Chương 3.7
Thầy giáo hôn nồng nhiệt
Sự thiếu hiểu biết của mấy người chúng tôi rất nhanh đã bị bầu không khí ở đây kéo đi, theo sự giới thiệu của người phục vụ mà gọi một chai rượu ngoại và mấy lon nước giải khát.
Đưa tới dĩa đựng trái cây có cắm mấy cái pháo hoa, tôi nóng nên cởi áo khoác, Lục Hạo rất nhanh đã làm quen với mấy người bàn bên cạnh, đứng lên theo âm nhạc phấn chấn lòng người.
Tôi và Lí Đông Lâm nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Lục Hạo không nhịn được cười, Lăng Linh ở một bên cũng đả kích Lục Hạo, nói hắn giống như một con tôm nhỏ. Rượu ngoại được mang tới rất nhanh, người phục vụ rót cho chúng tôi mi người một ly, tôi cầm ly ngửa đầu uống một ngụm lớn, cảm giác không mềm mại giống như uống rượu đỏ ở nhà Chu Dật, cảm lưỡi rét buốt lạnh lẽo, còn pha lẫn với vị ngọt nhàn nhạt.
Thời gian càng ngày càng trễ, người trong quán bar cũng càng ngày càng HIGH, âm thanh chạm cốc, tiếng hát, mùi nước hoa, mùi hoa tươi, mùi khói thuốc, tất cả đều pha trộn với nhau, trôi dạt khắp nơi, một cô gái xinh đẹp khiêu gợi lôi kéo cô nàng tóc vàng cùng nhảy những vũ điệu nóng bỏng trên nền âm thanh cực lớn, phía dưới là những tiếng gào thét, ánh mắt sắc dục của những người đàn ông nhìn chằm chằm các cô, huýt sáo.
Lí Đông Lâm lấy chai rượu rót ỗi người chúng tôi một ly đầy xong nâng ly lớn tiếng nói: “Mọi người, chúng ta uống cạn một ly nào, cầu chúc trước cho chúng ta thi vào trường đại học thành công!”
“Được!”
Mọi người đều nâng ly: “Chúc chúng ta thi vào trường đại học thành công.”
Trong đó có một cô gái thoạt nhìn có chút xấu hổ lại nói thêm một câu: “Chúc chúng ta tốt nghiệp xong đều nhớ kĩ nhau, cả đời là bạn bè.”
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên náo nhiệt, dường như mọi người đều bị câu nói của cô gái này làm cho cảm động, Lăng Linh cũng đỏ mũi khẽ khóc, chạm ly với tôi: “Cả đời là bạn bè!”
“Ừ!” Tôi kiên định gật đầu.
Sau đó mọi người uống một hơi cạn sạch cùng với âm nhạc.
Thật lâu sau này, lúc Chu Dật giáo huấn tôi hay uống rượu bừa bãi, tôi đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên đến quán bar ngày hôm nay, tất cả mọi người đều khờ dại ngây thơ, nhưng lại hứa một lời hứa trịnh trọng.
Rất nhiều người đều nói, bạn bè đại học là lâu dài nhất, mà bạn bè phổ thông lại trong sáng nhất.
Tôi nghĩ rằng đời này tôi cũng không quên được những người bạn quý giá nhất này, mặc kệ tôi có địa vị cao cỡ nào hay là rơi vào tình trạng chán chường không chịu nổi cỡ nào thì bọn họ cũng không rời không bỏ, không sợ rất tốt với tôi, sau này vào xã hội, không còn có người như vậy, mấy năm không có Chu Dật, trong đêm khuya không có tiếng động, tôi thường nghĩ đến cuộc sống thời phổ thông của mình, luôn luôn vô tình rơi nước mắt.
Lăng Linh uống vài chén thì khuôn mặt trở nên đỏ rực, dứt khoát xua tay với chúng tôi: “Không được không được, choáng váng đầu quá! Tớ ra ngoài đi dạo đây.”
