Thầy Giáo Trương Và Thầy Giáo Lý

Núi XX cao chưa đến 3000 mét, ngày đầu tiên hai người leo được gần ba phần tư độ cao, ngày thứ hai xuất phát từ khách sạn lúc ba giờ. Còn có mấy người cũng dự tính giống như bọn họ, đứng trước cửa khách sạn nhìn nhau cười, mở đèn pin, bước lên đường núi.

Còn đang thanh niên trai tráng, rất nhanh sau đó bọn họ đã bỏ cho mấy người kia chỉ còn lại cái bóng.

Giữa đêm vắng, gió núi vẫn gào thét ầm ĩ, đèn pin soi sáng con đường phía trước, ngay cả mặt người kia cũng không nhìn rõ nhưng hai tay mười ngón giao nhau, cả quãng đường hai người đều không nói gì, chỉ cúi đầu bước từng bước lên những bậc đá.

Đỉnh núi được khai phá bằng phẳng, đủ chỗ cho hơn trăm người cùng đứng. Hai người đến lúc năm giờ, đi một đường vừa ngừng vừa thở, lúc này Trương Trình ngồi phịch xuống đất, kéo Lý Hoán ngồi xuống chung, không bận tâm đến việc cả hai còn đang thở hồng hộc, nắm cằm hôn lên.

Đôi mắt Lý Hoán cong lên giữa bóng đêm, nắm cái móng vuốt của Trương Trình đang luồn vào áo sơ mi lại: “Lạnh thật.”

Trương Trình vùi đầu vào cổ Lý Hoán, hít một hơi thật sâu, thầm thì: “Cực kì… Cực kì muốn làm một lần ở đây với em.”

Thấy Lý Hoán làm lơ mình, Trương Trình cười cười, kề bên tai y thổi khí: “Lần tới nhớ mang lều vải theo.”

Lý Hoán cảm thấy nếu còn để mặc Trương Trình nói nữa thì hai người sẽ bén lửa mất, lôi hắn lại ngồi lên ghế đá, chỉ ra xa xa: “Nhìn cho kĩ vào, mặt trời sẽ mọc ngay đó.”

Gió núi thổi lâu mang lại cảm giác lạnh lẽo thấu xương, Trương Trình lấy áo khoác trong ba lô ra choàng cho Lý Hoán, mình thì lại mặc một cái khác rồi kéo người ta vào lòng, nhìn một tia sáng xuất hiện từ chân trời phía xa xa, quá trình mặt trời mọc kế tiếp đó dường như vừa chậm vừa nhanh, mọi người còn đang mê man, quả cầu màu vỏ quýt đã hoàn toàn giãy khỏi đường chân trời, ánh sáng mặt trời như lửa cháy, nhuộm áng mây ở phương đông thành những ngọn lửa đỏ.

Lúc này còn có những du khách ngồi cáp treo lên, lục tục trèo lên đỉnh, cảm thán một hồi về sự diệu kì của tạo hóa.

Đường xuống núi dốc hơn lúc đi lên rất nhiều, kết hợp với mấy ngày mưa liên tục, nước ngấm vào thân núi giờ chảy ra từ trong khe nứt. Hai người đặt chân cực cẩn thận, nhưng ở một khúc cua, vừa nghe một tiếng “xoạt”, Lý Hoán chỉ cảm thấy bắp chân của mình bị người đằng sau đá mạnh một cái, người còn chưa kịp đứng vững đã trượt xuống phía dưới khe hở của lan can bảo vệ!

Tim Trương Trình như muốn nhảy khỏi lồng ngực.


May mà Lý Hoán phản ứng nhanh, trước khi cả thân mình rơi xuống hoàn toàn thì đã nắm được một thanh sắt trên lan can bảo vệ.

Trương Trình quỳ trên đất, túm cánh tay còn lại của Lý Hoán kéo lên, đồng thời cũng có người nhìn thấy tình hình bên này, chạy tới níu một chân đang trở mình đi lên của Lý Hoán, cùng kéo người treo lơ lửng bên ngoài về lại trên bậc thềm đá.

