Chương 73: “Ở đây có bán đồ ăn ngon bá chấy bồ chét”
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Tuy đêm qua trằn trọc đến hơn 1 giờ mới ngủ được, sáng nay Hoài Trông đã dậy từ lúc 5 giờ, cơ thể tràn đầy nhựa sống.
Nhìn trong gương, cậu xoay qua xoay lại nhìn chiếc áo lớp cậu đang mặc, cảm thấy nó thật sự may ra là dành riêng cho mình.
Cậu tự chụp ảnh trước gương rất nhiều tấm, rồi chọn một tấm cậu ưng ý nhất gửi vào nhóm chat Messenger của lớp.
Cậu xem hình ảnh bạn bè cũng gửi vào đó, mỉm cười vì hôm nay ai cũng xinh đẹp.
Cậu viết lại tờ giấy ghi chú để trên bàn ăn để ba mẹ biết, rồi sau đó nhẹ nhàng ra khỏi nhà.
Cậu chạy xe đến nhà của Bé Thơ như đã hẹn.
Khi đến đã thấy Đức Hải đang loay hoay để nguyên liệu và vật dụng cần thiết để nấu ăn lên xe.
Cậu chạy tới giúp, cũng san sẻ một chút qua bên xe của mình.
Bé Thơ đến, mang theo một vali đồ cỡ vừa.
Cô để nó dưới đất, định chạy lại giúp đỡ nhưng bị Đức Hải cản lại: “Không được, hôm nay bàn tay của cậu rất có giá trị, không được làm mấy việc nặng nhọc này.”
Bé Thơ nhăn mày một cái, nhưng trong lòng là đang rất vui.
Tuy cô hay ăn hiếp Đức Hải nhưng chàng ta vẫn thường hay làm cô cảm động vì sự ấm áp chân thật và hơi ngố tàu của mình.
Khi đã xong xuôi, cả ba chuẩn bị xuất phát.
Nhưng Hoài Trông lại muốn chụp ảnh cả ba người lúc này.
Cậu muốn lưu giữ từng khoảnh khắc.
Hôm nay trường của Hoài Trông tổ chức ngày hội chào mừng ngày thành lập Đoàn như thường lệ.
Đó là truyền thống lâu năm của trường, sự kiện năm này luôn luôn hoành tráng hơn năm rồi, bên cạnh các hoạt động bất di bất dịch thì sẽ có thêm những điều hấp dẫn và lần đầu xuất hiện.
Vậy nên, khi mới bước vào cổng trường, cả ba đã choáng ngợp trước màn biểu diễn free dance của rất nhiều học sinh, như một màn khởi động cho chương trình.
Tiếng nhạc được vang lên rất to, bài Black Mamba của aespa, How you like that của Blackpink, Gee của SNSD, Hot Sauce của NCT Dream, Growl của EXO,...!đương nhiên là Hoài Trông biết tất cả những bài này rồi.
Cậu cũng nhún theo nhạc, dù động tác có hơi loạn xạ và kì quặc.
Âm nhạc cứ như thế mà phát huy tác dụng, khiến tất cả mọi người đồng loạt tỏa ra hết năng lượng của bản thân.
Năm nay Ban tổ chức quyết định tổ chức các hoạt động không cùng lúc mà sẽ trải dài, nhằm muốn cho tất cả mọi người đều có cơ hội tham gia vào tất cả hoạt động.
Hoạt động đầu tiên là thi kiến thức lịch sử.
Hoài Trông hồi họp theo dõi phần thi của lớp mình.
Cậu không khỏi nhịn cười trước màn giới thiệu nhạt hơn nước ốc của chúng bạn, nhưng bù lại kiến thức của họ đúng là không đùa được đâu.
Tiếp đến là màn tranh tài thể thao.
Môn được chọn là các trò chơi dân gian được chơi theo kiểu nối tiếp và đồng đội, mỗi thành viên sẽ đảm nhận một trò chơi, bao gồm nhảy bao, truyền chanh bằng muỗng và miệng, nhắm mắt đập bong bóng và kéo co.
Hoài Trông la hét cổ vũ cho tất cả các đội, bị Đức Hải mắng: “Điên à, cậu phải giữ giọng chứ.
Một hồi còn thuyết minh về gian hàng ẩm thực của mình nữa.
Giờ mình đi chuẩn bị thôi.
Tiếp theo là nấu ăn đó.”
Hoài Trông còn hơi luyến tiếc nhưng đã bị Đức Hải lôi đi thay đồ.
Vì lấy ý tưởng từ ẩm thực miền Tây, cả ba đã đầu tư cả về trang phục.
Tuy đồ bà ba không còn phổ biến ở hiện tại ngay cả với người địa phương, nhưng giá trị và tính biểu tượng của nó là không phải bàn cãi.
Thật nhanh chóng cả ba đã cùng nhau xuất hiện ở ngay gian hàng của mình.
Một lần nữa, Hoài Trông lại chụp hình cả ba người.
Cậu muốn lưu giữ từng khoảnh khắc.
Tâm trạng lúc này của cả ba không chỉ là háo hức mà còn là lo lắng.
Mặc dù biết đây chỉ là một sân chơi giao lưu thôi, thắng thua không quan trọng, nhưng tâm huyết cả ba dành cho nó là vô cùng to lớn, áp lực là chuyện không thể tránh khỏi.
Hoài Trông hít vào thở ra, để tâm lí bình ổn.
Từ sáng giờ thỉnh thoảng cậu cứ nhìn ngang ngó dọc để tìm một người nhưng chẳng thấy đâu.
Cậu mở điện thoại lên cũng không thấy tin nhắn của họ.
Nhưng giờ khắc này cậu cũng không suy nghĩ được gì thêm.
Thông báo truyền tới, hội thi ẩm thực bắt đầu.
Các gian hàng trải đều khắp sân trường bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Cả sân trường giống như được bao trùm bởi mùi thơm của thức ăn.
Các học sinh đi hết hàng này đến hàng khác để xem các đầu bếp học sinh trổ tài nấu nướng, trầm trồ không ngớt.
Ở gian hàng của mình, Hoài Trông và Đức Hải đứng ở bên cạnh hỗ trợ Bé Thơ nấu.
Khi thì họ vặn lửa, khi thì lấy giùm tí đường, có lúc lại nêm thử.
Hoài Trông lắc lắc đầu, suy nghĩ coi có gì chưa ổn, ngay khi Đức Hải nói cần thêm chút gia vị này thì cậu đồng ý.
Cũng mất khá nhiều thời gian để hoàn thành xong sản phẩm.
Đến giai đoạn trang trí, cả ba chỉ việc trình bày theo những gì đã thống nhất trước đó.
Tiếng chuông vang lên, không phải vào học mà là kết thúc thời gian nấu ăn.
Hoài Trông, Đức Hải, Bé Thơ, cả ba nắm tay nhau, nhảy nhót lung tung cả lên, tiếng cười của họ giòn tan hơn cả khoai tây chiên.
Họ nhìn gian hàng được dựng lên bằng tre và lá dừa của mình chẳng khác kiểu quán thường thấy ở miền Tây, nhìn lên trên có tấm biển ghi câu “Ở đây có bán đồ ăn ngon bá chấy bồ chét” đậm chất miền Tây không thể lẫn vào đâu được, nhìn xuống dưới có một chiếc bàn tròn người miền Tây hay dùng, trên đó có các món ăn thơm ngon hấp dẫn hiện đang được bảo vệ khác ruồi bằng cái lồng bàn.
Cô chủ nhiệm và các bạn cùng lớp khen lấy khen để, làm Hoài Trông cảm giác mình như đang ở trên chín tầng mây: “Sau này chúng ta cùng nhau mở quán kinh doanh nhé? Chắc chắn là sẽ làm giàu nhanh thôi.”
Bé Thơ cười: “Sợ lắm, tớ chưa chuẩn bị tinh thần để giàu và nổi tiếng đâu.”
Đức Hải cũng góp chuyện: “Sau này tớ sẽ ủng hộ các cậu!”
Hoài Trông thắc mắc, không hài lòng: “Ơ, sao lại là ủng hộ? Phải là cùng tham gia chứ?”
Đức Hải chỉ lắc lắc đầu rồi cười.
Hoài Trông cũng không để ý gì thêm.
Ban giám khảo cuộc thi đang tiến về phía của cậu.
Hoài Trông đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Đêm qua cậu đã thức tới khuya để tập thuyết trình kia mà.
Vậy nên, hiện tại, trong bộ trang phục áo bà ba màu nâu đen, cùng với chiếc khăn được quắn trên đầu, như một người hướng dẫn viên, Hoài Trông tự tin và nhiệt huyết giới thiệu về chủ đề của gian hàng, ý nghĩa và sự đặc sắc của từng món ăn.
Ban giám khảo về nghe vừa thưởng thức món ăn.
Đức Hải ở một bên nín thở theo dõi từng phản ứng của họ.
Hoài Trông vẫn say sưa thuyết minh, đến khi hoàn tất, cậu chợt phát hiện trong ban giám khảo có Phương Nam.
Cậu hơi giật mình, thần sắc có chút chuyển biến.
Không hiểu tại sao, nhưng cậu lại lẻn ra đằng sau, núp vào sau lưng Đức Hải, chỉ lén nhìn Phương Nam chấm điểm.
Ngay khi ban giám khảo rời đi, Đức Hải và Bé Thơ vô cùng phấn khích.
“Cậu thấy chưa, ban giám khảo có vẻ rất thích.
Kì này chúng ta nhất rồi.”
Cơ thể Hoài Trông bị sự hưng phấn của Đức Hải và Bé Thơ lắc qua lắc lại.
Cậu cười nhẹ, có chút nhạt, nhìn theo Phương Nam vẫn đang tập trung chuyên môn của mình.
Khi nãy thầy ấy có chăm chú nhìn mình thuyết minh như cách thầy ấy đang làm với bạn nam đang thuyết trình gian hàng bên cạnh không?
Đã được chấm điểm xong, gian hàng của Hoài Trông bắt đầu được mở bán.
Số lượng người đến vì món ăn thì ít, nhưng nhiều người đến vì người bán là chính.
Đức Hải trong trang phục áo bà ba lần đầu tiên khiến các bạn nữ thích thú vì nhan sắc vẫn rất đẹp trai.
Một bạn nữ đến mua, xin chụp tấm hình rồi nói: “Đồ ăn rất đẹp trai ạ.”
Một câu nói khiến cả đám cười ồ lên, to đến nỗi thu hút sự chú ý của nhiều người.
Bé Thơ cũng góp vui: “Nếu vậy thì phải mua nhiều vào để ăn nhé các bạn.
Cơ hội ngàn năm có một.
Đồ ăn này là do trai đẹp dành cả tâm huyết để chuẩn bị đó.”
Đức Hải thỉnh thoảng sẽ đưa mắt cầu cứu Hoài Trông nhưng lại bị ngó lơ.
Đức Hải đau khổ, nhìn các bạn nữ sinh quây quanh mình.
Giờ khắc này cậu cảm thấy bản thân chẳng khác nhau bán sắc để lấy tiền và mua vui cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...