Chương 7.1
Anh Chu trở về
Giai đoạn đầu học kì sau của năm ba, mỗi người trong phòng ngủ của chúng tôi đều vì chuyện thực tập mà công việc bắt đầu bận rộn hơn.
Lăng Linh ở nơi xa Thượng Hải cũng nước chảy bèo trôi làm quen với một bạn trai là nghiên cứu sinh, mỗi ngày ở trong điện thoại lải nhải hàng rào nhà cô nàng cứ cúc cu cúc cu, y hệt như chìm vào bình mật ngọt.
Không nhịn được nhớ lại lúc lên trung học, có một khoảng thời gian Lăng Linh mê Chu Dật, có thể nói là hai mắt phát sáng, giữa mỗi tiết học đều phải giương mắt nhìn theo bóng dáng của anh.
Giờ đã mấy năm qua đi, người bạn ngay thẳng đáng yêu này cuối cùng cũng rơi vào bể tình.
Việc làm ăn ở nhà hàng của ba cũng càng ngày càng thịnh vượng, thậm chí còn có người liên lạc muốn hợp tác. Vì vậy tôi và ba bàn bạc dùng một phần tiền bồi thường mà tập đoàn Hác Phong đưa ở rộng mặt tiền cửa hàng, thay đổi một vị trí tốt.
Tôi nằm ở trên giường, nhịn không được nhớ lại từ hồi trung học đến bây giờ, cảm thấy thời gian vội vã trôi qua, bên mình cũng đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, đại khái là cảnh còn người mất cũng chính là như thế này.
Để lên tinh thần cho buổi phỏng vấn của mình, tôi lợi dụng một tiết học buổi chiều, đến cửa hiệu cắt tóc ở cửa Nam ngoài trường học đem mái tóc dài cắt đến ngang vai, sửa lại tóc mái.
Thay đổi ấn tượng yếu ớt của đại học hai năm trước để lại phía sau vẻ yếu đuối.
Nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của mình trong gương, tâm tình của tôi rất tốt, đi chơi một vòng ở mấy vùng lân cận mua mấy túi món kho mang về phòng ngủ.
Vừa mới bước vào cửa, cái mũi chó của con nhãi Mục Tư Ngôn này đã lập tức ngửi được hương vị nước sốt, gào to hai người khác, bọn họ thoát khỏi giường, nịnh nọt nói: “Ôi chị Chu, em đang tưởng chị đi đâu tìm vui chứ, hóa ra là đi thay đổi tạo hình à, thật không tệ, đẹp, em thích!”
Vừa nói vừa nhìn túi trên tay tôi.
Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng đến gần bắt đầu: “Đi mệt không, nhanh đến đây ngồi xuống, để em gái xoa bóp cho chị!”
Tôi không thể nhịn được nữa đẩy hai người ra: “Hai người các cậu, buồn nôn chết mất, thấy người ta là mắt lấp lánh, các đồng chí có bao nhiêu là chân thành nhỉ!”
Thiểm Nhất Thiểm ngồi ở trên giường xấu hổ vò đầu: “Hì hì, mình bị nước sôi đổ đến bỏng chân không thể đi được rồi. Các cậu người nào có lòng tốt thì đưa một quả trứng kho lên đây?”
“…”
Toàn bộ phòng ngủ chúng tôi đều là đại vương dạ dày, cả ba túi món kho nặng trịch, không được nửa giờ đều bị vơ vét sạch sẽ, giống như là gió lốc thổi qua vậy.
Tôi ăn no đến mức không muốn ngồi, mượn phích nước nóng của tôi và Thiểm Nhất Thiểm xuống dưới lầu lấy nước.
Kết quả là tôi đánh giá quá cao sức lực mình, thật vất vả vừa đi vừa dừng xách hai phích nước nóng nặng muốn chết lên lầu sáu.
Lúc đổ nước, bình nước quá nặng, tôi nhất thời không cầm chắc, cả cánh tay run lên mấy lần.