Nói tiếng cảm ơn với người tốt bụng kia xong, Lý Hoán ngồi nghỉ trên thềm đá một lát, cũng may mà hữu kinh vô hiểm (*), nhưng rồi lại nhìn thấy trong mắt Trương Trình đầy vẻ hoảng hốt, hẳn là còn sợ hơn cả mình nữa.

(*) chỉ bị hoảng sợ chứ không gặp nguy hiểm thật sự

Cái người trượt chân kia nhờ có Lý Hoán cản lại nên không sao cả, nhưng thấy mình đá một người rơi xuống dưới thì tức khắc mất hết cả hồn, đi xuống mà như chạy.

Tiếp đó khi bọn Lý Hoán xuống núi được một đoạn nữa, lại thấy người nọ quay về quỳ xuống tạ lỗi một cái rầm, mặt đầy nước mắt.

Trương Trình sầm mặt, trông như muốn đá người xuống đến nơi.

Lý Hoán kéo hắn một cái, phất phất tay, chỉ nói cũng may là không có chuyện gì, còn cảnh cáo nghiêm túc, xuống núi thì nhất định phải cẩn thận.

Về lại khách sạn, Trương Trình gia hạn thẻ phòng vốn đã định trả lại thêm nửa ngày. Vừa vào cửa đã lôi Lý Hoán lên giường.

Giữa hai bắp đùi bị một vật cứng chọc vào một lúc lâu, Lý Hoán mới vỗ vỗ cái người đang ôm mình nhưng vẫn không thèm động đậy kia: “Nếu anh không muốn…”

Trương Trình cắt lời y: “Dĩ nhiên là muốn.”


Ngón tay Lý Hoán lần xuống dưới, chui vào trong quần, nhẹ nắm lấy cây gậy th*t kia vào tay, cười bảo: “Có phải là sợ muốn choáng váng luôn rồi không?”

Bỗng Trương Trình cầm tay y, để cho dương v*t của mình lắc lư lên xuống như đang gật đầu, miệng thì lại nói: “Sợ muốn chết, thiếu chút nữa là hết cứng nổi đó.”

Lý Hoán ôm cổ hôn hắn, dịu dàng an ủi: “Chẳng phải em đã không có chuyện gì rồi sao?” Y dừng một chút: “Không cứng nổi cũng không sao, em… Ừm… em cũng có thể làm anh thoải mái –” y ngửa đầu cực lực thở gấp vài hơi, không thèm nhắc lại.

Trong lúc y đang nói chuyện, tay Trương Trình đã mò ra phía sau, đầu ngón tay luồn vào trong, thâm nhập sâu hơn, xúc cảm và độ ấm thân quen, cả điểm nhạy cảm thân quen… Bỗng dưng hắn trở nên nôn nóng, cầm bôi trơn mở rộng qua quýt xong thì gấp gáp đỡ thân dưới chen vào từng chút, vùi mình vào đến nơi sâu nhất.

Bất kể lúc nào nơi ấy cũng ấm áp như xuân, mềm mại không góc cạnh, cố sức mấp máy để lấy lòng mình… dương v*t cực nóng ra ra vào vào một cách thô lỗ, mài vách thịt phiến màu đỏ tươi, sau còn làm một ít chất lỏng chảy ra, tựa như những giọt nước mắt không thể kìm nén được.

Những tiếng ba ba vang thanh thúy (rõ ràng và giòn giã  ) trong phòng bỗng ngừng hẳn, để lại một sự im ắng đột ngột, Trương Trình cảm nhận được những ngón tay thon dài của Lý Hoán đang vỗ về trên mặt mình.

Hắn chôn mặt vào cần cổ Lý Hoán, tim dường như đã rơi về chỗ cũ, tay vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Lý Hoán, hỏi: “Sao lúc ấy em lại phản ứng nhanh đến vậy?”

Dọc theo đường về cứ nghĩ đến đó mà sợ, lòng không dám nghĩ, nhưng trong đầu lại toàn hiện ra cảnh Lý Hoán không nắm được lan can, rơi thẳng xuống núi, cảnh đó cứ chiếu đi chiếu lại như tự ngược, mỗi một lần nghĩ đến là một lần trái tim không thể tự kiềm chế thắt chặt lại, rất đau.

