Thầy ơi em ghét thầy!

Chương 1.2
Đản Đản vô sỉ
Tôi nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới tới giờ tan học. Tôi chậm rãi trở lại hành lang ngoài lớp học.
Điều làm cho tôi cảm thấy quê nhất chính là tên đàn ông đáng ghét kia đang đứng ở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn tôi đi qua. Tôi có cảm giác chân mình giống như tàn phế.
Đáng lẽ ra anh ta đang dạy học mới đúng, không phải ở đây ôm cây đợi thỏ. Mà con thỏ là tôi chỉ yên lặng đi lướt qua, không nói gì.
“Thầy tên là Chu Dật, em có thể gọi thầy là thầy Chu cũng được.”
Hứ! Tại sao lại nổi điên tự giới thiệu về mình thế kia? Tôi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Thấy anh ta đang nở nụ cười như ma quỷ, thật gian trá.
“Không phải tôi bảo em đứng ở hành lang à? Vừa rồi em bỏ đi đâu?”
Tôi giả vờ tỏ ra trong sáng ngây thơ, kiên cường nói: “Thưa thầy, em cho rằng bữa ăn sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày của chúng ta. Vì vậy, em mới vừa xuống căn tin ăn bữa sáng. Thầy không để ý chứ, chỉ khi ăn một bữa sáng ngon lành mới có sức để học thật tốt, đó là quan điểm của em.”
Thầy Chu đẹp trai tao nhã nhất thời bị nghẹn họng. Sau đó định thần lại, hai mắt vẫn còn kinh ngạc: “Tốt lắm, vậy tiếp tục đứng nhé.”
Tôi buồn bã dựa vào lan can của hành lang. Đối diện cửa sổ là một cây cổ thụ, cành lá xanh um, tôi bứt từng chiếc lá làm cây như muốn trụi rồi mà vẫn chưa tới giờ tan học. Loại chờ đợi này, một giây dài như một năm là cảm giác lần đầu tôi cảm nhận được một cách sâu sắc.
Vì thế tôi chạy xuống lầu đi dạo trong hoa viên của trường, thuận tiện đi qua từng cửa phòng dừng lại ló đầu lén nhìn vào. Lúc đi ngang qua cửa lớp, tôi nhón chân nhìn vào tìm kiếm cái đầu của Đinh Trạch đẹp trai.
Tôi nghĩ là do trong lòng có tật giật mình, chứ chẳng phải tôi gây ra tiếng động quá lớn. Đinh Trạch quay đầu lại nhìn thấy tôi núp sau cánh cửa, hắn nở nụ cười yêu thương, miệng ra dấu như muốn nói: “Mau trở về học đi.”
Tôi cảm thấy thật thỏa mãn, trong lòng tràn đầy vui sướng, nhảy dựng lên chạy nhanh về phòng học của mình.
Tập trung nhìn vào! Ặc, tôi nhịn không được muốn chửi thề một tiếng. Tại sao Chu Dật vẫn còn đứng ở cửa? Hình như anh ta đã nhìn thấy tôi chạy rong khắp nơi.
Tôi hít thật sâu một hơi, bình tĩnh nhẹ nhàng tiến lên.
Nhìn người đàn ông này đẹp trai lịch sự như thế, nhưng thái độ thì chẳng hiền hòa tí nào. Nét mặt của anh ta luôn tạo cho người khác một áp lực khó chịu
“Lại vừa đi đâu về vậy?” Anh ta nhẹ nhàng đặt câu hỏi.
Có vô số lý do bay tới bay lui trong đầu, nhưng tôi tỉ mỉ lựa ra một phương án tuyệt vời nhất, bày ra dáng vẻ đáng thương, nói: “Thưa thầy, không phải trước đó em có nói với thầy là mình vừa ăn sáng sao? Nhưng em lỡ ăn quá nhiều, không biết trúng gì bị tiêu chảy… Vừa rồi em mới bị Tào Tháo rượt phải đi nhà vệ sinh.”