Nước nóng thì không đổ ra ngoài, nhưng cái ví tiền để trên bàn bị khuỷu tay của tôi gạt rơi trên mặt đất. Ví tiền cũ bên cạnh bịch một tiếng rơi xuống đất, thoáng cái tiền lẻ tiền xu còn có các loại biên lai, tờ đơn ở bên trong văng ra ngoài.
Mục Tư Ngôn nghiêng ánh mắt cười nhạo một tiếng, rồi từ trên giường nhảy xuống giúp tôi nhặt mấy thứ trên mặt đất.
“Oa, bà Chu à, bà để nhiều biên lai trong ví tiền như vậy để làm gì hả?”
Tôi đậy lại cái nắp của phích nước, tức giận nói: “Tớ phải có đầu óc quản lí tiền bạc chứ, đâu như người nào đó suốt ngày dùng tiền vào cái gì cũng không biết.”
Mục Tư Ngôn xì một tiếng khinh miệt, đột nhiên chân mày lá liễu nhướng lên, vẻ mặt biến đổi, giống như nhặt được bảo bối từ trong đống biên lai, tay nhặt lên một bức ảnh lớn.
“Các đồng chí! Mau nhìn xem tớ nhặt được cái gì nè!!” Cô nàng đột nhiên nhảy dựng lên, giơ tấm hình lên giữa không trung.
Hai mắt tôi tối sầm, muốn chết…
Xem ra bí mật này giấu diếm không được rồi.
Tấm hình của tôi và Chu Dật ở trong tay ba người lần lượt truyền tay nhau đọc, sau đó thì nhìn thấy sáu ánh mắt đói khát…
Tiểu Tiểu lã chã chực khóc, ở trên giường gạt nước mắt: “Ông anh, em cuối cùng cũng hiểu mấy năm qua vì sao ngài vẫn chậm chạp không chịu tìm hiểu em. Hóa ra! Hóa ra ông anh đã sớm có vợ cả, chắc chắn đã xác định sẽ cưới hỏi đàng hoàng, em… em rất đau lòng đấy!”
Tôi vừa đen mặt vừa nhìn cô nàng…
Mục Tư Ngôn nhẹ nhàng cầm hai tay tôi nói: “Ngài yên tâm đi, chúng em sẽ không chen chân vào tình cảm của ông và bà nhà, chúng em tự nguyện vi thần dập đầu.”
Tôi rất ưu sầu: “Tư Ngôn nè, vi thần dập đầu hình như không thể dùng như thế
“Thế nhưng!” Thiểm Nhất Thiểm cầm một cây gậy trúc, u ám tối tăm nói: “Thành thật thì khoan (dung), kháng cự thì nghiêm. Ông anh, ngài nên biết, nếu như ngài dám lừa gạt chúng em dù chỉ một chút, tập thể chúng em liền đi xử lí bà nhà đấy!”
Tôi run rẩy, ngã lên giường, cuối cùng từ bức bách đến lạm dụng uy quyền, không thể làm gì khác hơn là công bố với hậu thế nghiệt duyên của tôi và Chu Dật.
Ba cô nàng ngửi được mùi ngon, chờ tôi nói xong chuyện một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Tiểu Tiểu chớp mắt sao nhìn tôi nói: “Tớ vẫn cho rằng chuyện nữ sinh ở phòng ngủ bên cạnh kia cùng một lúc gặp gỡ ba người con trai là vô cùng KN (24) rồi, té ra núi cao còn có núi khác cao hơn, KN chân chính là đây, mai danh ẩn tích trong phòng ngủ của chúng ta nhiều năm như vậy!!!”
Kết quả cuối cùng đối với Tư Ngôn hình như rất không vừa lòng, yếu ớt hỏi tôi: “Vậy cậu có biết hiện tại anh ta ở đâu không?”
Tôi lắc đầu: “Anh ấy ở nước ngoài, cụ thể ở đâu thì không biết.”
Ý nghĩ của Tư Ngôn vẫn còn chưa hết, cầm lấy bức ảnh gõ gõ hồi lâu, liên tục thở dài: “Thật đẹp trai, người đàn ông đẹp trai như thế mà cậu cũng nhẫn tâm.”
