Edit: Cô Triệu
Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi.
“Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ, đứng top ba tuyệt đối không thiếu cô.
“Ây, Tuệ Tuệ đấy à, sao còn chưa về nhà đi?” Trương Lâm hỏi.
“Cậu không nhìn thấy tớ đang xách cái gì à, đứng đần đấy làm gì, mau đến giúp người ta!” Ngô Tuệ Tuệ trợn mắt oán trách.
“Hi hi, đây đây. Thi thố thế nào, chắc kiểu gì cũng đỗ đại học Bắc Kinh phỏng?” Trương Lâm nói.
“Chắc cũng đỗ, mà tớ cũng cố hết sức rồi. Thành tích của cậu cũng ok đấy, chắc lần này cũng thi tốt ha.” Ngô Tuệ Tuệ nói.
“Chắc cũng đỗ được Phục Nguyên. À, mà tưởng nhà cậu ở phố Bắc, sao lại đi sang phố Nam?” Trương Lâm liếc mắt nhận ra đường đi không phải hướng về nhà Ngô Tuệ Tuệ thì vội hỏi.
“Ờ, thi xong rồi mà. Nhà bác tớ ở phố Nam, lần nào đợi kết quả thi tớ chả ở đây. Cậu thì sao, về nhà à?” Ngô Tuệ Tuệ hỏi lại.
“Tớ phải đi Tương Tây một chuyến. Nguyện vọng của tớ thì đã nhờ cô Lý điền giúp rồi, bao giờ quay lại chắc lên thẳng Thượng Hải học luôn. A, taxi đến rồi kìa, cậu lên xe đi.” Trương Lâm nói.
“Ờ, bye!” Ngô Tuệ Tuệ vẫy tay tạm biệt.
Trương Lâm vừa quay lưng, lại nghe thấy tiếng Ngô Tuệ Tuệ hô lên, “Thay số điện thoại thì nhớ báo tớ đấy nhớ!”
“Rồi rồi, bye bye!” Trương Lâm lại vẫy tay tạm biệt.
Trời vừa tối, Trương Lâm đã trở về nhà, nơi hắn ở cùng sư phụ. Thì ra, Trương Lâm là cô nhi. Một lần, sư phụ trên đường trở về nhà, nhìn thấy hắn bị bỏ rơi liền ôm về. Theo như lời sư phụ kể, ông là con cháu của Trương Thiên Sư trên múi Mao Sơn, sau này chuyển nhà đến Tương Tây. Vì không muốn tranh vị trí chưởng môn với sư đệ nên xuống núi phiêu bạt, lấy tứ hải làm nhà. Lúc nhặt được Trương Lâm, vì trời mưa không ngớt, lại ở trong cánh rừng, liền lấy tên hắn là Trương Lâm.
Trương Lâm từ nhỏ đã tương đối thông minh. Lúc hắn bốn tuổi, sư phụ đã bắt đầu dạy hắn chữ, năm tuổi kèm hắn luyện võ cùng ngâm thuốc mỗi ngày. Mãi đến khi Trương Lâm mười hai tuổi, mới dừng ngâm thuốc. Dựa theo lời sư phụ thì là, lãng phí tài nguyên. Tám tuổi Trương Lâm bắt đầu đi học, cũng là lúc bắt đầu theo sư phụ học ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp, phù chú các thứ. Đến năm mười sáu tuổi, hắn đã trở thành chân tuyền của sư phụ, hơn nữa còn là trò giỏi hơn thầy. Năm Trương Lâm mười sáu tuổi, thanh danh bắt đầu dần dần nổi lên ở thôn láng giềng. Bởi vì, nhà nào có chuyện vui sẽ mời hắn đến tính xem bát tự của con trai và con dâu tương lai có tương xứng hay không, nếu tương xứng thì ngày lành tháng tốt nào mới có thể kết hôn; hoặc như nhà nào có tang sự, thì sẽ mời Trương Lâm đến xem nơi mai táng trưởng bối liệu có phải cát huyệt, lúc nào chôn cất mới không ảnh hưởng đến gia quyến, vân vân.
Thế nên, sau khi sư phụ Trương Lâm nói, ‘anh có thể tự mình kiếm tiền báo hiếu thầy rồi’, liền đuổi hắn ra ngoài kiếm cơm. Vì Trương Lâm họ Trương, nên người địa phương thường xưng hắn là tiểu Trương Thiên Sư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...