Chu Dật ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn tôi: “Thì ra là bị tiêu chảy, hèn chi sắc mặt của em trông kém quá. Thật may lúc còn trong trường đại học, thầy biết sơ qua một chút kiến thức y khoa. Như thế này đi, còn một phút nữa là hết tiết, em đến thẳng văn phòng nhé. Thầy sẽ khám thử xem có phải do em ăn nhiều quá hay không, được chứ?”
“…” Lòng dạ của gã thầy này thật là quá nham hiểm mà.

“Em không dám làm phiền thầy đâu. Vừa rồi em đã giải quyết xong, đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều! Thầy tiếp tục công việc của mình đi ạ!”
Anh ta gật đầu, nói: “Nhớ mang bài tập lên nộp.” Trước khi rời khỏi, anh ta còn liếc tôi rõ dài, rồi mới xoay người đi về phía văn phòng.
Tôi thật không chịu nổi khi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Chu Dật. Vì vậy khi anh ta đi ngang qua, tôi vốn muốn đưa chân ra làm anh ta té chổng vó. Không ngờ, phản ứng của tên Chu Dật này như con rắn, nhanh nhẹn bước qua chân tôi.
“Trò… Chu Đạm Đạm!” Tội nghiệp thầy Chu đã bị chọc bốc lên lửa giận, nheo mắt lại, răn đe: “Đừng ép tôi phải ra tay với em, biết không?”
Tôi khinh thường bĩu môi: “Thầy Chu, thầy đang nói gì vậy? Em có ép gì thầy đâu, sao thầy mắng em?”
Tôi cười rạng rỡ: “Bây giờ thầy mắng em vì thầy chưa hiểu hết con người của em. Chờ mai mốt hiểu rõ, thì thầy nhất định sẽ ra tay đánh em.”
“…” Chu Dật im lặng nhìn tôi.
Sau đó, anh ta cũng học tôi cười thật rạng rỡ. Đôi mày kiếm nhăn lại cùng một chỗ, đôi mắt phượng hẹp dài bắn ra những tia hào quang: “Cái dáng vẻ vô sỉ của em rất giống tôi khi còn trẻ.”
Lúc này tôi thật muốn giết ai đ
Tôi hỏi Lăng Linh: “Tại sao cả vị trí chủ nhiệm lớp và thầy giáo Ngữ Văn lại biến thành gã đàn ông đáng ghét này? Thầy Từ phì dạy chúng ta lúc trước đâu rồi?”
“Nghe nói thầy Từ phì đi xuống lầu không may bị trượt té ngã gãy xương, bây giờ đang còn nằm trong bệnh viện, thật tội nghiệp…”
Lăng Linh tặc lưỡi vui sướng: “Thật ra chúng ta phải cám ơn thầy Từ phì. Bởi vì, nhờ ông ấy bị gãy chân mới mang đến cho chúng ta một thầy Chu đẹp khuynh quốc khuynh thành thế kia.”
Tôi không thể không ngăn nó lại: “Dáng vẻ của ông ta đẹp như vậy mình không thể chê vào đâu được, nhưng còn năng lực thì sao? Mình nghĩ ông ta chỉ là một bình hoa di động thôi.”
Hàn An Nhược giận dữ xen vào: “Thầy Chu còn giỏi hơn cô Diệp xinh đẹp dạy cấp hai.”
Lăng Linh vỗ nhẹ đầu có chút đăm chiêu: “Thật ra lúc thầy Chu vừa bước vào, với khí chất ấy, khuôn mặt và dáng người ấy, mình vốn nghĩ thầy phải dạy môn Toán hay Anh văn. Không nghĩ đến đó là một thầy giáo dạy Ngữ Văn, thật có chút cổ điển.”
Tôi bĩu môi. Chỉ sợ rằng cái bình hoa kia ngay cả Tiếng Anh nói như thế nào cũng không biết, làm sao có thể dạy Tiếng Anh cho chúng tôi?
