Hoài Trông ngồi xổm nhìn đám hoa ở trước cổng nhà mình, từ ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên, giọng điệu tỏa ra niềm thích thú khôn xiết: “Quao, các con của ba đã dậy thì xinh đẹp như thế này rồi sao?” Rồi giống như một tên công tử đào hoa lắm tiền và háo sắc nào đó đang trêu ghẹo các thiếu nữ xinh đẹp mới lớn, cậu với tay ra khẽ lay hết cành hoa này đến cành hoa khác, khiến bọn chúng đung đưa tỏa hương thơm thoang thoảng dễ chịu. Cậu hít một hơi, lại cảm thấy hài lòng: “Các con lớn lên rất giống ba, vừa xinh đẹp lại còn quyến rũ. Ông bà ta nói chớ sai, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Các con nghĩ các con được như vậy là nhờ ai chứ? Hưởng gen trội và được chăm sóc hết mực từ ba đây.” Rồi cậu lại dùng chiếc chậu nhỏ màu xanh lam tưới nước cho bọn chúng.
Lúc này, ánh đèn vàng từ phía xa chiếu thẳng vào bụi hoa. Bọn chúng giống như người nghệ sĩ, dưới ánh đèn sân khấu trở nên lung lung hơn bội phần. Hoài Trông quay người lại về phía nguồn sáng liền bắt gặp Phương Nam. Tắt máy xe, anh ngồi trên đó nghiêng đầu mỉm cười với Hoài Trông: “Nôn nóng đợi anh đến như vậy sao?”
Nhưng mà Hoài Trông chỉ thấy được cặp mắt của anh - thứ duy nhất không bị che bởi lớp khẩu trang đen dày kia. Cậu chỉ cười, bỏ chậu tưới nước xuống, đứng lên, chạy lại dựa người vào chiếc xe của Phương Nam: “Em đâu có chờ thầy đâu chứ? Em chỉ là đang tâm sự với các con yêu của mình thôi.”
“Con yêu?”
“Dạ. Thầy thấy thế nào? Rất đẹp đúng không?” Vừa nói cậu vừa đưa tay hướng về phía bụi hoa hồng với niềm tự hào không chứa hết trên mặt.
“Thì ra là em đang nói chuyện với thực vật.”
“Bọn nó là con em, chứ không chỉ là thực vật hay một loài hoa đâu. Bọn chúng xinh đẹp, quyến rũ, tài năng, giống như em vậy. Mong thầy tôn trọng bọn chúng. Đừng nói như thế.”
“Vậy sao? Vậy cho anh xin lỗi bọn chúng nhé. Mà em có thể hỏi bọn chúng thử không? Nhìn anh có đẹp trai không?”
“Bọn chúng trả lời là không á.” Hoài Trông tinh nghịch nhìn Phương Nam: “Bọn chúng còn được cái không biết nói dối nữa. Thầy đừng buồn nhé.”
Phương Nam nhăn mày, giọng nghiêm túc: “Vậy em hỏi bọn chúng xem anh có đủ tiêu chuẩn làm ba của bọn chúng chưa?”
Hoài Trông khẽ xoa xoa gáy tai của Phương Nam: “Đương nhiên là không rồi. Hơn nữa, bọn chúng có một người ba tốt như em là được rồi, đủ rồi.”
Phương Nam tựa người lên đầu xe, hơi chòm về phía trước: “Em thích hoa hồng nhỉ?”
“Đúng rồi.” Rồi cậu kéo Phương Nam cùng mình tiến lại bụi hoa hồng: “Thầy lại gần thì mới thấy được chúng đẹp đến cỡ nào. Thật tiếc là bây giờ trời đã tối nên không nhìn rõ được.”
Phương Nam ngồi xuống, tiện tay ngắt một cành hoa đưa lên mũi ngửi một tí, sau đó đưa cho Hoài Trông: “Thơm đấy. Tặng em nè.”
