Chương 55: Khởi động
|by Liêu Phong: someone yours till eternity
Hoài Trông đang đứng ở trước cửa phòng thay đồ bấm điện thoại thì thấy Đức Hải và Phước Đức hớt hãi chạy tới.
Cậu ngăn họ dừng lại: “Này, hai người bị sao á? Giống như bị ma đuổi vậy.”
Phước Đức chạy tới ôm Hoài Trông một cái, có chút nghẹn ngào đau khổ: “Anh vừa gặp phải một thứ còn đáng sợ hơn cả quỷ.” Nói xong anh liền đi vào bên trong phòng thay đồ.
Hoài Trông không hiểu, nhìn sang Đức Hải thì nhận lại được một cái lắc đầu và lời nói cũng mơ hồ không kém: “Xem ra tớ phải nhờ thầy về cúng trừ tà ma rồi, xui quá xui.” Nói xong cũng liền đi vào bên trong.
Hoài Trông bị bỏ lại, không khỏi cảm thấy vô cùng tò mò.
Dù không biết chắc chắn chuyện gì đang diễn ra nhưng cậu đoán được là có liên quan đến Bé Thơ.
Cậu còn lạ gì cô bạn thân của mình nữa chứ.
Nghĩ thế cậu không những không lo lắng mà còn vô cùng hào hứng.
Lúc này, Phương Nam từ trong đi ra.
Chiếc áo thun trắng trơn và quần jeans đen đã được được thay ra, giờ đây anh ấy chỉ mặc một chiếc quần bơi bó sát, chỉ ngắn hơn đầu gối khoảng chừng chiều dài của một đốt bàn tay.
Các phần còn lại của cơ thể cứ thể mà nghiễm nhiên được phơi bày ra, rõ ràng như thế.
Hoài Trông vô thức nuốt nước bọt một cái, theo phản xạ tự nhiên nhìn ngắm cơ thể của Phương Nam.
Từng đường nét hài hòa mang theo mị lực vô hạn.
Thích! Cực kì thích!
Chỉ đến khi Phương Nam lên tiếng mới làm Hoài Trông tỉnh táo lại: “Này, nhìn anh hấp dẫn lắm đúng không? Mặt em trông thèm thuồng quá kìa.
Nhưng em yên tâm, cơ thể này là của em rồi, em muốn làm gì thì làm đi.” Anh vừa nói vừa tiến sát lại gần Hoài Trông.
Hoài Trông trợn to mắt há hốc mồm nhìn bộ ngực săn chắc của Phương Nam không ngừng di chuyển trong tầm mắt của mình, rồi cậu lại vô thức nhìn xuống chỗ dưới của anh ấy, chợt đỏ mặt.
Có một cảm xúc hưng phấn đang dần xuất hiện.
Cậu dùng hết lí trí để kiểm soát nó, trước khi nó hoàn toàn chế ngự bản thân và gây ra những chuyện còn xấu hổ hơn.
Vậy là cậu nhanh chóng giả vờ tức giận: “Thầy cũng quá tự tin rồi.
Cơ thể thầy cũng bình thường thôi.
Em làm gì như thầy nói chứ.
Hơn nữa, em đang tức giận đây này?”
“Vì điều gì?”
“Còn hỏi? Có hai chuyện khiến em không được hài lòng.
Chuyện thứ nhất, thầy bắt em đứng ở ngoài chờ thay vì vào bên trong.
Ở đây đứng mỏi chân gần chết, trong khi bên trong lại có ghế.”
“Anh không muốn em thấy người khác thay đồ, không muốn thấy em nhìn cơ thể của người khác ngoài anh.”
“Vậy còn đi bơi làm gì nữa?! Ở hồ bơi nhiều người như vậy, người ta đi bơi thì đương nhiên sẽ mặc đồ bơi rồi, anh không cho em nhìn bằng cách nào chứ? Dùng khăn che mắt em lại à?”
Phương Nam nhún vai: “Em đoán đúng rồi.”
Hoài Trông tức muốn chết: “Chuyện thứ hai, trong khi thầy bắt em không được mặt quần bơi ngắn, còn thầy thì sao? Không chỉ ngắn mà còn bó sát.” Hoài Trông nhìn xuống thứ mình đang mặc là chiếc quần short mặc ở nhà, chứ không phải là chiếc quần bơi, càng phát điên hơn.
Lúc nãy cậu đã bị ép thay ra.
“Vậy em thử mặc quần bơi anh xem.” Lời nói không có chút nhấn nhá nhưng lại làm người ta cảm thấy dè chừng.
“Ơ, thầy định dùng bạo lực để đe dọa em?”
“Không.”
“Còn nói không nữa chứ!! Em đúng là xui tận mạng mới gặp tên ác ma như thầy.” Rồi cậu chợt mỉm cười với Phương Nam.
Cảm xúc thật nhất của cậu từ nãy giờ là hạnh phúc giờ đây mới được tự do thể hiện.
Có người yêu đẹp trai như thế đương nhiên là vui lắm chứ: “Thầy, em cảnh báo thầy, có một người đang ghen lắm đó!”
“Để anh thay ra.”
“Thầy còn ở đây nói câu đó nữa sao? Nhanh chóng đi thay đi chứ!!”
Ngay sau khi thay xong, Phương Nam và Hoài Trông cùng tiến ra bể bơi, ở chỗ đã hẹn sẵn với mọi người.
Bé Thơ đang ngồi trên thành bể bơi, đưa chân xuống dưới làn nước xanh trong, đung đưa tạo sóng, khi thấy hai người thì vừa đưa tay vừa hô to tên của hai người họ.
Hoài Trông đi tới, đánh giá một lượt: “Thơ, trông cậu mặc bộ đồ này thật sự rất đẹp.”
Bé Thơ cười tươi rối, khẽ như có như không đưa mắt nhìn phản ứng của Phương Nam, nói: “Thật chứ? Chỉ tiếc là tớ chưa thể mặc những bộ đồ bơi nóng bỏng hơn.
Tớ là con gái nhà lành mà, nên phải giữ ý giữ tứ.” Cô nhấn mạnh vào hai từ nhà lạnh, vì theo cô những người làm thầy giáo như Phương Nam đây sẽ thích kiểu gái ngoan.
Vậy nhưng Phương Nam không hề nói gì, cũng nhìn trực diện cô đúng có một lần rồi thôi.
Điều đó không hề làm cô thấy buồn, ngược lại càng cảm thấy phấn khích.
Vì theo suy luận của cô thì bất kì người con trai ngoan nào khi thấy một cô gái đẹp hở hang một tí thì thường sẽ tỏ ra ngại ngùng ở trước mặt người khác, dù bản thân rất thích.
Cô chợt phát hiện ra một điều: “Nhưng sao đi bơi mà hai người mặc đồ này chứ? Sẽ không thoải mái đâu.”
Phương Nam trả lời: “Thầy quên đem đồ bơi rồi.” Nói dối không hề chớp mắt, lí do cũng không được trau chuốt chọn lọc kĩ càng, là vì anh cũng không cần Bé Thơ phải tin.
Còn Hoài Trông thì ngược lại, cậu đã nghĩ ra lí do mà cậu thấy ổn áp nhất từ nãy giờ rồi: “Thực ra thì tớ không quen mặc đồ bơi, để lộ da thịt thấy kì kì sao á.”
“Cậu là con gái mới lớn chắc?! Hơn nữa, sao cậu lại phải quấn cái khăn tắm lên người kín mít vậy?”
Hoài Trông cười cười: “Tớ thấy hơi lạnh thôi.” Cậu nhìn Phương Nam một cái, ánh mắt như gió mùa đông.
Rồi tự nói ở trong lòng, Bé Thơ, nếu như cậu biết tớ phải trùm khăn che kín người vì tên người yêu độc tài ghen tuông Phương Nam này không muốn để người khác thấy cơ thể của tớ thì cậu sẽ thấy thương tớ nhiều lắm cho coi.
Hoài Trông cũng không muốn để Bé Thơ nắm thế thượng phong nữa, nếu như để cô ấy hỏi nhiều thêm thì sẽ dễ để lộ sơ hở lắm, vậy nên cậu chuyển đề tài: “Sao hôm nay hồ bơi vắng thế nhỉ? Chỗ hồ bơi bên này không có ai ngoài chúng ta luôn.
Nhưng tớ thấy bên bể bơi khác có nhiều người lắm.”
Đây cũng là chuyện Bé Thơ thắc mắc: “Tớ cũng đang tự hỏi đây.
Hay là mọi người thích bơi bên bể sâu hơn? Bên chúng ta hồ bơi hơi cạn.”
Nếu cả hai biết được bể bơi này đã được Phương Nam bao cả buổi chiều thì tự dưng sẽ cảm thấy chuyện này vô cùng hợp lí.
Hoài Trông sực nhớ một chuyện: “Mà này, khi nãy Phước Đức và Đức Hải gặp chuyện gì vậy? Trông hai người bọn họ sợ hãi lắm.”
Bé Thơ đột nhiên ôm bụng cười: “Hai người họ chưa thay đồ xong nữa à? Ha ha.
Cậu nên canh chừng bọn họ mới phải.”
Khoảng chừng năm phút sau, Phương Nam nhăn mày nhìn Bé Thơ, còn Hoài Trông thì cũng không nhịn được mà cười to, nước mắt chảy thành giọt: “Giải trí, cực kì giải trí.
Ha ha.
Hèn gì tớ thấy bọn họ tái mét.
Kì này chắc tởn tới già.
Mà cậu cũng thật là… Ha ha.”
Hoài Trông còn chưa kịp nói ra đã phải cười thêm nữa khi thấy Phước Đức và Đức Hải bước tới.
Bỏ qua cơ thể săn chắc và đẹp đẽ của hai người yêu thể thao này, điều mà cậu quan tâm hơn cả là chuyện mà bọn họ mới trải qua.
Phước Đức và Đức Hải coi như mới định thần lại một chút thì thấy mình tự nhiên bị Hoài Trông cười nhiều như thế làm cho hoang mang: “Này, sao thế?” Cả hai đồng thanh đáp, rồi lại cùng lúc nhìn xuống chỗ dưới của mình xem có bị cộm lên hay có gì bất thường không mà bị cười giễu như thế.
“Ha ha, đúng là sau khi cùng trải qua đồng sinh cộng tử, hai người liền trở nên tương giao.” Hoài Trông lại cười.
Phương Nam muốn mọi chuyện kết thúc thật nhanh: “Bé Thơ đã kể hết chuyện tụi em gặp biến thái ở phòng thay đồ nữ rồi.”
Lời nói như búa bổ thẳng vào đầu hai người.
Phước Đức và Đức Hải chịu không nổi đả kích liền khiêng Hoài Trông cái người đang vui sướng trên nỗi đau của người khác này quăng xuống sông.
Hoài Trông trong tình thế bất ngờ không kịp trở tay nên cứ thế dễ dàng bị nhấn chìm trong nước.
Cơ thể ướt sũng, đã thế còn bị uống nước.
Cậu ngoi đầu lên, lau nước trên mặt đi rồi oán trách: “Làm cái gì vậy chứ?!”
Đức Hải đứng trên thành hồ bơ khoanh tay lại, dõng dạc: “Đây là hậu quả mà một người bạn khốn kiếp như cậu phải nhận lấy!!”
“Anh cũng không nên chiều hư em nữa rồi!” Phước Đức cũng ở chung chiến tuyến với Đức Hải.
Hoài Trông ngậm tức, đưa tay với lấy chiếc khăn cũng chịu chung cảnh với cậu đang lơ lửng trong nước, quấn mình lại, rồi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phương Nam.
Ngay cả trong thời khắc hoạn nạn như thế này em vẫn làm theo yêu cầu của thầy là trùm khăn lên người để che da thịt lại, em một mực thủy chung với thầy như vậy, thầy phải giúp em trả thù.
Trong tích tắc, tín hiệu được truyền đi và được giải mã thành công bởi Phương Nam.
Anh nhân cơ hội hai người kia không chú ý, từ đằng sau nhẹ nhàng đẩy bọn họ văng xuống hồ bơi.
Nước văng tung tóe.
Nhìn hai người họ sặc nước, Hoài Trông vui sướng khôn siết, sau đó dành tặng một ánh mắt trìu mến cho Phương Nam.
Bé Thơ nãy giờ ngồi một bên xem náo nhiệt cũng cảm nhận được không khí đã bắt đầu sôi nổi lên.
Cô và Phương Nam là hai người duy nhất còn ở trên bờ.
Cô nói: “Thầy, em cũng muốn xuống nước.”
Vừa nói dứt lời cô liền bị Phương Nam không nương tay đẩy xuống nước.
Ý của cô là muốn Phương Nam bế mình lên, rồi cả hai cùng nhau nhẹ nhàng hòa mình vào dòng nước.
Lãng mạn như vậy, chứ không phải thô lỗ như vậy.
Cả đám ở dưới nhìn cười ầm lên khi Bé Thơ bị đẩy té xuống nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...