Lý Hoán ôm hắn thật chặt. Y cũng sợ, có phút chốc cũng cho là mình sẽ cứ chết đi như thế. Nhưng ngón tay liều chết nắm chặt lan can bảo vệ, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi đến nỗi hồn bay phách lạc của Trương Trình, thấy người đó quỳ xuống kéo tay mình lên…

“Chắc tại còn chưa chán anh, nên sao có thể xa nhau như vậy được.” Khó có khi Lý Hoán nói được một câu tâm tình sến súa, sau chợt lại cười gian xảo, “Có biết vừa rồi anh bao lâu không?”

Trương Trình không thèm xấu hổ vì lực kéo dài của mình chút nào, trái lại đi kéo tay Lý Hoán, cười đùa: “Làm nóng người thôi, chính thức còn ở phía sau…” Hắn nháy mắt mấy cái, chẳng biết từ lúc nào mình đã chuyển từ nằm sấp thành nằm ngửa, mà Lý Hoán thì nằm trên ngực hắn, mặt cười thật dịu dàng.


Trương Trình cũng cười, không hề cảm thấy không vui, nắm lấy tay Lý Hoán đưa ra phía sau mình, cười khanh khách nhìn Lý Hoán: “Muốn làm cứ làm.”

Ngón tay Lý Hoán chạm được vào miệng huyệt, lượn một vòng quanh nếp gấp mềm mại non nớt, luồn một đầu ngón tay vào.

Ánh nhìn chằm chằm của Trương Trình làm Lý Hoán có cảm giác mình mới là bên bị đè.

Lý Hoán cũng chẳng thấy ngại.

Rút ngón tay đầu tiên ra, lần thứ hai tiến vào thì đổ thêm một lớp bôi trơn lành lạnh.

Móng tay được cắt gọn gàng đi đầu, dịu dàng nong rộng từng tầng nếp thịt, cọ nhẹ qua tâm nếp uốn như một chiếc lông vũ phất phơ, tiếp đó lại đi vào nơi càng sâu bên trong.

Cơ thể Trương Trình hơi căng lên vì đau, cũng có thể đang run lên vì sự triền miên dịu dàng thấm đến từng đốt xương của Lý Hoán. Hai ngón tay trêu đùa nơi lối vào như có như không, chốc chốc lại vân vê, gờn gợn như cá trở mình, toàn cọ vào điểm nhạy cảm tựa như vô ý, chưa từng ngừng lại hay chuyển đến nơi khác. Tim như bị y chộp vào tay, bóp bên trái một cái, gãi gãi bên phải một cái.

Trương Trình đưa mắt xuống, còn một có cái tay đang hoạt động ở trên ngực, thấy mình nhìn nhìn thì dừng lại ở một bên cơ ngực rắn chắc, nắn bóp để đầu v* dựng thẳng, sưng đỏ lên.

Ý cười phiên trào trong đáy mắt Lý Hoán, một chút ngại ngùng thoáng qua bị đánh úp bên dưới, hắn cúi người, môi ngậm lấy đầu v* mút nhẹ một cái.

(Hiểu là chút ngại ngùng bị ẩn giấu dưới ý cười á.-. Câu này trừu tượng ghê quá.-.)

Cả người Trương Trình run lên, linh hồn tựa như đã bị người đó hút đi tám chín phần, đầu lưỡi mềm mềm trơn trượt kẹp lấy đầu v* ép nhẹ như muốn chen vào lỗ nhỏ bên trên nó. Hắn hít hơi vào, cặp mắt đào hoa nửa khép nửa mở, ngực không kiềm được ưỡn lại gần bên mép Lý Hoán, một cánh tay ôm lấy Lý Hoán gắng ép xuống.

“Ha –” Trương Trình phun một âm đục nặng nề,

Lý Hoán đẩy thẳng thắt lưng, rút ngón tay, đỡ lấy dương v*t đẩy vào từ từ.

Hai người cùng thở ra một tiếng.