Hoài Trông trợn mắt lên, giựt lấy nhành hoa về phía mình, trách móc: “Sao thầy lại ngắt nó chứ?! Em là chủ nhân của nó mà em còn chưa dám bẻ bất kì cái nào. Sao thầy có thể chứ! Đã vậy, cái này còn là của em, lấy đồ của em tặng em à?”
“Thế thì anh tặng em lại một khu vườn hoa khác là được chứ gì.” Phương Nam bình thản nói.
“Khu vườn hoa? Anh nói thật hay nói giỡn?”
“Đương nhiên là giỡn rồi.”
Hoài Trông nhăn mày, rồi lắc lắc đầu, còn muốn cho thầy ấy một cái đá thật mạnh cho bỏ tức: “Biết ngay mà. Thầy không biết từ lúc gieo hạt đến lúc nó nở rộ xinh đẹp như thế này em đã tốn công chăm sóc như thế nào đâu. Thầy thấy tụi nhỏ đứa nào cũng nở hoa kiêu sa và lộng lẫy như vậy chính là nhờ vào chủ vườn tận tụy và tốt bụng như em đó. Người xấu như thầy, haizzz…” Cậu lắc lắc đầu, tỏ vẻ chán ngắt: “Em không trông mong là sẽ trồng được một khu vườn hoa xinh đẹp.”
Phương Nam mỉm cười, khẽ búng lên trán Hoài Trông một tí: “Đừng xem thường anh như vậy.”
“Em chỉ là đang nói…” Không tròn câu. Lời nói giống như dừng lại ở nơi khóe miệng, hoặc là vừa mới thốt ra đã bị bị một cơn gió nào đó cuốn trôi mất rồi. Hoài Trông cũng không quan tâm lắm, chiếm trọn chú ý của cậu ngay thời khắc này đó là Phương Nam đang gắn nụ hồng lên trên vanh tai phải của mình.
Anh cẩn thận đính hoa, điều chỉnh một chút, đợi đến khi chắc chắn nó sẽ không rớt xuống thì mới buông tay ra. Anh khoanh hai tay trước ngực, một tay xoa xoa cằm, chăm chú nhìn Hoài Trông, chẳng khác nào một nhà tạo mẫu tóc hay một nhà thiết kế đang nhìn thành phẩm của mình. Giọng anh đầy hài lòng: “Tuyệt. Nhìn em đẹp lắm. Em xinh đẹp giống như một bông hồng đỏ rực vậy.”
Hoài Trông nghe tim mình đập thình thịch, cảm tưởng như mình đang lạc ở chín tầng mây, thích đến xỉu, nhưng ngoài miệng lại chê trách: “Ai lại so sánh con trai với hoa hồng chứ.”
“Hoa hồng đẹp mà.”
“Nhưng chẳng phải nó chỉ đẹp khi nở rộ thôi sao? Nó sẽ nhanh chóng héo úa đi. Khi tàn rồi, nó sẽ trông rất xấu xí.” Hoài Trông thở nhẹ một chút, có chút trăn trở: “Nét đẹp con người cũng thế. Hôm nay có thể đẹp, nhưng ngày mai thì… không sớm cũng muộn sẽ già nua và xấu xí. Mấy ai sẽ còn thích nữa chứ.”
Phương Nam xoa xoa mái tóc của Hoài Trông, lời nói dịu dàng dễ nghe: “Ngốc quá đi. Chẳng phải mỗi năm hoa hồng sẽ đều có những mùa nở rộ của riêng nó sao? Năm nào cũng sẽ thế. Vĩnh viễn. Nó sẽ đẹp mãi mãi. Mất đi rồi có lại, càng lúc càng đẹp hơn.”
“Cũng có lí. Nhưng, em là con người, sẽ không sống mãi cùng tự nhiên. Ngày nào đó, em cũng sẽ già nua và trở nên xấu đi, không còn xinh đẹp và tươi mới như bây giờ. Thầy sẽ còn thích em chứ?”
Phương Nam không trả lời làm cho Hoài Trông rối bời: “Biết ngay mà. Thầy sẽ chê em chứ gì.”
“Ai nói chứ. Anh lớn tuổi hơn em, nếu nói già và xấu thì anh sẽ già và xấu trước và hơn em nữa. Anh mới là người sợ nè.”
“Ha ha. Vậy mình lúc già, vẫn sẽ thích nhau nhé?!”
“Biết sao được. Định mệnh rồi.”
Hoài Trông khẽ cười: “Lúc già bọn mình sẽ đều xấu. Lúc đó thì em không sợ rồi. Chỉ là, chắc sẽ nuối tiếc lắm khi thanh xuân bọn mình đã qua đi thật rồi.”
“Em đừng nghĩ ngợi lung tung.” Anh lấy điện thoại ra, chụp ảnh riêng và chung với Hoài Trông, sau đó là khu vườn: “Xong, khoảnh khắc đẹp đã được lưu lại.” Anh véo má Hoài Trông, đưa tay kéo cậu đứng dậy theo: “Mình đi thôi, tối rồi.”
Đang lúc Hoài Trông đội nói bảo hiểm, Phương Nam chợt nhiên nói: “Bác làm vườn ơi là bác làm vườn, đi hẹn hò thì không nên để bùn đất lấm lem trên trán thế này.”
Hoài Trông nghi ngờ: “Làm gì có, em rất tươm tất hôm nay mà.” Cậu soi mặt vào gương, rồi lập tức đấm vào lưng Phương Nam một cái: “Rõ ràng là anh làm mà. Hừm…” Giọng điệu giận dỗi.
“Bị phát hiện nữa rồi sao?”
Hoài Trông ngồi ở phía sau, miệng nhấp nháy lầm bầm lầu bầu: “Thầy đó, thật khiến người ta muốn đánh mà. Cái gì mà thầy giáo thực tập đẹp trai. Trẻ con quá đi!!” Cũng không hiểu tại sao sau câu nói này cậu lại khẽ cười, nhẹ nhéo bên hông của Phương Nam một cái.
“Ây da, em định làm gì đó?”
“Em có làm gì đâu.”
Ngày hôm sau, Hoài Trông nhận được một bức thư của Phương Nam, nét chữ rất đẹp, trang trí lại bắt mắt. Cậu đọc đi đọc lại, đến thuộc, rồi đem đóng khung để ở trước bàn học, tùy thời đều có thể đọc.
A RED, RED ROSE
by Robert Burns
O my Luve is like a red, red rose
That’s newly sprung in June;
O my Luve is like the melody
That’s sweetly played in tune.
So fair art thou, my bonnie lass,
So deep in luve am I;
And I will luve thee still, my dear,
Till a’ the seas gang dry.
Till a’ the seas gang dry, my dear,
And the rocks melt wi’ the sun;
I will love thee still, my dear,
While the sands o’ life shall run.
And fare thee weel, my only luve!
And fare thee weel awhile!
And I will come again, my luve,
Though it were ten thousand mile.
NHƯ HOA HỒNG ĐỎ
Dịch bởi Hoàng Nguyên Chương
Ôi! Người yêu như hoa hồng đỏ thắm.
Vừa nở ra trong tháng sáu diệu kỳ.
Ôi! Người yêu lời du dương êm ả,
Như điệu đàn gây đắm kẻ tình si.
Này em gái sắc hương đầy quyến rũ.
Trong tình yêu sâu thẳm của tâm hồn
Em có biết, anh sẽ yêu mãi mãi,
Cho tới ngày cạn hết nước trùng dương.
Em yêu ơi! Đến khi nào biển cạn,
Đá tan ra chảy dưới ánh mặt trời
Anh nguyện sẽ còn yêu em mãi mãi
Dẫu cuộc đời cát bụi cuộn dòng trôi.
Tạm biệt em người anh yêu duy nhất
Có chia tay cũng ngắn ngủi thôi mà!
Anh nhất định sẽ vì em trờ lại
Dẫu bên trời vạn lý cách rời xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...