An Nhược gật đầu phụ hoạ Lăng Linh: “Các cậu nói thầy Chu của chúng ta nhìn có giống thầy giáo không? Mình thấy thầy giống một nhà quý tộc cao quý hơn.”
Qúy tộc à? Gã Chu Dật kia á? Ha ha ha… Đừng làm tôi mắc cười đến rụng răng chứ! Vừa nhìn thấy anh ta đã biết là một ông thầy nghèo kiết xác và quê mùa rồi.
Hai tay Lăng Linh bắt chéo hình chữ thập trước ngực, nhìn rất háo sắc: “Cho dù thầy Chu là một quý tộc nghèo khổ, chúng ta vẫn thích và yêu thầy.”
* * *

Tôi không thèm để ý, gục đầu vào trên bàn nhắm mắt dưỡng nhan sắc, Lăng Linh chọc chọc vào người tôi: “Ngồi dậy đi, tới giờ học rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc Chu Dật đang tươi cười bước vào phòng với cái vẻ đẹp trai rạng ngời, khiến lòng tôi sợ hãi. Một người đàn ông trưởng thành có dáng vẻ như vậy cũng không có gì quan trọng, nhưng điều đáng nói ở đây là nó đến từ một thầy giáo. Tôi cảm thấy hơi quặc. Tôi e rằng, dáng vẻ này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng dạy học cho chúng tôi.
Nói thật ra tôi chưa từng thấy qua một người thầy giáo trẻ tuổi đầy sức thu hút như thế. Tôi huých khuỷu tay của Lăng Linh hỏi: “Ông ta có nói mình bao nhiêu tuổi không?”
“Cậu hỏi thầy Chu hả? Có, thầy nói năm nay thầy 24 tuổi.”
Đã vậy còn quá trẻ nữa, chỉ hơn chúng tôi có vài tuổi.
Tôi rất hoài nghi trình độ dạy học của anh ta. Toàn thể đội ngũ giáo viên của trường Nhất Trung được công nhận là những giáo viên có tiếng đứng đầu cả nước. Một giáo viên trẻ như vậy, không lẽ do trường đặc biệt tuyển vào, lại còn dạy năm thứ ba?
Thấy Lăng Linh không thèm quan tâm mình, chỉ lo chăm chú nhìn Chu Dật, tôi cảm thấy rất giận. Tôi cũng không thích người nào chỉ dựa vào vẻ bề ngoài để kiếm cơm, đây là một nguyên tắc sống khác nữa của tôi.
Có lẽ do không khí trong phòng học không thoáng, Chu Dật cởi áo khoác ngoài vắt lên ghế, chỉ mặc một áo sơ mi dài tay và quần bò nhìn rất trẻ trung. Nếu không biết anh ta là thầy giáo, còn tưởng là một học sinh như chúng tôi.
Mũi của anh ta thẳng tắp, làm như không để ý gì, mở quyển sách giáo khoa.
“Các em hãy mở mục bảy của cuốn Luận Ngữ, tôi sẽ đọc qua một lần. Sau đó mời các em giải thích ý nghĩa trong đó.” Anh ta hơi vuốt cằm, đi từ bảng xuống vòng vòng qua các dãy ghế.
“Khổng Tử viết: Giàu và sang, người ta ai cũng muốn, nhưng chẳng phải đạo mà giàu sang thì người quân tử cũng chẳng thèm. Nghèo và hèn, người ta ai cũng ghét, nhưng nếu chẳng phải lỗi đạo mà phải nghèo hèn thì người quân tử chẳng bỏ. Người quân tử mà từ bỏ đức nhân thì sao gọi là quân tử? Người quân tử dù trong một bữa ăn cũng không làm trái đạo làm người, dù trong lúc vội vàng cũng làm theo đạo làm người.”