Tôi đỡ cô nàng đi lên một sân thượng nhỏ của quán bar, thế giới lập tức yên tĩnh lại, bầu trời tối đen chảy xuống những giọt mưa lớn, mưa như trút nước ào ạt xối thẳng xuống đất, từng lớp sóng lăn tăn và bọt nước rơi trên cầu thang trên mặt đất, đèn nê ông trong làn hơi nước trở nên mông lung, mơ hồ, bốc lên bừng bừng khói mỏng.
Tôi giúp Lăng Linh bám vào lan can của sân thượng, cô nàng ở bên cạnh dùng đá xoa mặt, tôi không có việc gì nên đánh giá người qua đường ở phía dưới, chỉ có thể nhìn thấy đủ loại dù che mưa chen chúc cùng một chỗ, xe taxi màu vàng xếp thành một hàng dài trong bóng đêm giống như một dải ruy băng màu vàng lấp lánh, sự nhộn nhịp hối hả của thành phố trong tiếng mưa rơi càng thêm mơ mơ màng màng.
Đột nhiên ánh mắt tôi lướt qua một chiếc xe đặc biệt quen thuộc, thân xe đen bóng bị nước mưa cọ rửa đến mức toả sáng lấp lánh. Tôi vươn người xuống dưới dò xét, rồi lại không thể xác định cuối cùng có phải là xe của Chu Dật hay không?
Nhìn rất giống, nhưng lại không nhớ được biển số xe của anh ta, chỉ có thể nhìn nhất cử nhất động xung quanh chiếc xe kia, trong lòng trông mong có thể nhìn thấy anh ta, nhưng lại không muốn nhìn thấy anh ta ở chỗ này, tôi đây sẽ thật buồn bực.
Nôn nóng nhìn một hồi cũng không phát hiện ra người nào, có lẽ là tôi nhận nhầm một chiếc xe tương tự.
Lăng Linh cũng tốt hơn nhiều, vì vậy chúng tôi lại vào quán bar một lần nữa.
Tâm tình vốn rất tốt lại bị tên khốn nạn Chu Dật đạp hư, lần này lại không phải là bản thân anh ta. Tôi thật sự nghĩ rằng mình không có thuốc nào cứu chữa được nữa rồi, ngay cả một chiếc xe giống nhau cũng có thể phá hoại tâm tình của tôi, tôi tức tối nâng mấy ly rượu đổ vào miệng.
Lí Đông Lâm ở bên cạnh và những người khác đang đùa giỡn, Lục Hạo đã sớm không biết chạy đi tán tỉnh ở nơi nào, Lăng Linh thì tỉnh táo nên ngồi trên ghế hát theo.
Tôi thấy ở trên bàn còn có một chai rượu lớn chưa uống, nghĩ rằng không thể dập tắt tức giận nhưng cũng có thể giải khát, tôi dứt khoát tự mình giải quyết hết, để tránh lãng phí.
Bởi vì chai rượu ngoại này êm, cho nên uống vào có cảm giác đặc biệt nhẹ, nhưng uống hơn mười ly này vào bụng xong, tôi bỗng dưng cảm thấy dạ dày bắt đầu nóng rát quằn qu
Một dòng nước ấm nhanh chóng lẻn đến đỉnh đầu, tôi đứng nghiêng ngả, lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã xuống dưới.
Đại não giống như bị cồn gây tê, tất cả trước mắt đều trở nên hồ đồ ồn ào hẳn lên, bài hát mang âm hưởng hỗn độn giữa châu u và châu Mỹ làm nóng lên, tôi lảo đảo lúc lắc theo mấy cô nàng sành điệu bên cạnh, vặn vẹo xung quanh.
Lục Hạo không biết xông ra từ nơi nào, nhìn thấy tôi nhảy cuồng nhiệt, kinh ngạc mở miệng: “Oa ghê, Chu Đạm Đạm cậu đang nhảy hả???”
Tôi đảo mắt cá chết, lầm bầm trong miệng: “Nói nhảm, cậu mắt mù hả?” Vừa nói hai tay vừa lắc lư, đong đưa trên đầu.