Lý ương đong đưa thắt lưng một cách chậm rãi, đưa dương v*t trượt trong huyệt đạo. Huyệt đạo bị ba ngón tay chơi mềm ra, ẩm ẩm ướt ướt. Tường thịt ướt mềm nghênh đón vật lạ to lớn kia, bao vây bên trong tầng tầng lớp lớp, rồi lại nhân sự tác động của các thớ cơ dồn ép lại không ngừng.

Đầu ngón tay Trương Trình tê dại, một tay ôm cổ Lý Hoán để lộ vẻ mỏi mệt, lại chầm chậm buông xuống giữa lúc hai người đang lên xuống nhấp nhô.

Tình dục đong đầy trong mắt Lý Hoán, động tác của y nhanh dần, đôi mắt đen láy nhìn thân thể mướt mồ hôi của Trương Trình, lại tựa như xuyên qua máu thịt, nhìn thẳng vào linh hồn bên trong đó.

Trương Trình nhìn hắn, trong đôi mắt kia trừ mình ra thì chẳng còn gì nữa, cảm giác thỏa mãn phút chốc lan tràn đầy ắp trong tim, căng đến nỗi tim hơi ngứa ngáy. Thân thể và thân thể vừa dây dưa ma sát, dương v*t bên trong thì lại chạm đến nơi nhạy cảm mài chầm chậm rãi, chẳng biết Trương Trình lấy từ đâu ra sức mạnh to lớn, một cánh tay vòng lại lên cổ Lý Hoán, ôm thật chặt, phần eo căng lên như cung tên, cơ thể co giật lại đẩy cái mông hướng vào dưới háng Lý Hoán…

Lý Hoán liếm đi giọt nước mắt chảy ra vì bị kích thích nơi khóe mắt Trương Trình, túm cái hông dưới thân mình, ra ra vào vào toàn bộ nhiều lần. Hành lang bị đâm mở mềm mềm dính dính khước từ, rồi lại dinh dính níu giữ, bị quy đầu và hành thân ma sát nhiều lần co rút thắt lại thật chặt, khoái cảm mãnh liệt không có điểm dừng gần như khiến Trương Trình trốn tránh theo bản năng, nhưng xương hông lại bị hai tay Lý Hoán giữ chặt, không có đường thoát. Cả người hắn đều run run, dường như đang chịu đựng một trận lăng trì nghiêm trọng, rồi vì người hành hình chính là người yêu của hắn mà mọi đau đớn sắc nhọn đều chuyển hóa thành vui sướng. Trương Trình giương miệng thất thần, từng tiếng rên rỉ tràn khỏi cổ họng, nhưng hắn lại không cảm nhận được, đến tận khi một bàn tay lành lạnh chạm vào phần thân dưới sắp sửa bạo phát của hắn…

(*) lăng trì là một hình phạt cực kì man rợ thời xưa, dằn vặt người ta sống không bằng chết rồi mới để người ta chết, nói chung khá ghê, tui không nêu rõ ở đây đâu để tránh mất hứng 

Hắn cảm thấy mình bị ném đến một không gian khác, năm giác quan đều biến mất, không nghe được cũng không nhìn được. Chớp mắt sau đó lại rơi mạnh, cảm giác mất trọng lượng khiến trái tim bỗng thắt chặt, hắn rơi xuống mặt đất, dường như tai nghe thấy một tiếng “bịch” thật lớn vang lên.

Trương Trình như chết chìm, lồng ngực dốc sức hít sâu một hơi, dương v*t bị đường ruột cắn thật chặt co giật rồi phun từng dòng từng dòng tinh dịch lên vách thịt nhạy cảm, bức ép cây dương v*t trước người phun ra chút dịch loãng cuối cùng.

Trương Trình ôm Lý Hoán, trên thân hai người đều dính dính nhưng đều không muốn nhúc nhích.

Một lát sau, Trương Trình xiết chặt cánh tay, nói bên tai Lý Hoán: “Còn lăn qua lăn lại nữa anh sẽ chết mất thôi bảo bối à…”

Ngón tay Lý Hoán đè lên môi hắn: “Nghe giọng anh kìa, đừng có nói nữa.”

Hai người đối diện nhau, trên mặt đều nhuộm ý cười thật đậm.

Trương Trình in một cái hôn nhẹ lên trán Lý Hoán: “Nói xong rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận