Sau một hồi bàn bạc đau đầu và đầy căng thẳng, Đức Hải và Hoài Trông cũng đưa ra quyết định cuối cùng: đi ăn cơm ở căn tin của trường. Bình thường hai người sẽ ăn ở những nơi khác ngoài trường, nhưng vì thời tiết hôm nay có vẻ không được tốt lắm, mây đen phủ xám xịt cả bầu trời giờ Ngọ, cộng thêm sự lười biếng nhất thời của cả hai.
“Cậu đi đâu đó?” Đức Hải thấy Hoài Trông đang rẽ sang hướng bên phải.
“Cậu đi mua thẻ trước đi, mua cho tớ với, tớ đi vệ sinh tí đã. Mua đi rồi tớ gửi tiền lại sau.”
“Ăn cơm phần phải không?”
“Ừm.”
Khi Hoài Trông từ nhà vệ sinh đi ra thì bắt gặp thầy Phương Nam đứng ở bên ngoài. Cậu có tí bất ngờ, vui vẻ chào hỏi: “Em chào thầy. Thầy đi vệ sinh hả? Thầy đi ở phía bên kia nhé.” Cậu đưa tay chỉ về hướng cậu đang nói tới: “Chỗ đó là nhà vệ sinh dành cho giáo viên nam đó thầy. Còn nơi này chỉ có học sinh được sử dụng thôi.”
Nhưng đáp lại sự nồng nhiệt của Hoài Trông là khuôn mặt chỉ có một biểu cảm duy nhất của Phương Nam: nghiêm túc. Anh nhìn chằm chằm vàoc cậu, khiến cho cậu nhất thời không sao hiểu được nên sinh ra bối rối: “Thầy, thầy sao thế? Em, em có nói gì đó sai hả thầy?”
“Ừm, em sai rồi. Học sinh không thể dùng nhà vệ sinh của thầy cô, nhưng chiều ngược lại thì có thể.”
Giọng nói vẫn ấm áp như cũ đó hoàn toàn đối lập với nét mặt lạnh tanh hiện tại của thầy ấy. Hoài Trông còn định phá lên cười vì lí luận của thầy ấy, tuy nhiên đã bị bàn tay của thầy ấy chạm lên má phải, khiến cho mọi lời nói bị một cảm xúc gì đó chặn nghẹn lại ở cổ họng. Ở nơi tiếp xúc giữa hai con người giống như có một ngọn lửa cháy bừng lên, thiêu đốt tất cả.
“Em bị sao thế?”
“Chỗ này, chuyện dài dòng lắm, để em kể thầy sau, với lại em cũng không sao đâu.” Đôi mắt của cậu híp lại.
Phương Nam nhìn khuôn mặt ngây ngô nụ cười của Hoài Trông: “Đừng cười như vậy, ngốc quá đi được.” Nói xong anh xoa chỗ gò má bầm xanh của Hoài Trông vài cái thật nhẹ: “Chuyện gì mà dài đến độ bây giờ không thể kể cho anh nghe liền được thế? Em không nghĩ thầy sẽ giận vì tự ái sao?” Nói xong anh rút bàn tay lại, để vào trong túi quần, dựa lưng vào một bên tường, nhìn Hoài Trông bằng ánh mắt tựa như là mang theo sự thất vọng.
Hoài Trông vội vã phân trần: “Dạ không phải, không phải em cố tình giấu, mà thực sự là chuyện dài dòng lắm, bây giờ em còn phải đi ăn nữa, Đức Hải chờ em nãy giờ rồi. Nhưng nếu thầy muốn nghe thì để…”
“Vậy thì đi ăn thôi.”
Hoài Trông ngớ người ra hỏi: “Ý thầy là…”
“Ừ, như em nghĩ đó.”
Lúc hai người đi tới căn tin, Hoài Trông lại trổ tài hướng dẫn, chỉ Phương Nam mua thẻ ăn ở đâu, quy trình trả tiền, lấy thẻ và nhận đồ ăn như thế nào, còn đưa ra hàng loạt review về những món ăn ở đây.
“Vậy, ở đây có món nào ăn vào liền trở nên đẹp trai hơn không?”
Hoài Trông ngớ người ra, sau đó trong tức khắc bật cười, rồi cũng trong tít tắt đưa ra câu trả lời mà cậu chưa kịp căn nhắc: “Vậy thôi thầy ăn em luôn đi.”
“Hả?”