Tôi trầm mặc lấy lại tấm hình.
Bức ảnh còn mới tinh, cô gái ở trên đó cười đến mức không tim không phổi, cùng với người đàn ông khôi ngô kiêu ngạo bên cạnh hài hòa đến bất ngờ, lại còn có chút mùi vị được ông trời tác hợp cho.
Thời gian 3 năm, diện mạo của tôi không thay đổi lắm, gương mặt hài lòng quen thuộc trong hình, lại vừa cảm thấy không giống mình.
Lúc này, Thiểm Nhất Thiểm một mực yên lặng không nói gì vươn tay gõ trán tôi: “Đạm Đạm.”
“Sao?”
Thiểm Nhất Thiểm cau mày, đôi mắt chân thành nhìn tôi, đắn đo mở miệng: “Cậu không cảm thấy Chu Dật kia là người vô tội sao?”
“Tớ… tớ lúc đó quá kích động, sau này lúc biết rõ sự thật, anh ấy đã đi rồi
“Này, bất luận thế nào, tớ nghĩ cậu nợ người ta một lời xin lỗi, thực sự.”
Tiểu Tiểu có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt tối tăm bất định của tôi, tưởng rằng tôi mất hứng, giảng hòa nói: “Nhưng bọn họ đã không còn liên lạc, cho dù Đạm Đạm thầm cảm thấy áy náy, cũng tìm không được người ta mà.”
Thiểm Nhất Thiểm nhìn tôi một lát, không nói gì nữa.
Mấy người ăn ý nói sang chuyện khác.
Tôi lại không có tâm tư nghe tiếp nữa.
Buổi tối, ánh trăng bên ngoài đặc biệt sáng tỏ, tôi ôm gối mãi không ngủ được, liền thừa dịp sau khi những người khác đã ngủ say, tay chân nhẹ nhàng chuồn xuống dưới.
Phong cảnh vườn trường yên tĩnh lúc nửa đêm cùng với ban ngày hoàn toàn khác nhau, thiếu mất những tiếng động lớn ầm ĩ, có phần thần bí hơn.
Ánh trăng miễn cưỡng hắt xuống, bóng cây loang lổ, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ lướt qua, tiếng lay động của lá cây lả tã trong đêm khuya yên tĩnh ở đây vô cùng trong trẻo êm tai.
Tôi đi nửa vòng quanh đường nhỏ, rồi ngồi xuống ghế đá ở mép hồ.
Bên tai lại vang lên câu nói khéo léo của Thiểm Nhất Thiểm lúc ban ngày.
Có lẽ, cô nàng muốn nói tôi quá ích kỉ, nhẫn tâm, Chu Dật bực bội đi rồi, mới đau lòng ân hận.
“Haizz…” Tôi bất đắc dĩ thở dài.
“Haizz…”
Cách đó không xa, cũng có người thở dài giống tôi!
Tôi hơi sợ mà đứng lên, đi vài bước về phía trước mặt bên hồ, thấy bóng lưng của một người đàn ông.
Dưới ánh trăng lờ mờ, không thấy rõ là ai.
Có lẽ chỉ là một sinh viên nửa đêm ngủ không yên giống như tôi.
Tôi xoay người định đi, không nghĩ tới người nọ đã phát hiện ra tôi, bắt chuyện: “Này bạn, có tâm sự hả? Qua đây ngồi đi.”
Mang theo một chút tò mò, tôi đi qua, dự định cảnh giác thật tốt để ba chân bốn cẳng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Lúc này mới nhìn rõ là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt gầy gò.
Chẳng lẽ là một ông thầy thất bại?
Người nọ cười chất phác, gãi gãi đầu: “Tôi là bảo vệ của trường, bọn họ đều gọi là Anh Quan.”
Tôi thật thà gọi theo: “Xin chào Anh Quan!” Nghĩ tên này nghe quen tai.