Tôi vừa nghe hết đoạn văn mà đầu óc như lạc vào cơn mộng. Đầu thì choáng váng, tai cũng ù luôn. Tôi bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Linh như đang thưởng thức một món ngon, lắng nghe một cách say mê. Tôi vỗ đầu cô nàng một cái, tên nhãi này mới tỉnh hồn.
“Đạm Đạm, cậu không nhận thấy giọng của thầy Chu rất thích hợp đọc cổ văn sao? Giọng nói trầm ấm lại chứa sự trầm tĩnh. Trong trầm tĩnh lại mang theo âm luưa, khiến người nghe như chìm đắm vào thế giới ấy, không cách nào thoát ra được.”
Tôi cau mày hoảng sợ: “Cô nương, tại sao trước kia tôi không phát hiện cô thích văn chương như thế, rốt cuộc cô là ai đây?”
Lăng Linh lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng không đợi cô nàng lên tiếng, đã có người nhanh hơn một bước.
Sau khi Chu Dật dạo xong một vòng đã trở lại trên bục giảng, tay phải cầm một viên phấn dài nhỏ màu trắng viết nhẹ nhàng trên bảng: “Chu Đạm Đạm, hãy giải thích ọi người biết câu thầy vừa đọc có nghĩa gì?”
Tôi? Tại sao lại là tôi chứ?
Trong lòng tôi giống như một cuộn len bị rối bời, đầu óc trống rỗng. Vì sao vậy? Thầy giáo dạy Ngữ Văn trước đây không bao giờ gọi tôi giải thích những vấn đề này. Huống chi, cho dù có hỏi thì cũng đã có những học sinh xuất sắc khác trả lời rồi. Không đến lượt một đứa luôn ngồi trong góc phòng như tôi.
Nhìn thấy tôi ngơ ngác, ý cười trên môi Chu Dật càng sâu hơn: “Trò Chu Đạm Đạm muốn ngồi tại chỗ trả lời cũng được. Tuy nhiên, thời gian rất quý báu nhé.”

Anh ta… nhất định là cố ý mà.
Tôi nghiến răng, không thèm tốn hơi thừa lời, cố lấy trấn tĩnh. Nếu anh ta nói tôi có thể ngồi trả lời, thì tôi nhất định sẽ không đứng lên.
Mở trang sách anh ta vừa đọc qua, tôi có cảm giác thật khó thở, giống như vừa nhìn thấy sao Hỏa.
Nhìn vẻ bối rối của tôi, anh ta tỏ ra là người biết điều, nói: “Có nói sai cũng không việc gì. Dù sao tôi cũng chưa dạy qua, em có thể thử giải thích theo ý mình, chỗ nào sai thầy sẽ giúp em sửa lại.”
Nói vậy cũng như làm khó tôi rồi. Trong lòng tôi cười lớn một tiếng, ngồi yên trên ghế, hắng giọng, rồi giả bộ làm ra vẻ trang nghiêm nói: “Ý đoạn văn này nói rằng: Giàu sang là ham muốn của mọi người, vì có rất nhiều người không có cách để có được nó nên trở nên đau khổ. Nghèo hèn cũng có ý nghĩa tương tự, ai cũng cảm thấy chán ghét cái nghèo, nhưng không có cách nào vứt bỏ nó, nên càng bi ai. Còn người tài… người tài… là cái quái gì… em không biết…”
“Ha ha ha…” Tôi thẹn quá hóa giận, bất ngờ làm trò cười cho cả
Tuy nhiên, trong số đó không có Chu Dật. Anh ta dùng thứ ánh mắt đe dọa khiến người ta sợ hãi nhìn tôi, gằn từng tiếng: “Chu Đạm Đạm, ra đứng ở phía sau cho tôi.”
Lại bắt đứng? Vì sao bắt tôi đứng? Tôi bất mãn ngẩng đầu lên: “Là thầy bảo em nói, còn hứa nếu em nói sai thầy sẽ giúp em sửa lại. Hiện giờ em không giải thích được, thầy muốn phạt em đứng là sao, làm như vậy hợp lí không?”