Đám người rất là đông đúc, tôi hoa mắt không thấy rõ ai với ai, rất nhanh đã bị đẩy vào trung tâm, ánh sáng xung quanh chiếu tới, đầu tiên tôi cùng một cô gái chiều cao bằng nhau tựa lưng cùng nhảy, tiếp theo DJ nhanh chóng thay đổi bài hát, cô gái kia bị lấn át, trong chớp mắt tôi bị một cánh tay lông lá kéo lại, tôi ngẩng đầu ngửa mặt thật lâu, dưới ngọn đèn liên tiếp mới nhìn rõ hoá ra là một người đàn ông nước ngoài cao lớn.
Hắn mở miệng nói gì đó với tôi, tôi căn bản không nghe thấy, suy nghĩ của tôi chỉ chú ý nhảy lắc lư, thậm chí còn muốn bật âm thanh lớn lên. Người nước ngoài thấy thế bỗng nhiên nhấc một tay lên, mạnh mẽ ôm eo tôi, muốn tôi và hắn cùng nhau nhảy.
Tôi còn chưa nói chuyện thì chợt nghe thấy âm thanh của Lí Đông Lâm và Lăng Linh: “Chu Đạm Đạm, qua đây!”
Tôi mơ màng quay đầu nhìn bọn họ, còn chưa phản ứng lại, đã bị bọn họ xông lên lôi qua, hai tay tôi bị bọn họ kẹp lại rất khó chịu, lúc bị tha đi còn cười khúc khích vẫy tay tạm biệt với người nước ngoài.
Sau đó dựa vào vai của Lăng Linh, buồn rầu kêu lên: “Khó chịu quá! Gọi Chu Dật đến đi!”
Lí Đông Lâm đang lôi kéo tay tôi thì dừng lại, dường như bắn một cái nhìn thắc mắc về phía Lăng Linh, Lăng Linh vội vàng tiếp lời tôi: “Đạm Đạm, cậu xem cậu say thành cái dạng gì rồi, thầy Chu đã tan ca, chúng ta thì đang ở quán bar mà.”
Tôi cọ cọ vào một con cá chép đứng lên: “Tớ biết, tớ biết, tớ muốn gặp anh ta! Hu hu hu …”
Lăng Linh khó xử đặt tôi lên sô pha: “Tớ điện thoại cho thầy.”
“Không được!” Tôi vung tay ngăn cô nàng lại “Không thể gọi cho anh ta...”
“Vậy?...” Lăng Linh vô cùng khó xử, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tôi ngồi phịch trên sô pha da một hồi, đột nhiên nhớ tới cái gì, lảo đảo chạy ra sân thượng bên ngoài, duỗi dài cổ nhìn chiếc xe màu đen còn đang ở chỗ kia.
Vào lúc đó, đột nhiên tôi giống như bị điểm huyệt khóc, oa oa khóc rống lên: “Hu hu hu, tớ chính là muốn gặp anh ta, Lăng Linh…”
“Lăng Linh, đi vào lấy cho cậu ấy một cái khăn ấm.” m thanh của Lí Đông Lâm vang lên phía sau tôi.
Tôi từ chối lau khô nước mắt, quay đầu lại một cách đẹp mắt, hé ra một khuôn mặt ngơ ngác nhìn hắn.
Vẻ mặt của Lí Đông Lâm ở dưới ngọn đèn không thể đoán được, khẽ hỏi tôi: “Cậu muốn gặp thầy Chu ư?”
Cồn đã làm cho đại nào của tôi nói chuyện không lịch sự: “Ừ, tớ muốn, làm sao bây giờ?”
Hình như hắn thở dài, kéo tôi khỏi mặt đất: “Trước hết lau mặt đi đã.”
Nói xong xoay người tìm một nhân viên phục vụ, chẳng biết đang nói cái gì, tôi lợi dụng lúc hắn nói chuyện, lắc lư bất định đi xuống lầu. Khí lạnh ngay lập tức áp sát, tôi mặc áo ngắn tay, tay liền nổi da gà.
Tôi chạy đến trước chiếc xe kia, cố gắng nhìn xung quanh bên trong, nhưng cái gì cũng không có, thùng xe trống không.
Lăng Linh từ trên lầu chạy xuống, kéo tôi để phòng ngừa tôi đụng vào người đi đường: “Tớ gọi điện thoại cho thầy Chu rồi, thầy nói thầy đã biết cậu xảy ra chuyện, đã đến rồi.”
Tôi hoảng hốt quay đầu hỏi cô nàng: “Ai nói mà anh ta biết?”
“Ừ, tớ cũng không biết vì sao thầy lại biết?”
Cả người tôi dầm mưa to bị ướt đẫm, cố chấp đứng ở dưới cầu thang đợi Chu Dật, Lăng Linh không lay chuyển được tôi, cùng đứng cạnh tôi.
Mà Lí Đông Lâm, vẻ mặt ở trên cầu thang nhìn tôi, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Tôi không biết đợi bao lâu, có lẽ là chỉ trong chớp mắt, đã thấy Chu Dật ẩn nhẫn tức giận đi về phía tôi, anh ta che cây dù màu đen, ăn mặc phong phanh giống như tôi.
Tôi giống như là nằm mơ giữa ban ngày.
Tôi run rẩy đứng lên, anh ta chạy tới trước mặt tôi, khoé mắt, đuôi lông mày đều lạnh lẽo, thấy cả người tôi ướt đẫm, càng không nói hai lời kéo tôi vào dưới ô.
Tôi bướng bỉnh căn đôi môi run rẩy, Chu Dật bỗng dung nắm cằm tôi, bức tôi nhìn thẳng hai mắt sắc bén của anh ta, mỗi chữ mỗi câu đều tức giận bức người nói: “Chu Đạm Đạm, thầy thực sự là quá thất vọng với em rồi.”
Tôi không đẩy anh ta ra, nước mắt lại một lần nữa không chịu thua kém mà chảy xuống: “Em cũng rất thất vọng đối với thầy!”
Anh ta bung dù đứng ở trong mưa, đôi mắt đen kị nhìn tôi, không đành lòng mà giơ tay lau nước mắt cho tôi, tôi phẫn nộ kéo tay anh ta ra: “Thầy có biết vì sao em thất vọng với thầy không?”
“Bởi vì thầy ngay cả một cô gái mười tám tuổi cũng không bằng! Thầy ngoài miệng thì nói không thích, lại còn đuổi theo em, em là gì của thầy hả, không cần thầy chăm sóc như thế, thầy là một loại người nhát gan.”
Vẻ mặt anh ta tái nhợt, trước nắm cổ tay tôi: “Chu Đạm Đạm, em theo thầy về nhà.”
“Ai muốn về với thầy, em không cần. Thầy buông ra!”
Tôi dùng sức thoát ra khỏi tay anh ta, còn tiện thể đá anh ta một cái, sau đó rống lớn một câu: “Thầy! Em ghét thầy!” Liền xoay người chạy…
Mưa to giống như viên đạn bắn vào người tôi, đối với tôi đã không còn cảm giác đau đớn, ý nghĩ vừa bị cồn làm mê muội đã bị nước mưa gột sạch, tỉnh táo lại.
Tôi đi trên đường, còn không bằng một con chuột ướt sũng, có đôi tình nhân tốt bụng đem cái ô dư ra cho tôi, tôi cười từ chối. Tôi chỉ muốn cho trận mưa này thức tỉnh mình, làm cho tôi không còn si mê con người nhát gan Chu Dật này nữa!
Tôi ướt sũng lang thang trên đường, không dám về nhà.
Lbiết Chu Dật thì ngược lại với tôi, đang ở trên đường lo lắng tìm tôi.
Áo khoác của tôi bỏ quên trong quán bar, trên người chỉ còn khoảng ba mươi mấy đồng, ở trạm taxi kêu một chiếc xe, báo ra địa điểm của một người quen, cuối cùng trả tiền thì tiêu hết gần ba mươi hai đồng.
Chỗ này tôi đã tới hai lần, vừa xa lạ vừa quen thuộc như vậy, tôi ướt sũng đứng trong thang máy, cảm thấy bản thân lại làm một chuyện ngu xuẩn.
Nhưng tôi làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, bạn cũng quan tâm chuyện này sao?
Tôi đi tới trước cửa nhà anh ta, lẳng lặng đứng một lúc, sau đó do dự ôm đầu gối ngồi ở cửa.