Thái độ kinh ngạc của Phương Nam khiến cậu ý thức được lời mình vừa nói, cậu trở nên ngượng ngùng, cử chỉ lúng túng cả lên: “Dạ, không có gì đâu thầy, em nói nhảm đó mà. Thầy đừng bận tâm. Thôi, em đi tìm Đức Hải đây, thầy ngon miệng nhé.” Thế rồi cậu vội vã chạy đi, không biết thế nào lại nhém đụng phải một bạn học đang bưng khay thức ăn.
Phương Nam nhăn mày nhìn Hoài Trông khẩn trương xin lỗi bạn học rồi lại vội vàng chạy đi, nói với tới: “Nhìn đường cho thầy!!” Hoài Trông không nghe thấy, nhưng nhiều học sinh xung quanh lại nghe thấy. Họ tỏ rõ hào hứng trước sự có mặt ở đây của anh.
Không khó để tìm thấy Đức Hải. Cậu ta đang đứng chờ nhân viên phục vụ đưa thức ăn.
“Cậu đi đâu lâu thế?”
“Cũng không có gì.” Hoài Trông vừa đáp, vừa tách rời hai cái chén vốn xếp chồng lên nhau trên chiếc khay, đặt ra ở bên ngoài. Đức Hải nhìn thấy hành động này liền ngứa miệng: “Cậu điên à, lấy ra làm gì?!”
Hoài Trông sực nhớ ra đây không phải là hai chén đựng canh, cười cười khôi phục lại vị trí ban đầu của hai cái chén, quay sang làm mặt không hài lòng với Đức Hải: “Ông đây lộn thôi, làm gì căng. Mốt nghỉ ăn chung luôn đi.”
Đức Hải không thèm quan tâm, hỏi một chuyện khác quan trọng hơn: “Ăn món gì bây giờ, cá không?”
Hoài Trông nhìn vào các món ăn màu sắc đa dạng được trưng bày trong chiếc tủ kính trước mắt, đảo mắt một vòng rồi lại một vòng. Đức Hải đứng bên cạnh hối thúc: “Ăn gì chọn lẹ đi cha. Để người ta chờ.”
“Gà đi.”
Thế là Đức Hải bưng một khay đồ ăn, trên đó có một tô cơm, một tô canh chua cá, một đĩa thịt gà kho, hai chén canh rau ngót, đi đến một chiếc bàn gần máy quạt. Hoài Trông bới cơm cho Đức Hải, Đức Hải nhăn mặt: “Cậu bới nhiều cơm thế?”
“Cố tình bồi dưỡng cho cậu mà cậu còn nói vậy nữa.” Hoài Trông đặt chén cơm thật mạnh trước mặt Đức Hải như để dằn mặt: “Tự bới đi.”
Bầu khí quyển của Trái đất có oxi, còn bầu khí quyển của Căn tin là những cuộc trò chuyện tán dốc về đủ thứ chuyện trên đời với đủ loại giọng nói, đủ loại biểu cảm, đủ loại cảm xúc. Nhưng bây giờ, bầu khí quyển của nhà ăn đột nhiên bị đồng hóa. Tất cả những cuộc trò chuyện đều nói về một chủ đề, biểu cảm và cảm xúc cũng giống nhau ở từng người. Đơn giản là ai nấy cũng đều hướng sự chú ý đến Phương Nam, luôn thích thú trước sự xuất hiện của thầy ấy.
Hoài Trông cũng không ngoại lệ, cậu nhìn về lối đi, nơi Phương Nam đang đi. Cậu cười ngây dại ra, người gì đâu mà đến bưng khay cơm thôi mà cũng đẹp đến thế. Nhưng mà một người đẹp như thế, xuất hiện ở một nơi không sang trọng như thế nào thật là không hợp lắm.
Vốn là cậu có chút thú vị khi nhìn thấy Phương Nam trong hoàn cảnh như vậy, nhưng khi nhận thấy hình như Phương Nam đang càng lúc càng hướng gần về phía mình, Hoài Trông đơ người ra, hai mắt mở tròn xoe đứng yên. Rồi khi người ấy đi vòng ra phía sau lưng mình, khay cơm được đặt trên bàn, chiếc ghế được kéo ra, người ấy cứ thế mà ngồi xuống bên cạnh mình.
“Thầy ngồi ở đây được không hai đứa?”
Đức Hải tuy là có chút ngạc nhiên nhưng vẫn tỉnh táo. Hơn nữa, cậu đương nhiên là rất chào đón thầy ấy: “Dạ được chứ thầy.”