“Sửa lại với điều kiện trước tiên là em thử giảng nghĩa.” Anh ta không giận chỉ cười cười: “Trò Chu, dường như em chưa hề cố gắng giải thích.”
Tôi khinh thường nhướng nhướng mắt: “Thầy Chu này! Không lẽ ngoài cách phạt đứng ra, thầy không còn cách nào khác sao?”
Anh ta nghĩ một lúc rồi nói: “Sau khi tan học lên văn phòng gặp tôi.”
Tôi chỉ ráng nhịn mà không nói gì…
Ánh mắt của An Nhược chứa đầy những vì sao sáng lấp lánh ngưỡng mộ, rồi ôm chặt lấy tôi nghẹn ngào: “Hãy quý trọng cơ hội lần này.”
* * *
Lúc tan học, thì trời đã tạnh mưa.
Tôi hiên ngang theo sau Chu Dật đi về phía văn phòng. Lúc đi ngang qua vườn hoa, tôi còn nhàn nhã nhìn những bông hoa nhỏ xinh và những giọt mưa long lanh còn đọng lại trên những cánh hoa đó. Vườn trường vừa được cơn mưa rửa sạch, tỏa ra một mùi hương tươi mát.
Cho dù chết tôi cũng phải bình tĩnh ở góc phòng chờ Chu Dật răn dạy.
Anh ta vừa ngồi xuống, đã bắt tay vào chia bài tập ra thành nhiều phần, rồi lấy ra một tờ giấy trắng viết vài chữ như rồng bay phượng múa gì trên đó. Cô giáo ngồi đối diện liếc tôi một cái, thấy không thể trách cứ, sau đó cười khanh khách hỏi Chu Dật: “Có lẽ thầy Chu đã quen với cách làm việc ở đây rồi.”
Chu Dật gật đầu: “Đúng, bọn trẻ năm thứ sáu đều rất ngoan ngoãn nghe lời.”
“Ơ...” Tôi đang âm thầm nói xấu sau lưng anh ta. Cái gì đây chứ? Anh ta chỉ hơn chúng tôi có vài tuổi, mà nói chuyện như ông cụ. Hừ! Bản thân anh ta cũng là một đứa nhóc thôi
Người nào đó có lẽ nghe thấy tiếng cười của tôi, bổ sung thêm một câu: ”Ngoại trừ cái đám cá biệt không nghe lời, có hơi nhức đầu.”
Cô giáo ngồi đối diện cười ha ha: “Tôi đi dạy trước đây.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và Chu Dật. Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng giây một, Chu Dật dường như quên hẳn sự tồn tại của tôi.

Không mắng tôi cũng không thèm quan tâm tôi, để cho tôi đứng ngơ ngác ở góc tường. Chính tôi cũng không biết mình đứng đây làm gì nữa.
Một làn gió nhẹ thổi vào mặt tôi, như thấm vào ruột gan. Trong lúc tôi đang tắm mình trong làn gió tươi mát đó, thì Chu Dật bỗng nhiên quay đầu lại gọi: “Chu Đạm Đạm, lại đây.”
Tôi đứng bên cạnh, vụng trộm đánh giá một bên mặt anh ta. Rõ ràng anh ta có một đôi mắt phượng mê hồn và một bàn tay lớn.
Anh ta rút ra tờ giấy trắng kia, ý bảo tôi ngồi bên cạnh.
“Nếu không hiểu, thầy sẽ giảng nghĩa từng câu từng câu cho em.” Tay trái anh ta cầm một cây bút máy.
Ơ! Tôi phải phản ứng như thế nào đây? Dạy tôi giảng nghĩa sao? Không phải anh ta gọi tôi lên đây để trừng phạt à?
Tư duy của vị thầy giáo này còn cao siêu hơn so với tôi!
Anh dùng cây bút gõ gõ trên mặt bàn, nói: “Tập trung một chút, nhìn vào đây này.”
“Câu đầu tiên: Giàu và sang mọi người đều muốn đạt đến, nhưng nếu không dùng cách lương thiện để có nó, thì sẽ không hưởng thụ được. Thật ra, vừa rồi em giải thích nửa phần đầu cũng không sai, nhưng ý nghĩa của nó không phải là bi ai, mà là không thể hưởng thụ được, em hiểu chưa?”
Chu Dật còn nghiêm túc đánh dấu từng chữ từng chữ trên giấy, tôi không theo kịp. Vì vừa rồi bị shock quá chưa thể tập trung tinh thần, chỉ ngây thơ gật đầu.
Nhìn thấy thái độ của tôi tốt hơn, anh ta tiếp tục giải thích câu dưới.
Anh ta một tay cầm bút, tay kia chỉ vào từng chữ một cho tôi xem, còn thường ngẩng đầu lên phản ứng của tôi. Có lẽ do khoảng cách quá gần, nên khi nhìn thấy rèm mi của anh ta còn dài hơn so với tôi mà mất hồn. Sau đó, còn nhận ra làn da mịn dàng không tìm thấy vết chân lông càng làm tôi thêm khiếp sợ.
Anh ta nghi hoặc ngẩng đầu lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôi buột miệng: “Thầy ơi! Thầy không đi làm trai bao thật sự đáng tiếc.”
Sắc mặt anh ta trở nên lạnh lùng: “Chu Đạm Đạm, lần sau tôi sẽ không đối xử với em một cách ôn hoà nữa, tôi không phải là người hiền lành đâu, biết không?”
“…” Loại thời điểm này, bầu không khí dọa người sợ hãi này, tôi chỉ có thể im lặng.
Im lặng một lúc lâu, vẻ mặt anh ta dịu lại. Giống như cái tên ác ma hung ác vừa rồi không hề tồn tại, trầm giọng nói: “Ý của mấy câu đó là giàu sang và phú quý là khát vọng của mọi người muốn đạt được, nhưng nếu không dùng cách lương thiện để có nó, thì sẽ không hưởng thụ một cách trọn vẹn. Còn nghèo khó và tự ti là những thứ mà mọi người đều chán ghét, nhưng nếu không cố gắng thì không thể thoát khỏi nó. Quân tử nếu không có nhân đức, thì sao có thể gọi là quân tử? Quân tử không thể vì miếng cơm manh áo mà từ bỏ nhân đức, cho dù trong thời điểm gặp khó khăn mấy đi nữa cũng phải dựa trên cơ sở nhân đức mà làm việc, ngay cả lúc lang bạt tha phương cũng vậy.”
Nói xong anh ta nhìn tôi, hỏi: “Thầy nói vậy em hiểu không?” Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, mang theo nét uy nghiêm.
Tôi chỉ lẳng lặng gật đầu.
“Em về đi, hãy nhớ kỹ những lời thầy vừa dạy.” Nói xong, còn đem tờ giấy còn chưa ráo mực nhét vào tay tôi.
Lúc tôi xoay người chuẩn bị rời khỏi văn phòng, thì bị anh ta gọi giật lại.
Tôi quay đầu, vẻ mặt uy nghiêm vừa rồi của người nào đó chợt bay đi mất, chỉ còn lại trên môi nụ cười nham hiểm, chỉ chỉ vào trang giấy tôi đang cầm trong tay: “Sự trừng phạt của thầy chính là: Về nhà đem những câu này và ý nghĩa của nó sao chép năm mươi lần. Thầy tin em nhất định sẽ đọc thuộc lòng, ngày mai mang nộp lên cho thầy.”
Gì chứ? Vừa rồi tôi đã bị cái dáng vẻ người tốt ấy lừa rồi! Tên Chu Dật này căn bản chính là một kẻ biến thái


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận