Chương 78: Kết thúc không đau buồn
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Hoài Trông xin phép ra ngoài đi vệ sinh.
Cậu cố tình đi vệ sinh ở gần hội trường, để có thể nhìn trộm buổi họp kết thúc thực tập sư phạm đang diễn ra.
Thế nhưng lúc đi ngang, thấp thoáng bên ngoài mãi cũng không nghe ngóng được gì vì cửa đã đóng kín, các cửa lại được gắn bởi các tấm kính một chiều mà từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy.
Khi cậu đang định quay trở về thì bắt gặp một người mà theo quan sát của Hoài Trông là cô giáo thực tập.
Cô tiến tới, nở nụ cười thân thiện với Hoài Trông: “Chào em.”
Thứ đập vào mắt của Hoài Trông đầu tiên chính là bộ ngực của cô.
Cậu có hơi ngạc nhiên vì đây là lần đầu cậu thấy một người sở hữu bộ ngực hoàn hảo đến như vậy.
Nhưng cậu nhanh chóng dời tầm mắt đi, ngượng đỏ mặt.
“Dạ, em chào cô.”
Cô gái vẫn chưa có dấu hiệu thu hồi nụ cười mà Hoài Trông cho là như một bông hoa đang nở rộ.
Cậu chợt nhớ đến đám hoa hồng cậu trồng ở nhà.
Cô gái nói: “Đang giờ học mà em sao lại ở đây? Trốn học phải không?”
Hoài Trông liền phủ định: “Dạ không phải, em đi vệ sinh thôi à.”
“Thật không đó.” Giọng nói của cô không hề mang chút nghi ngờ nào.
Thế rồi trong sự bất ngờ lần nữa của Hoài Trông, cô tiến tới, đứng song song cùng phương cùng hướng với cậu, choàng tay sang cổ cậu, nháy mắt: “Em dẫn cô đi tham quan trường được không?” Thấy Hoài Trông mặt đần ra, cô giải thích thêm: “Ý cô là mấy chỗ thú vị đó.
Ngồi ở trong đó từ sáng giờ nghe mệt quá.”
Hoài Trông nảy ra rất nhiều dấu hỏi trong đầu, nhưng chuyện cậu quan tâm nhất chỉ có một.
Cậu quyết định trao đổi: “Cũng được thôi, nhưng cô phải cho em biết một chuyện.”
Nhận được cái gật đầu không do dự của cô giáo, Hoài Trông liền hỏi: “Giáo viên thực tập xuất sắc nhất đoàn là ai vậy ạ?”
“Nhất đoàn á hả? Cô không có nghe.
Nhưng chắc là...”
“Thầy Nam đúng không ạ?”
Cô gái tròn xoe mắt đầy thích thú: “Sao em biết? Không lẽ em là học sinh thầy ấy dạy?”
“Dạ không.
Thầy ấy cực kì nổi tiếng ở trường mà, sao em lại không biết chứ.”
Cô gái đánh mùi được rằng có thể khai thác được một số chuyện thú vị về Phương Nam thông qua Hoài Trông nên liền không bỏ qua: “Vậy giờ chúng ta vừa đi vừa kể nhé.
Thực sự cô cũng muốn biết về thầy Nam kia.”
Trong phút chốc, Hoài Trông tự hỏi có phải là cô giáo này cũng thích Phương Nam rồi không.
Nhưng không hề ghen tuông hay khó chịu gì cả, vì nếu xét ra thì cậu đang là người chiếm thế thượng phong khi là người yêu của Phương Nam mà, còn cô giáo này chắc chỉ là người xa lạ nên mới không biết được nhiều về thầy ấy.
Mà Hoài Trông cũng biết chọn lọc thông tin để kể, cậu không muốn dẫn hổ về rừng đâu.
“Thì ra là thế à.” Giọng điệu ngang, không hề thể hiện sắc thái gì.
Cô gái gật gật đầu, có hơi ngáp ngủ, cảm thấy thất vọng.
Vốn còn tưởng sẽ nghe được những chuyện thú vị gì đó, chẳng hạn như là Phương Nam có tơ tình với nữ sinh bị phụ huynh phát hiện mắng chửi xối xả, vậy mà chuyện nghe được toàn là mấy cái như học sinh mê thầy ấy vì vẻ đẹp trai ra sao, tài giỏi cỡ nào, thân thiện và tích cực với học sinh ra sao.
Những điều này đã quá quen thuộc đến nhàm chán với cô rồi, nhắm mắt cũng đoán ra được.
Hai người dừng lại trước phòng truyền thống của trường.
Cô giáo quyết định tung chiêu để chơi đùa với cậu học sinh này.
Thế là một màn ảo thuật miễn phí được diễn ra, Hoài Trông không khỏi trầm trồ, còn xin bí kíp để học hỏi nữa.
Đến lúc này, cậu đã dành một sự ngưỡng mộ nhất định dành cho cô.
Tiếng chuông vang lên, giờ ra chơi đến.
Cô gái hỏi chỗ đi vệ sinh.
Hoài Trông chỉ.
Khi cô đi, cậu nhận được điện thoại từ Đức Hải.
Chẳng lâu sau Đức Hải và Bé Thơ đã đến chỗ Hoài Trông, trên tay cầm theo quà.
Đức Hải đưa ba lô của cậu theo như Hoài Trông kêu, nói: “Đây, đúng như ý cậu, tớ cầm nó rất cẩn thận.”
“Giỏi.” Hoài Trông không thể thiếu nhiệt tình hơn.
Bé Thơ cười cười: “Có phải là cậu đi kia kia nên mới lâu vậy không?”
“Đương nhiên là không rồi.
Cậu mà nghĩ vậy chắc tụi trong lớp cũng nghĩ vậy quá.”
Đức Hải thản nhiên nói: “Tụi nó nói nhỏ với nhau là cậu đi kia kia rồi cười ầm lên kia.”
“Chết mất.
Hồi nữa bị tụi nó chọc quê chết mất.” Hoài Trông thấy vừa bi vừa hài.
Đoạn, cô gái bước tới, vẻ mặt đầy thoải mái: “Giải quyết bầu tâm sự xong thoải mái quá.” Cô cười nói với Hoài Trông, cũng chưa kịp để ý đến hai con người khác đang há hốc mồm nhìn cô.
Đến khi cô nhận ra thì Hoài Trông kịp thời giới thiệu.
Cô giữ nguyên sự vui vẻ: “Chào hai đứa.”
Bé Thơ cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Đúng là người đẹp sẽ có người khác đẹp hơn.
Cô cảm thấy mình thật sự nhỏ bé trước cô giáo này.
Đức Hải thì quay sang chỗ khác để giấu đi sự xấu hổ thể hiện qua cái đỏ mặt của mình.
Thứ đang không ngừng hiện lên trên đầu cậu là khuôn ngực to như trực chờ muốn nổ tung.
Không phải là cậu cố tình, mà là nó cứ rõ ràng trước mặt, quá nổi bật để không thể không chú ý đến.
Bé Thơ hỏi: “Cô là cô thực tập ở đây hả cô?”
Cô gái chỉ cười.
Đức Hải giờ đây mới ổn định trở lại, cố gắng nhìn vào khuôn mặt của cô thay vì thứ khác: “Đáng lẽ cô cũng phải được mọi người chú ý nhiều như thầy Nam chứ nhỉ.
Tại sao đến bây giờ em mới biết cô chứ.
Thật là khó hiểu.”
“Đúng ha.
Tớ cũng thấy vậy.” Hoài Trông cũng cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô gái lại cười: “Chuyện đời khó hiểu lắm mấy đứa ơi.
Mà hai đứa cũng biết thầy Nam nữa hả?” Cô lại khởi lên hi vọng muốn khai thác thông tin thú vị từ hai đứa học trò này.
Nhưng lại thất bại lần nữa.
Bé Thơ sực nhớ ra chuyện quan trọng: “Giờ này chắc là thầy ấy xong rồi đó, mình mau đi tìm thấy ấy đi.”
“Đúng ha.
Nhém chút quên mất.”
Cô gái muốn biết chuyện gì nhưng lại bị Hoài Trông, Đức Hải, Bé Thơ giấu, đành nói lời chào rồi đi đến ghế đá ở sân trường ngồi làm việc của mình.
Chạy nhiều vòng, hết chỗ này đến chỗ khác thì ba người mới gặp được Phương Nam.
Ba người thay phiên nhau tặng quà và gửi lời chúc, nói lời yêu thương.
Phương Nam cảm ơn, sau đó chụp hình.
Hoài Trông cũng làm như hai người còn lại, không có gì đặc biệt hơn.
Hiện tại, cậu muốn chia tay thầy với tư cách là một người học sinh bình thường quý mến thầy cô thôi.
Bốn người trò chuyện một chút, cho đến khi tiếng trống trường vang lên thì mới chính thức chào nhau.
Không ai quá buồn, bởi vì họ hẹn sẽ còn gặp lại nhau.
Buổi trưa, tan học, Hoài Trông cố tình tách ra khỏi hai người kia, đi một mạch đến lầu 7 dãy nhà học.
Cậu đứng ở hành lang, để cho gió mạnh thổi qua người mát rượi.
Cậu ngân nga bài hát chờ một người đến, trong lòng lại mang một chút hồi hộp.
Rồi người ấy xuất hiện từ đằng xa, Hoài Trông vui mừng ra sức vẫy chào.
Hình ảnh hiện tại chẳng khác gì ở sân bay, người thân đang đón người thân trở về sau chuyến đi nước ngoài mấy chục năm.
Phương Nam đi tới đứng bên cạnh Hoài Trông, đưa tay chỉnh chỉnh lại tóc của Hoài Trông vừa bị gió làm cho rối, nhưng lại để mặc cho gió làm bù xù tóc của mình.
Anh nói: “Sao? Hẹn anh chốn vắng người này là muốn làm chuyện mờ ám.”
Hoài Trông cũng không phủ nhận: “Đúng rồi, là chuyện mờ ám.” Ánh mắt của cậu ánh lên sự tinh ranh, cậu vội mở cặp ra, lấy ra một quyển nhật kí: “Đây mới là món quà em muốn tặng anh thực sự nè.
Ở trong đây là những cảm xúc của em về thời gian qua, đính kèm những hình ảnh mà em nghĩ là những khoảnh khắc cực kì đáng nhở của anh, của em, của chúng mình.”
Phương Nam nhận lấy, mở ra xem thì bị Hoài Trông cản lại: “Về nhà đọc đi, vào những lúc mà anh cảm thấy muốn đọc nhất.”
“Anh luôn muốn đọc.” Rồi anh lấy một tấm hình của Hoài Trông mà cậu để trong quyển sổ, trêu chọc: “Hình ảnh là ai đây? Anh không nhận đâu.”
“Đây là tấm hình độc quyền của em chỉ anh mới có đó nhé.
Chưa từng được công bố trước đó luôn.”
“Vậy sao?” Nói xong, anh lập tức kéo Hoài Trông vào trong lòng, nóng lòng siết chặt người trong lòng: “Đây cũng mới chính là lời cảm ơn anh muốn gửi đến em thực sự.”
Hoài Trông mỉm cười, tận hưởng sự bình yên và hạnh phúc lúc này: “Đây cũng chính là điều em muốn làm.”
Một cái ôm để đánh dấu sự kết thúc của một hành trình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...