Hoài Trông vẫn còn chưa hết kinh ngạc. Cậu cảm thấy lùng bùng ở tai, mắt thì nhòe đi, nhìn mọi người xung quanh đang nhìn về phía mình với ánh mắt ghen tị có, ngưỡng mộ có. Rồi khi nghe Phương Nam kêu mình ăn cơm đi còn đơ ra làm gì, Hoài Trông mới xác định đây là sự thật. Rồi cậu lại thay đổi cảm xúc 180 độ. Giờ đây cậu rất vui vẻ, miếng cơm cậu đang ăn hôm nay ngon hơn bội phần.
Ở đây còn nhiều chỗ trống, có nhiều học sinh muốn ngồi cùng bàn với thầy ấy, đẹp trai xinh gái, ngoan hiền đều có, thế nhưng thầy ấy lại chọn ngồi gần mình trong vô số lựa chọn như thế.
Hoài Trông cảm thấy giá mình của mình tăng đột biến, khiến cậu trương người lên để chứng tỏ với những bạn học sinh khác mình đặc biệt thế nào.
Bữa cơm trưa của ba người họ rất tự nhiên, xoay quanh chủ đề thể thao của Đức Hải và Phương Nam, cứ như thế kết thúc thật nhanh.
Đức Hải dựa lưng vào ghế, xoa xoa cái bụng căng to: “Đồ ăn ở đây cũng được. Canh thì ngon đó, nhưng gà thì không ngon lắm.”
“Tớ thấy ngon mà.”
“Cậu thì gì mà chả ngon. Thầy thấy thế nào?”
“Tạm được. Nhưng với mức giá như vậy thì thầy thấy là ổn rồi.”
“Thầy có thường ăn ở đây không?” Hoài Trông thêm vào.
“Không, buổi trưa thầy thường ăn ở một nơi, với một người.”
“Người yêu thầy hả?” Đức Hải nghe thấy câu này, dựa trên cách nói chuyện bí ẩn, liền suy đoán.
Hoài Trông chợt nhiên lại nghĩ nơi và người mà thầy nhắc đến có phải là mình không. Chắc không phải đâu, bốn từ này lặp đi lặp lại như một vòng xoáy trong đầu cậu. Cậu quyết định tìm một cái gì đó để thoát khỏi mớ hỗn loạn này. Thế là cậu nhìn vào khay thức ăn trên bàn, rồi nhướng mắt với Đức Hải: “Cậu.”
Đức Hải cũng đáp lại: “Cậu.”
Hoài Trông: “Cậu.”
Đức Hải: “Cậu”
Hoài Trông: “Cậu.”
Đức Hải: “Gì chứ. Hồi nãy tớ xếp hàng mua thẻ rồi, bưng cơm đến đây rồi. Giờ tới lượt cậu đi dẹp đi chứ.”
“Dẹp gì thế các em?”
Đức Hải đáp: “Dạ ở đây có qui định là sau khi ăn xong phải dẹp tự chén đĩa dơ ở chỗ kia để cho nhân viên người ta rửa á thầy.” Cậu chỉ sang chỗ đó.
“Thế hai em ai đi thì dẹp giúp thầy luôn nhé.”
Đức Hải mạnh dạn đáp lại: “Dạ.” Rồi nhìn Hoài Trông: “Cậu còn chờ gì nữa?”
“Mốt mạnh ai nấy đi ăn đi nhe. Nghỉ ăn chung.” Cậu bên ngoài có vẻ trách móc như thế nhưng mà bên trong hoàn toàn trống không, không hề có ý gì khác. Nhìn Phương Nam xem điện thoại ở bên cạnh, rồi lấy khay thức ăn của thầy ấy, những món ăn đã được ăn hết, cậu lại cảm thấy có gì đó vui vẻ trong lòng, tưởng tượng ra cảnh tượng sau bữa ăn, thường thì người vợ sẽ là người dọn dẹp, còn chồng thì sẽ nghỉ ngơi và giải trí. Mặc dù cậu không ủng hộ việc trọng nam khinh nữ, nhưng theo cậu thì đó có lẽ là sự tự nguyện của người vợ. Chẳng phải người ta luôn muốn dành những điều tốt đẹp cho người mình yêu sao?
Cậu lắc lắc đầu, tự cười mình suy nghĩ quá nhiều. Thế nhưng khi quan sát từ nơi dọn dẹp, nhìn thấy Phương Nam ngồi ở đằng kia đang nói chuyện gì đó với Đức Hải, cậu lại không kiềm chế được mà cảm thấy hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...