Phút chốc, trong chợp nhoáng, tôi bỗng nhiên nhớ tới thời kì đi học, có một người bảo vệ vô cùng dũng cảm, mai phục dưới khu kí túc xá nữ vài ngày cuối cùng bắt được một tên biến thái chuyên ăn trộm quần lót của nữ sinh ở đại học A.
Khoảng thời gian đó, tên gọi Anh Quan này còn cực kì hot một thời.
Hóa ra chính là người đàn ông vóc dáng nghiêng gầy trước mắt này đây!
So với hình tượng người đàn ông cao lớn, thô kệch, khỏe khoắn trong tưởng tượng của tôi đúng là chênh lệch quá lớn.
Tôi nhìn chằm chằm Anh Quan, cảm thấy ngưỡng mộ hơn.
Dường như Anh Quan lại không phát hiện ra suy nghĩ của tôi, anh cầm một cành cây ở trong tay, vẽ vẽ một bức tranh lên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn trăng rằm treo trên không trung, thâm tình thì thầm:
Tôi vô cùng yêu tha thiết một ngày mới.
Mặt trời của ngày hôm nay, ngựa của ngày hôm nay, hoa gỗ thu ngày hôm nay
Khiến cho bản thân tôi khỏe mạnh sung túc suốt đời
Từ ánh bình minh đến hoàng hôn
Tràn ngập ánh sáng mặt trời
Còn hơn tất cả thơ ca của quá khứ
Hạnh phúc tìm được tôi
Hạnh phúc nói: “Nhìn nhà thơ này xem,
Anh ta còn hạnh phúc hơn so với bản thân tôi.”
Sét đánh trời thu của tôi
Sét đánh phẩm chất trời thu của tôi
Tôi yêu em, hoa gỗ thu.
Anh Quan hướng về trăng sáng, trầm bồng du dương đọc, chứa đựng tình ý, trong mắt toát ra sức sống và hạnh phúc không che đậy.
Tôi chấn động!
Đại học A không hổ danh là trường học nổi tiếng, ngay cả một người bảo vệ nho nhỏ cũng bác học đa tài, văn võ song toàn như vậy, quả thực hiếm có.
Sự ngưỡng mộ của tôi đối với đồng chí Anh Quan lại tăng thêm một cấp độ.
Tha thứ cho tôi bất tài, tôi ở bên cạnh suy nghĩ rất lâu, mới mang máng nhớ tới bài thơ anh Quan vừa đọc chính là Hạnh phúc một ngày của nhà thơ Hải Tử.
Tôi vỗ tay bốp bốp: “Anh Quan oai thật! Đọc rất hay!”
Anh Quan bị tôi làm cho xấu hổ, lại gãi gãi đầu: “Cô bạn, đã trễ thế này rồi, em nên trở về phòng ngủ.”
Tôi hơi bất ngờ: “Anh thì sao?”
Hắn đứng dậy: “Tôi cũng chuẩn bị quay về, chúng ta có duyên sẽ gặp lại nhỉ.”
Tôi nhìn tới nhìn lui, thủy chung cảm thấy trên người anh Quan có một loại phong cách văn nghệ tự nhiên, không biết sao lại đến trường học làm bảo vệ.
Vì vậy hôm sau, tôi liền kể chuyện tối hôm qua cho tụi Tiểu Tiểu.
“Cậu nói anh Quan hả, người nổi tiếng bắt trộm hả, rất nhiều kẻ trộm ở trường chúng ta đều là do anh ta bắt được. Có người nói nhân duyên cũng rất tốt, rất nhiều nam sinh bình thường còn tìm anh ta nói chuyện phiếm đấy!”
Tư Ngôn nằm ở trên giường cắn hạt dưa: “Kia không phải là do văn hóa trường học chúng ta hun đúc ra ư, tớ thấy nhé, anh ta trước một nửa là một giáo viên có tài nhưng không gặp thời hay gì gì đó, có mấy lần tớ tình cờ gặp anh ta, đều nghe thấy anh ta đang ngâm thơ, thật là có chút cho rằng như vậy. Giống như một nhà thơ nghèo hèn.”
Suốt mấy đêm, tôi đều tình cờ gặp anh Quan ở bên hồ.
Xem ra, quả thật là ngâm thơ nhiều, cũng nhiễm cảm xúc thương xuân thu buồn của một nhà thơ đơn độc.
Trong lúc nói chuyện phiếm, tôi dần dần biết được, hóa ra anh Quan không chỉ có vợ, còn có một đứa con nhỏ. Vợ chính là nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học A, hiện tại đang công tác ở một tòa soạn báo.
Anh Quan làm ra vẻ không làm nhân viên công vụ, hết lần này tới lần khác chạy tới làm một bảo vệ bài bản được tín nhiệm.
Nhưng buồn bực chết tôi.
Trái lại, anh Quan không ngại chút nào, nói: “Cuộc sống mà, củi gạo dầu muối tương dấm trà. Lí tưởng của mỗi người khác nhau, phương thức cũng khác nhau, trên thương trường anh lừa tôi gạt, trên quan trường a dua nịnh hót, này đều là cách sống của người phàm tục. Trong lòng tôi không có chí lớn, chỉ hy vọng có vợ tốt con ngoan, có một phòng ở nhỏ tránh gió che mưa. Những cái khác, đều không quan trọng.”
Thoải mái như vậy, tôi bội phục đến chẳng biết nói gì cho phải.
“Nhưng thật ra bạn học Chu này, em còn trẻ tuổi, nhưng nỗi lòng lại tầng tầng lớp lớp, như vậy lại không tốt lắm đâu.”
Tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ hỏi tôi vì sao, nhưng trái lại anh Quan trầm ngâm một lúc, nói với tôi: “Bất luận là chuyện gì, trong lòng độ lượng là quan trọng nhất. Người xung quanh nói cái gì đó là thứ yếu, em chỉ cần tự hiểu được và lắng nghe nội tâm của mình.”
Tôi nghe được tỉnh tỉnh mê mê, suy nghĩ vài ngày.
Buổi nói chuyện này với anh Quan, so với bài giảng trên lớp học còn sâu sắc hơn.
~*~
(B)
Cuối tuần sau tôi có một buổi phỏng vấn ở bộ phận Tin tức của đài truyền hình.
Quá trình phỏng vấn thuận l trong tưởng tượng của tôi, không đợi bao lâu, đã cho tôi biết cuối tuần tới có thể đi thực tập.
Tôi được phân đến tổ viết kịch bản, phụ trách chính là một cô gái thoạt nhìn rất ôn hòa, ở chung tốt, gọi là chị Trần.
Vừa xong mấy ngày hôm trước, cơ bản là tôi đã đi vào quy trình, sau đó bắt đầu dần dần hiểu rõ.
Ai biết, địa ngục trần gian vừa mới mở ra.
Chị Trần trăm phần trăm là một người cuồng công việc, tổ viết kịch bản vốn thiếu người có tay nghề, lượng công việc lại lớn, một vài người làm sống ở chỗ này là chuyện cơm bữa.
Tôi vốn tưởng rằng thực tập ở đây cũng tương đương với làm chân tạp vụ cho bọn họ, hẳn là không đi nơi nào phiền phức.
Chị Trần đi ra từ phòng làm việc nhìn tôi đang rót nước sôi, nhíu chặt lông mày, đem tôi đến phòng làm việc của chị.
“Chu Đạm Đạm, cả phòng làm việc ai cũng hết sức bận rộn, em cũng không biết giúp đỡ người khác chia sẻ một ít công việc sao? Em là đang làm việc, không phải đang chơi đùa ở trường học, hiểu hay không?”
Tôi cúi đầu: “Nhưng em đã làm xong xuôi mọi việc rồi, chị cũng không phân công cái khác…”
Không đợi tôi nói xong, chị Trần không lưu tình chút nào cắt đứt lời tôi: “Em là kem đánh răng sao? Muốn chị bóp một chút mới hiện ra một chút, em làm xong việc chẳng lẽ không biết tự mình đi tìm việc mà làm sao? Trong tổ nhiều việc như vậy, người lúc trước sẽ không đủ!”
Tôi không nói chuyện, thề sau này không bao giờ cãi lại nữa.
Chị Trần lấy từ trong ngăn tủ dưới bàn làm việc một chồng giấy viết bản thảo bằng tay ném cho tôi: “Trong ngày hôm nay, sắp xếp lại nội dung bên trong, chị yêu cầu trật tự rõ ràng, lôgic rõ ràng, dùng từ chuyên nghiệp. Rõ chưa?”
“Đã biết ạ, em lập tức đi chuẩn bị.”
Vốn cho rằng cái này là hết rồi, không nghĩ tới lúc chị Trần và tôi đi ra khỏi phòng làm việc, gọi chú Giảo Thâm trong tổ lý lịch tới: “Đưa một nửa công việc trên tay chú cho cô ấy, buổi chiều đi họp với cấp trên cùng tôi.”
Chú nhìn một chút bản thảo trên tay tôi, hơi khó xử: “Cô ấy được không?”
“Có cái gì không được, người mới thì phải rèn luyện như vậy.” Nói xong xoay người trở lại bàn làm việc của mình.
Chú thở dài, vỗ vỗ vai tôi: “Cô ấy luôn có tính tình như vậy, không có ác ý đâu. Chúng tôi cũng là tiến lên như thế.”
Tôi đem bản thảo thất linh bát lạc (ý là nhiều loại) chị Trần đưa cho chỉnh lí nội dung thật tốt, lại kiểm tra một lần nữa. Để an toàn, tôi còn đặc biệt viết ba bản khác nhau.
Thực ra, viết bản thảo không phải là thế mạnh của tôi, tôi muốn làm chính là săn tin ở bên ngoài, chứ không phải cả ngày ngồi dí ở một chỗ tự giao tiếp tiếng Nhật.
Chờ tôi bắt tay làm xong toàn bộ công việc, đã qua tám giờ tối, trong phòng làm việc là một mảnh vắng vẻ.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự vất vả của công việc.
Thật vất vả chịu đựng tới cuối tuần, tôi hung hăng ngủ một giấc dài bù lại một tuần này, tới gần buổi trưa mới thức dậy.
Cửa phòng ngủ bị Tiểu Tiểu cậy mạnh đá văng ra kêu loảng xoảng một chút, cô nàng hưng phấn chạy ào vào: “Cuối cùng tớ cũng vào công ty AF rồi, ha ha ha ha ha ha!”
Thiểm Thiểm buông quyển sách trên tay, kinh hỉ không ngớt: “Thật ư? Thật tốt quá, bốn người trong phòng chúng ta đều có chỗ dựa rồi.”
Tiểu Tiểu vui rạo rực thay một bộ áo quần: “Đi đi, ngày hôm nay phòng 602 chúng ta phải mở tiệc chúc mừng, tớ mời khách, chúng ta đi ăn ở nhà hàng Tương Mẫn!”
Đoàn người chúng tôi hung hăng đánh giết tới nhà hàng Tương Mẫn, giống như bốn con sói đói dũng mãnh ăn một bàn đồ ăn.
Ăn gần một tiếng đồng hồ, từng người mới ưỡn cái bụng căng phình của mình, thỏa mãn rời khỏi nhà hàng Tương Mẫn.
Hai cô nàng Tiểu Tiểu và Thiểm Thiểm quá mức nhanh nhẹn nôn nóng, ăn quá no, không thể làm gì khác hơn là chạy đến hiệu thuốc mua thuốc tiêu hóôi và Tư Ngôn đi dạo ở mấy vùng lân cận.
Chỗ tôi và Tư Ngôn đi dạo là một vùng đất trù phú mấy tháng gần đây chính phủ đang ra sức mở rộng, có người nói sẽ phát triển thành một quảng trường mua sắm thức ăn ngon cao cấp.
Được nhiều thương gia đầu tư vào, giá đất ở đây tự nhiên tăng gấp bội.
“Ồ, trước mặt thật nhiều phóng viên vây quanh nha, hình như là một cửa hàng cắt băng khai trương.” Tư Ngôn ra hiệu cho tôi nhìn trước mặt.
Mặc dù không ít phóng viên vây quanh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ mặt tiền cửa hàng.
Cả cửa hàng thông thấu sáng sủa, toàn bộ bề mặt quanh thân dùng thủy tinh lớn, khiến người đi đường có thể liếc mắt nhìn rõ kết cấu mặt tiền cửa hàng.
Có ba tầng, phong cách mỗi tầng hoàn toàn khác nhau.
Trung tâm tầng dưới cùng treo một chuỗi đèn thủy tinh vĩ đại, nhiều màu sắc rực rỡ lấp lánh ánh sáng từ thủy tinh hiện ra, giống như đi vào một tòa cung điện mộng ảo.
Mà trên mặt đất tầng thứ hai phủ kín một chiếc thảm màu tím, màu sắc của đồ trang trí không chỉ có màu tím, màu vàng, màu đen, giữa âm điệu thấp mang theo một vẻ xa hoa kì lạ, nhất thời khiến người ta không rời mắt được.
Tầng thứ ba bởi vì rất cao, nhìn không thấy thiết bị lắp đặt bên trong.
Tư Ngôn sợ hãi than một tiếng: “Các thiết bị lắp đặt rất đặc biệt, là tên tuổi lớn nào mới có thể mạnh bạo như vậy nha. Chúng ta dứt khoát lên trước xem.” Sau đó không phân trần mà lôi kéo tôi qua đường cái.
Trong ấn tượng, chỉ có một cửa hàng sẽ dùng nhiều thủy tinh diện tích lớn như vậy đến lắp đặt thiết bị ở mặt tiền cửa hàng.
«Kim cương Phong Dật»
Đứng ở ngoài đám người, tình cảm trong lòng tôi rất phức tạp, không chuyển mắt nhìn chằm chằm bên trong.
Quả nhiên, một bảng hiệu lớn bằng vàng nguyên chất sáng chói chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người cùng lúc tấm vải đỏ rơi xuống.
Khá toàn bộ phóng viên nhận lời mời của cửa hàng đều nhiệt liệt vỗ tay.
Màn hình lớn trên đỉnh đầu lập tức xuất hiện hình ảnh cắt băng.
Tư Ngôn ở bên cạnh lập tức kinh ngạc hô lên
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Máu nóng phút chốc xông lên não, nhịp tim tăng nhanh.
Người trong màn hình lớn vừa quen thuộc như vậy lại xa lạ đến thế.
Tôi hầu như có một giây thiếu chút nữa không nhận ra anh.
u phục màu đen, áo sơmi thuần trắng, khiến cho anh thoạt nhìn kiên cường mà chững chạc.
Dáng người vẫn gầy, cao ráo như trước đây, giống như con trời đứng giữa một loạt người.
Khóe miệng rõ ràng chứa ý cười mơ hồ, nhưng lúc giơ tay nhấc chân lại mang theo vẻ lạnh lùng không thể đến gần.
Chu Dật đứng ở đó, cách tôi không đến hai mươi mét.
Tuấn tú, lạnh lùng, cùng với nội tâm kiêu ngạo.
Dường như người đàn ông nho nhã khiêm tốn trước kia đã không còn tồn tại nữa.
Sau khi nghi thức cắt băng hoàn tất, Chu Dật giao kéo cho người trợ lí bên cạnh. Thờ ơ quét mắt qua đoàn người, xa cách cười gật đầu, sau đó mím môi mỏng, mang theo một chút không kiên nhẫn xoay người đi vào trong cửa hàng.
Hình ảnh lập tức biến mất khỏi màn hình lớn.
Lập tức bắt đầu truyền phát tin quảng cáo kiệt tác của «Kim cương Phong Dật».
“Nè, sao tớ lại thấy người đẹp trai kia có điểm nhìn quen mắt nhỉ.” Tư Ngôn lưu luyến không rời dời mắt khỏi màn hình lớn, vừa quay đầu sang, đã lại bị hoảng sợ hơn: “Này, Sao cậu lại khóc thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...