Hắn nhìn Ngôn Thư Vũ phong trần mệt mỏi, đột nhiên có cảm giác người đã theo mình suốt sáu năm này có điểm đáng thương. Hắn đã muốn quên đi Yến Dương, không bằng cũng nên cùng cậu chặt đứt nhanh gọn.
Hắn biết Ngôn Thư Vũ là người ẩn nhẫn quật cường, đồng thời cũng biết điểm yếu mấu chốt của cậu là ở chỗ nào. Cho nên khi thiếu niên vì muốn chứng mình địa vị của mình mà lao vào hôn hắn, hắn biết rõ Ngôn Thư Vũ ở bên ngoài, nhưng cũng không cự tuyệt.
Rồi sau đó Ngôn Thư Vũ nói lời chia tay, hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn.
Hắn do dự một lúc liền dứt khoát đáp ứng.
Chỉ là khi nhìn bóng lưng Ngôn Thư Vũ kéo vali ra khỏi tiểu khu, trong lòng như bị đào rỗng một khối chính hắn cũng không biết vì sao. Hắn ẩn ẩn cảm thấy có chút khổ sở, có chút không đành lòng, bất quá rất nhanh đã bị nụ hôn Đông Phái lấp lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...