Edit: Cá
Vu Đồng ngồi xếp bằng trên ghế tròn ở bên cạnh, túi vải lấy lại từ chỗ Tôn Diễm Viễn được đặt giữa hai chân, khuỷu tay đặt lên trên túi, hai tay chống cằm ngồi thẩn thơ, hai mắt hết chuyển sang trái rồi lại xoay sang phải, thỉnh thoảng lại mất tập trung, thỉnh thoảng nghe lại nghe người đàn ông đang ngồi ở hai bên ghế sa lon nói chuyện giời bể, vô cùng khách sáo.
Vu Đồng chẳng thể hiểu nổi tại sao hai người đàn ông vừa mới quen nhau này lại có nhiều lời để nói như vậy, lại còn hở ra là cười ha hả với nhau.
Vu Đồng không kiên nhẫn được nữa mà xen vào: “Hai anh là bạn già lâu năm gặp lại đấy à?”
Hai người dừng lại, cùng nhìn về phía Vu Đồng.
Tôn Diễm Viễn nghiêng người bưng cốc trà sữa trên bàn trà bằng thủy tinh lên, cầm chiếc thìa nhỏ quấy hai lần rồi khẽ nhấp một ngụm, anh nhướn mày nói với Phương Thành: “Anh Phương, tôi và Vu Đồng có vài câu muốn nói với nhau, anh nên tránh đi một lát thì hơn.”
Phương Thành không hề có ỵ́ định rời đi, anh khẽ cười một tiếng: “Chuyện của Vu Đồng chính là chuyện của tôi, không cần phải tránh mặt.”
Vu Đồng phỉ nhổ, diễn cứ như thật ấy nhỉ, có phải là cô nên dập đầu cảm ơn anh, tiện thể trả tiền cát xê luôn hay không.
Tôn Diễm Viễn đặt cốc trà sữa xuống, uể oải đứng lên đi vài bước đến trước Vu Đồng, cô ngẩng lên nhìn anh: “Anh làm gì đấy?”
Tôn Diễm Viễn xách cổ áo cô lên, lôi cô dậy, Vu Đồng bị ép đứng lên, Tôn Diễm Viễn khoác lên vai cô, cười híp mắt nói: “Đi nào, bé cưng, chúng ta chuyển chỗ khác nói chuyện.”
Tôn Diễm Viễn ôm Vu Đồng tiến lên phía trước, Phương Thành cũng nhanh chóng đứng dậy, Phương Thành tóm lấy bàn tay của Tôn Diễm Viễn đang khoác lên trên vai Vu Đồng: “Anh Tôn, chuyển chỗ thì chuyển chỗ, cái tay này của anh có ý gì đây, huống chi, hình như Vu Đồng cũng chưa đồng ý.”
Tôn Diễm Viễn bỏ tay xuống, Phương Thành thu tay lại.
“Vậy thì Vu Đồng, em có đồng ý hay không?”
“Đồng ý cái gì cơ?”
“Cùng anh nói chuyện về Hàn Húc?”
Nghe được hai chữ “Hàn Húc”, Phương Thành không khỏi nhíu mày lại, thật đúng là đi đâu cũng thấy tên của người này.
Vu Đồng véo véo mũi suy nghĩ một lát, cô xoay người đối mặt với đứng Phương Thành, bàn tay vỗ lên lồng ngực Phương Thành, có thể ỏn ẻn bao nhiêu thì ỏn ỏe bấy nhiêu: “Em nói chút chuyện với anh ta, anh cứ đi ra ngoài trước đi, được không nàoooo?”
Ọe…
Đến Vu Đồng còn không chịu được cái giọng này, huống chi là Phương Thành.
Khóe môi Phương Thành giần giật trong chốc lát, rồi nheo mắt nhìn Vu Đồng, anh đưa tay sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Được, anh ra ngoài chờ em.”
Vu Đồng cười: Phương Thành thật là biết nể mặt.
Sau khi Phương Thành rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại Vu Đồng và Tôn Diễm Viễn.
Vu Đồng khoanh tay trước ngực đi qua đi lại: “Tôn Diễm Viễn, nói đi.”
Tôn Diễm Viễn đi đến bên cạnh cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Vu Đồng, gã đàn ông của chị gái anh chính là Hàn Húc.”
Vu Đồng ngẩn ra: Cái gì? Hàn Húc?
Vu Đồng thấy không thể tin nổi: “Sao có thể chứ.”
“Thật như đếm.”
Vu Đồng nhíu mày, người đàn ông thần bí của chị ấy là Hàn Húc sao?
Tôn Diễm Viễn lại ôn tồn nói: “Hôm đó Jhon vừa khéo nhìn thấy người đàn ông đi cạnh em, vừa liếc mắt đã nhận ra anh ta.
Mặc dù mới chỉ nhìn qua ảnh nhưng mặt của anh ta rất dễ nhận ra.”
“Sau khi tiếp quản nhà họ Tôn gia, anh đã dùng thời gian mấy năm để điều tra anh ta, kết quả là ngoài vài tấm ảnh ra thì chẳng còn gì nữa.”
“Vu Đồng, hình như em rất thân với anh ta nhỉ?”
Vu Đồng cười khanh khách, cô nhún vai lắc đầu: “Tôn Diễm Viễn, anh đánh giá tôi cao quá rồi đấy, tôi chỉ biết anh ấy tên Hàn Húc, là thương nhân, những thứ khác thì hoàn toàn không biết gì hết.”
“Thật?”
“Ừm.”
Vu Đồng quả thực không hề biết gì về Hàn Húc.
Bầu không khí giữa hai người trở nên lặng như tờ, ai nấy đều cụp mi suy tư.
Vu Đồng giãn mày, cô liếc Tôn Diễm Viễn một cái: “Vé máy bay về nước.”
Tôn Diễm Viễn cười, nói với giọng điệu quái gở: “Bé cưng à, vội gì chứ, chồng chưa cưới của em vừa mới đến Paris mà, em nỡ lòng để anh ta đi như vậy sao? Anh ta ngồi máy bay lâu như vậy để tới đây, còn chưa ở được mấy chốc đã lại phải đi máy bay trở về rồi, vất vả như vậy, em không đau lòng sao?”
Vu Đồng lườm anh ta: “Được rồi, để tôi đi hỏi ý kiến của anh ấy.” Dứt lời, Vu Đồng cầm túi vải đi ra bên ngoài.
Tôn Diễm Viễn nhìn theo bóng lưng của cô, chỉ cười mà không đáp lời.
Vu Đồng vừa ra khỏi cửa thư phòng đã nhìn thấy Phương Thành đang tựa lên vách tường đợi cô, ánh đèn vàng mờ hất lên trên người anh, tràn đầy cảm giác thần bí, nhưng Vu Đồng lại cảm thấy vài phần cô độc.
Phương Thành nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn về phía cô, thấy cô đi ra liền đứng thẳng người lên: “Nói chuyện xong nhanh như vậy à?”
Vu Đồng gật đầu: “Không có gì để nói nữa nên đi ra thôi.”
Vu Đồng tiến lên mấy bước, đứng trước mặt Phương Thành, cô nheo mắt ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Phương Thành, anh không đi làm sao, cứ thế mà đi đến đây à?”
Phương Thành thản nhiên nói: “Nghỉ bù luôn cho mấy năm trước không hề nghỉ phép.”
Vu Đồng bỗng phì cười: “Đến đây vì tôi sao?”
Vẻ mặt Phương Thành bình thản: “Sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Vu Đồng híp mắt vỗ vai anh: “Tôi đánh đấm giỏi lắm, không cần sợ đâu.”
Phương Thành thở dài: “Kiểu gì chẳng có người cô không đánh lại được, tôi đây không phải là ví dụ sống sờ sờ hay sao?”
Vu Đồng dùng ánh mắt của Sói Xám mà lườm anh, sao cô cảm thấy lời này cứ như là biến tướng tự khen ấy nhỉ.
Cô không cam tâm, thừa dịp Phương Thành không để ý mà giơ chân lên đá anh, ai ngờ Phương Thành lại né được dễ như trở bàn tay, anh vòng qua sau người cô, trói hai tay cô từ đằng sau, áp người cô lên vách tường, túi vải trong tay cô rơi xuống đất.
“Cứu mạngggg ——” Vu Đồng giả bộ đáng thương.
Giọng nói ấm áp của Phương Thành vấn vít bên tai Vu Đồng: “Một chiêu chế địch.”
Vu Đồng ra sức gật đầu: “Vâng vâng vâng, biết anh lợi hại rồi, mau mau mau thả ra.”
“Két——” Cửa thư phòng bất thình lình bị đẩy ra.
Tôn Diễm Viễn thò đầu ra, vừa hay nhìn thấy tư thế vô cùng có tình thú này của hai người, chân Phương Thành cong lên kẹp giữa hai chân Vu Đồng, một tay ngon ơ kiềm chặt cổ tay cô, mặt dán ở bên tai Vu Đồng.
Tôn Diễm Viễn: “Ây da… Tôi nghe thấy tiếng kêu cứu nên mới chạy ra xem thử…”
Phương Thành và Vu Đồng sượng sùng, Phương Thành muốn buông tay ra, lại nghe thấy đầu bên kia hành lang truyền đến giọng nói.
“Sao vậy sao vậy?” Trợ lý Jhon dẫn người hớt hải chạy đến, kết quả chỉ biết sửng sốt đứng cách vài mét mà không biết làm sao.
Phương Thành và Vu Đồng càng ngượng hơn.
Tôn Diễm Viễn xua xua tay: “Jhon vợ chồng trẻ nhà người ta “Chym nhau*” ấy mà, đừng chen vào.”
(* từ nhạy cảm nên bị Tấn Giang chuyển về *, Cá bịa đấy)
Jhon gật đầu, lại dẫn người lui ra, Tôn Diễm Viễn quét mắt nhìn hai người bọn họ một lượt rồi cũng thức thời đi vào thư phòng, đóng cửa.
Phương Thành: “…” (trang edit chính chủ: yennhishark.wordpress.com)
Vu Đồng: … “Chym nhau” cái em gái anh! Có ai “Chym nhau” kiểu đè lên tường chứ!
* bạn Cá thật xinh đẹp
Tôn Diễm Viễn mời Phương Thành ở lại làm khách, nói bóng gió là nhà bổn thiếu gia nhiều phòng, hai người cứ ở lại tùy thích.
Phương Thành chối từ vài câu, Tôn Diễm Viễn lại càng thêm nhiệt tình, khách sáo tới lui mấy lượt, cuối cùng Phương Thành cũng đành khéo léo đồng ý.
Vu Đồng không hiểu, cái éo gì thế nào, không về nữa hả?
Phương Thành được xếp ở phòng ngay sát phòng Vu Đồng, chỉ cách ba bước chân.
Lúc này, Vu Đồng đang ở trong phòng của mình, nằm dang hai tay hai chân ở trên giường công chúa, suy nghĩ quay cuồng.
Chị ấy quen Hàn Húc, Hàn Húc là người đàn ông thần bí của chị ấy.
Hai hôm trước, Hàn Húc đi ra từ nhà cũ của chị ấy.
Nghĩ đến đây, Vu Đồng lại càng thêm tin chắc lời của Tôn Diễm Viễn.
Vu Đồng xoay người cầm điện thoại ở đầu giường lên gửi tin nhắn cho Tôn Hàm Uyển:【Chị, nhà cũ của chị ở Pháp đã bán cho ai vậy?】
Tôn Hàm Uyển: 【Một bà lão nhìn rất dễ mến.
Sao vậy? 】
Vu Đồng: 【Không có việc gì ạ, em chỉ hỏi chút thôi.】
Vu Đồng dùng di động gõ côm cốp lên đầu, Hàn Húc không hề nói dối, ngôi nhà ấy quả thực đã được anh mua từ người khác, nhưng chị ấy lại không hề hay biết.
Vu Đồng nghĩ kỹ lại, cô luôn cảm thấy quan hệ giữa Hàn Húc và chị ấy có gì đó là lạ, Hàn Húc mua nhà của chị ấy nhưng lại không nói cho chị ấy biết.
Ngạc nhiên? Không giống lắm.
Hoài niệm? Ngược lại quả là có vài phần ý vị.
Vu Đồng tét cái “bốp” lên trên trán mình, mấy cái này chỉ là thứ yếu, chuyện cô nghĩ mãi mà không ra chính là, cô quen Hàn Húc, chị ấy cũng quen Hàn Húc.
Lại là trùng hợp ư? Vu Đồng lắc đầu, quá trùng hợp, đâm ra lại giống như là cố tình.
Vu Đồng giơ điện thoại lên, hay là cứ hỏi thẳng chị ấy nhỉ, nhưng như thế hình như cũng không ổn.
Vu Đồng thở dài, bật thẳng dậy từ trên giường: “Được rồi, không nghĩ nữa, gác sang một bên đã.”
Vu Đồng ném điện thoại đi, xỏ giày vào rồi mở cửa đi đến phòng Phương Thành.
Vu Đồng gõ cửa hai lần, bên trong không có người trả lời, cô đành đẩy cửa đi vào, đèn trong phòng đang sáng, nhưng không có ai.
Người đâu rồi? bạn Cá thật xinh đẹp
Vu Đồng tiến vào trong thêm mấy bước, cô hít hít mấy cái, mùi sữa tắm.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, cô nhìn lại theo hướng phát ra âm thanh.
Éc… Hình như vào không đúng lúc rồi.
bạn Cá thật xinh đẹp
Tóc Phương Thành vẫn còn giỏ nước, anh dùng khăn mặt trong tay lau tóc, đến đồ ngu cũng có thể nhìn ra anh vừa mới tắm xong, huống chi nửa người trên của anh còn không mặc gì.
Vu Đồng cảm thấy may mà nửa dưới của anh vẫn còn mặc quần thể thao, nếu không thì thứ nên nhìn thứ không nên nhìn, cô cũng đều nhìn cả rồi.
Vu Đồng nhìn lom lom, nuốt nước bọt đánh ực, cô lúng túng nói: “Tôi có gõ cửa.”
Phương Thành đi từng bước về phía cô, Vu Đồng căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, anh đi lướt qua người cô, khom lưng cầm lấy một chiếc áo bông dài tay màu xám rồi mặc vào: “Có việc gì à?”
Vu Đồng xoay người sang nhìn anh: “Không có việc gì thì không thể tìm anh à?”
Phương Thành cười một tiếng: “Có thể, sao lại không thể chứ.”
Hai bàn tay thuôn dài trắng nõn của Vu Đồng quơ quơ trước mặt Phương Thành: “Chữa mất ngủ cho anh đây.”
Anh bật cười hai tiếng: “Được.” bạn Cá thật xinh đẹp
Phương Thành mặc quần áo xong thì nghiêng mặt qua nhìn cô, đôi mắt đen láy của Vu Đồng đang cười híp lại nhìn anh, anh cau mày, nét mặt thay đổi.
Anh tiến lại gần Vu Đồng thêm một bước, Vu Đồng buông hai tay xuống: “Sao anh lại dùng vẻ mặt này nhìn tôi?”
Phương Thành hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ suy ngẫm, anh tiến lên một bước, Vu Đồng lùi lại một bước, cho đến khi Vu Đồng bị ép đến chân tường, không thể lùi thêm nữa.
Cảnh này khiến Vu Đồng nhớ lại hình ảnh trong thư phòng lần trước, quả thực chính là hình ảnh ấy lại tái hiện, chỉ có điều là cô và Phương Thành đã đổi vị trí, lần ấy là cô ép anh.
Chóp mũi Vu Đồng ngập tràn mùi sữa tắm thoang thoảng, Phương Thành dán rất sát cô, tim cô càng đập mạnh hơn, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Vu Đồng lúng ta lúng túng: “Anh làm gì đấy?”
Vu Đồng muốn trượt xuống từ khe hở giữa anh và tường, ai ngờ Phương Thành lại giữ chặt vai của cô, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Vu Đồng không biết phải đặt mắt ở đâu, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái túi nhỏ trước ngực của cái áo bông xám của Phương Thành, nhìn thấu sắp xuyên thấu luôn.
“Vu Đồng, ngẩng đầu nhìn tôi.” Phương Thành trầm giọng nói.
Vu Đồng không nghe: “Nhìn anh làm gì, anh tránh ra chút đi.”
Phương Thành bất đắc dĩ, tay kia nắm cằm Vu Đồng, Vu Đồng phản kháng, Phương Thành dùng thêm lực trên hai tay.
Phương Thành nâng mặt cô lên, tiếp tục yên lặng nhìn sâu vào mắt cô, như đang xác nhận điều gì đó.
Vu Đồng bị ép phải đối diện với ánh mắt của anh, lâu dần, mặt cô dần nóng lên, nhưng căn bản là cô không giãy ra nổi, Phương Thành dùng sức rất lớn.
Vu Đồng nhìn thẳng vào mắt anh, con ngươi thâm thúy như vòng xoáy kìm chặt cô, lông mi cô khẽ chớp, đầu ong ong, không khí xung quanh dường như cũng loãng thêm.
Giây lát, Phương Thành buông cô ra, Vu Đồng hít thật sâu, hù chết cô rồi, cô còn tưởng rằng Phương Thành muốn…
Cô chuyển sang bên cạnh mấy bước, cách xa Phương Thành một chút.
Phương Thành đút hai tay vào túi quần, cười nhạt, anh nghiêng mặt sang hỏi cô: “Vu Đồng, cô còn nhớ lúc trước cô đã hỏi tôi, rất lâu trước đó, có phải tôi từng gặp cô?”
Vu Đồng ngẫm nghĩ rồi gật đầu, quả thực có chuyện đó.
Phương Thành ôn hòa đáp: “Lúc còn bé cơ.”
“Lúc còn bé, hình như tôi đã từng gặp cô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...