Thay Nàng Sống Tiếp Trang Kí Ức Còn Lại
Trở lại Mộ Dung phủ thì trời đã sang canh hai nhưng nàng lại không tài nào ngủ được. Cứ nghĩ đến cái cảnh tượng bản thân suýt bị hành thích thì nàng lại lạnh người
Rốt cuộc nàng đã làm gì nên tội tại sao lão thiên có thể đầy đọa nàng, hết lần này đến lần khác muốn cướp lấy sinh mệnh nhỏ bé của nàng vậy chứ?
Đâu chỉ có như vậy. Kể từ khi nàng bước chân qua cánh cổng thời gian đến nơi đây chưa một lần nàng được yên ổn cả. Hết chuyện này rồi lại chuyện khác cứ liên tiếp, liên tiếp xảy ra.
Sau một hồi lăn lộn trên giường vẫn không thể chợp mắt, nàng quyết định thôi không ngủ nữa
Nàng chân trần bước xuống giường, cảm nhận cái lành lạnh của đất truyền lên thân thể làm nàng khẽ run lên. Không khí lúc bấy giờ vô cùng tinh khiết cùng với những đợt gió lành lạnh khiến con người ta dễ dàng rơi vào trạng thái say đắm, tận hưởng.
Bất chợt có tiếng động gì đó vang lên, nàng phản xạ nhanh nhẹn liền thủ thế đề phòng có thích khách: "Kẻ nào, mau ra"
Vẫn không có động tĩnh, nhưng nàng cũng chưa nhận thấy hắn đã rời đi. Xem ra hắn thực sự đến tìm nàng, là vì muốn lấy mạng nàng hay muốn bắt nàng làm con tin?
Bỗng từ trên nóc nhà xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh ấy đứng ngược hướng với ánh sáng nên nàng hoàn toàn không thể nhìn được gương mặt hắn ta. Chỉ thấy hắn có một đôi mắt sáng lên trong đêm tối, rất đẹp! Rất cuốn hút!
Cả hai cứ thế một hồi mắt đối mắt, không khí xung quanh cũng trở nên ngưng đọng. Gió từng đợt từng đợt lại đến, thổi qua làm tung bay xiêm y của cả hai
Một hồi sau, tên "thích khách" có vẻ đã ngán với việc đối mắt với nàng, "hắn" nhẹ thở dài. Qua tiếng thở của y, nàng giật thót mình khi biết đó là một nữ nhân
Nga? Nàng là chưa từng đắt tội với nữ nhân cổ đại bao giờ a~ Nàng tuyệt đối chưa bao giờ!
Nhìn nàng ra sức đề phòng mình, Tư Đồ Sở khổ sở khóc không ra nước mắt. Gì chứ? Nàng giống thích khách thế sao?
"Tẩu tẩu à, đừng nghiêm trọng như thế. Là muội đây, Tư Đồ Sở đây"
Tư Đồ Sở? Mộ Dung Thuần khẽ nhíu đôi mắt phượng nhìn người đứng trước mình. Nghe tên rất quen, nàng đã nghe qua đâu đó.... A! Là người đã cứu mình
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Mộ Dung Thuần, Tư Đồ Sở phì cười. Ai da! Tẩu tẩu khả ái thế này thì làm sao biểu ca không động lòng được chứ
Tư Đồ Sở tiến về phía Mộ Dung Thuần, câu cổ nàng: "Tẩu, muội... " Tư Đồ Sở thì thầm vào tai nàng chuyện gì đó. Nghe xong, Mộ Dung Thuần mở to hai mắt như không tin vào những gì vừa nghe được, nàng mơ hồ nhìn đến Tư Đồ Sở nhưng trong phút chốc, nàng ta chỉ để lại cho Mộ Dung Thuần một cái nhếch môi rồi thi triển khinh công nhanh chóng rời đi.
Thế gian sẽ không tin vào những gì mình không được tận mắt chứng kiến
* * *
Vương Phủ
"Vương Gia đã về" - Lạc Phong vừa thấy chủ tử liền ra nghênh đón
"Thế nào rồi?"
"Theo lệnh chủ tử Hoắc Tà hai ngày nữa sẽ về đến Kinh Thành"
"Tốt! Ngươi lui đi" - Ngụy Vân Hàn phất tay áo cho y lui còn mình thì tiến về phòng. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến y rất mệt mỏi
Ngẫng đầu lên nhìn trời, một làn gió thổi qua như vuốt ve, nâng niu cơ thể hắn nhè nhẹ, nhè nhẹ. Bỗng trong tâm trí hắn lóe lên hình ảnh của Mộ Dung Thuần, nhưng... chỉ trong phút chốc rồi vụt mất như chưa hề có gì cả.
Hắn nhếch môi tự cười - "Đúng là điên thật rồi"
Nhìn bóng lưng Ngụy Vân Hàn bước vào phòng, một nụ cười tà tà nở trên khuôn mặt nào đó rồi biến mất trong không gian chỉ để lại đâu đó một thanh âm nho nhỏ vang vọng - "Ngụy Vân Hàn, ta về rồi đây"
* * *
Sáng hôm sau...
"Tiểu thư! Tiểu thư à! Như thế này là không được đâu" - Lan Hương sốt ruột luôn miệng nỉ non tiểu thư nhà mình nhưng xem chừng mọi thứ đều vô ích
Sáng ngày ra bỗng dưng tiểu thư lại đòi ra ngoài thăm thú Kinh Thành. A~ Nàng hôm qua cư nhiên là chưa có bái đường đâu đấy, sao mà tiểu thư cứ vô tư đi ra ngoài thế này ngộ nhỡ... ngộ nhỡ... A~ Nàng thực sự không dám nghĩ đến hậu quả a
"Cốp"
"Đi thôi ở đó mà suy diễn linh tinh" - Nhìn Lan Hương cứ giữa đường giữa xá mà ngẫn người, rồi biểu cảm trên gương mặt vô cùng phong phú khiến nàng thực không nhịn được mà cốc nàng ta một cái. Thật tình không thể hiểu nổi mà
Đang lúc nghĩ về chuyện của Lan Hương thì ta xa vang lên tiếng ngựa phi cùng với tiếng hô lớn - "Tránh ra.... Tất cả mau tránh ra..."
Lúc nàng định thần lại quay ra thì tiếng ngựa phi đã mỗi lúc một gần, nàng bàng hoàng khi nhìn thấy một bé gái mặt mũi bơ phờ cứ đứng trân trân nhìn về chiếc xe ngựa đang đến mà cả người chôn chân dưới đất, không biết tránh là tránh thế nào nữa.
Tim của mọi người trên đường lúc này đều nín thở, có người còn không dám nhìn tiếp sẽ xảy ra chuyện.
Cứ như bị thôi miên, hay cũng có thể là do di truyền lại từ cha mà Mộ Dung Thuần chẳng cần suy nghĩ lao ra ngoài ôm lấy bé gái vào lòng. Nhưng xe ngựa đã đến quá gần, tưởng chừng như đã đến gần và không còn đường thoát nữa. Mộ Dung Thuần trong đầu thầm than "Thôi chết" rồi nàng nhắm tịt mắt lại chờ cơn đau tiến đến.
Một giây... rồi hai giây... ba giây....
Bỗng, từ phía trong thò ra một cánh tay kéo mạnh nàng vào, chiếc xe ngựa cũng vừa kịp lướt qua nàng trong tích tắt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...