Liên quan đến việc mắc mưa, cả người tôi đều đang lạnh run, tay chân cứng ngắc, môi lạnh buốt, quần áo ẩm ướt, mưa lạnh xâm chiếm cùng việc tiếp xúc với sàn nhà lạnh giá, một sự bứt rứt lan tràn đến toàn thân lạnh lẽo.
Tôi lấy tay lau khô nước trên mặt, vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Có lẽ rất nhiều năm sau, tôi sẽ cảm thấy quyết định lúc này của tôi không ngu ngốc, suy nghĩ cũng không cần suy nghĩ làm ra một số chuyện không có lí trí, nhưng hiện tại tôi không quan tâm, tôi giữ vững dũng khí dám yêu dám hận chạy tới cửa nhà Chu Dật chờ anh ta, mặc dù không biết anh ta không ở nhà.
Nếu đêm này, tôi không cương quyết làm như vậy, tôi nghĩ tôi sẽ hối hận, nhưng tôi không muốn khiến ình lúc còn trẻ như vậy lại làm rất nhiều rất nhiều chuyện hối hận, thế cho nên sau này già rồi, một phần ba hồi ức của tôi tất cả đều là hối hận.
Tôi ôm đầu gối ngồi ở cửa nhà anh ta thật lâu thật lâu, điện thoại di động hết pin tắt máy, tôi không biết thời gian.
Giữa lúc tôi sắp buồn ngủ thì thang máy đối diện “Đinh” một tiếng làm tôi giật mình tỉnh giấc, tôi vội vàng đứng thẳng dậy, linh tính mạnh mẽ nói cho tôi biết là Chu Dật.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong đi ra một thân ảnh uể oải, cây dù đen ban đầu đã không còn, mái tóc đen dày cũng không còn hình dạng.
Vẻ mặt Chu Dật trắng bệch lấy ra chiếc chìa khoá đi về hướng tôi, sau đó ngẩng đầu, tay dừng lại giữa không trung, cùng lúc kinh hỉ nhìn tôi, bước qua.
Môi của anh ta hơi mở ra, âm thanh trầm thấp khàn khàn: “Em… Sao lại ở chỗ này?”
Tôi cắn môi, thì thào nói: “Thầy…”
“Em đứng lên trước đi.”
“Chân tê rồi, không đứng lên được.” Tôi đáng thương nói.
Anh ta ngồi xổm xuống, hai tay vắt ngang hai tay của tôi, ôm tôi lên. Lập tức lấy chìa khoá ra mở cửa phòng.
Tôi dè dặt kéo góc áo của anh ta: “Thầy, em đến để xin lỗi.”
“??”
“Vừa rồi ở cửa quán bar em không nên nói thầy như vậy, em sai rồi, sau này em không bao giờ sẽ đến làm phiền thầy nữa…”
Tôi còn nói chưa dứt lời, cả người đã bị anh ta ôm chặt, trọng lượng cơ thể hầu như đều dựa vào trong ngực anh ta, cằm bị bàn tay to của Chu Dật nâng lên, một nụ hôn cực nóng cứ như vậy ấn xuống.
Cả người tôi giống như bị lửa đốt, từng giọt mưa trên mái tóc đen của anh ta rơi xuống xương quai xanh của tôi hoá thành dòng nước chảy vào trong quần áo, tay kia vuốt ve sau lưng tôi.
Đôi môi nóng bỏng chặt chẽ đè nặng tôi, ở trên môi tôi trằn trọc vụng trộm ma sát nhiều lần, thân thể của tôi dần dần nóng lên, thậm chí còn sinh ra một loại dục vọng không thể cưỡng lại, xem xét, nhón ngón chân nhiệt tình đáp lại anh ta.
Chu Dật kéo gáy tôi, tôi lảo đảo ngã lên sô pha, anh ta ôm tôi, chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm của tôi, tiến quân thần tốc, mút, liếm...
Tôi thở càng ngày càng gấp, thân thể mềm mại không xương leo lên trên người anh, nhắm mắt lại.
Đôi môi hơi mỏng của anh ngậm cánh môi tôi, ngu muội khẽ nói thầm với tôi: “Xin lỗi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...