“Thầy đâu rồi?” Bé Thơ hỏi.
“Ở ngoài kia nói chuyện với ba tớ á.” Hoài Trông đi lại chỗ mẹ mình, nói: “Mẹ ơi, thầy con tới rồi. Hay là mẹ để đó con coi cho, mẹ ra ngoài nói chuyện với thầy đi.”
Diễm Lệ suy nghĩ một chút, sau đó cởi bỏ tạp dề ra, rửa tay và mặt, trước khi đi dặn dò cả ba đứa cần làm gì, như thế nào thật kĩ rồi mới đi ra ngoài. Cũng không phải là lần đầu Bé Thơ và Đức Hải đến nhà Hoài Trông chơi, cho nên cả hai cũng không còn xa lạ gì nữa. Đức Hải hỏi Hoài Trông: “Ba mẹ cậu biết thầy Nam luôn à?”
Hoài Trông đang đứng khuấy đồ ăn trả lời: “Tớ có kể cho hai người nghe rồi. Dù sao thì ba mẹ tớ cũng rất coi trọng thầy cô giáo của tớ.”
“Nhưng thầy ấy cũng đâu có dạy mình.”
“Nhưng không phải cũng là thầy sao? Những người thầy thì đều đáng được tôn trọng.”
Bé Thơ đang gọt trái cây cũng bàn thêm: “Hai cậu nghĩ xem thầy có thích ăn trái cây tớ gọt không? Chút nữa tớ sẽ tận tay đưa cho thầy ăn.”
Đức Hải đưa tay ra định cầm lấy một miếng ăn thì lập tức bị đánh vào tay. Bé Thơ mắng: “Ai cho cậu ăn?!”
“Cậu phân biệt đối xử? Bạn mấy năm cũng không bằng một ông thầy xa lạ?!”
Bé Thơ thấy câu hỏi cũng không khó giải đáp lắm: “Đương nhiên.” Mặt của Bé Thơ lại trở nên phấn khích, đôi mắt tựa như đang nhìn về xa xăm tưởng tượng: “Đẹp trai, trí thức như thế… Bạch mã hoàng tử đây rồi.”
Hoài Trông cười híp mắt, có chút do dự hỏi: “Cậu thích thầy ấy lắm hả Thơ? Trước giờ hiếm khi thấy cậu như vậy.” Tiếp theo, cậu không giải thích được lại sợ nghe thấy đáp án từ Bé Thơ.
“Tụi con gái đều mê trai đẹp, nhưng mà tớ đây đẹp như vậy, ở bên cạnh bao năm như vậy, vẫn không thèm để ý.” Đức Hải lẩm bẩm một mình, sau đó trút hết tất cả bực tức lên đống chén dĩa cậu đang lau! Nếu tụi mày là của ông ông sẽ đập tụi bây vỡ vụn!
Bé Thơ mỉm cười: “Hoài Trông, cậu thấy thầy Nam thế nào? Lạnh lùng nhưng khiến người ta vẫn muốn đến gần, đúng không”
Thầy ấy thế nào? Câu hỏi này khiến cho Hoài Trông có chút cảm giác khác lạ trong lòng. Cậu chìm trong suy nghĩ, cuối cùng chỉ là mỉm cười một cái tiếp tục canh chừng thức ăn đang nấu.
Diễm Lệ trở lại, cùng với Hoài Trông, Đức Hải, Bé Thơ đem tất cả đồ ăn đã sẵn sàng bày dọn ra trên bàn. Sau đó Hoài Trông được phân công đi gọi ba, anh Phước Đức và thầy Nam vào ăn. Cậu đứng ở cánh cửa thông nhà bếp và phòng khách, nhìn hai người đang nói chuyện gì đó với nhau, thỉnh thoảng sau khi Phương Nam kết thúc câu sẽ khiến ba mình cười, trong lòng cậu cũng có một chút vui mừng không hiểu vì sao. Cậu thở phào, ấn tượng của ba mình với thầy ấy hẳn là rất tốt. Cậu lưu lại nụ cười trên khuôn mặt đi ra, chủ yếu nhìn ba mình, còn với Phương Nam chỉ là cái nhìn như có như không. (Ngại ngùng chăng?)
“Mời ba và thầy vào trong dùng bữa ạ. Anh Phước Đức vào ăn luôn nè.”
Phước Đức tắt game trên điện thoại, đi lại đặt tay lên vai Hoài Trông vừa kéo cậu cùng đi vào bàn ăn vừa nói: “Có món anh thích đúng không?”
“Không. Hôm nay là làm cho tất cả mọi người ăn, không chỉ riêng anh.”
“Khi nãy anh có thấy bác gái làm món anh thích mà.”
“Vậy sao còn hỏi em?!!”
Ở phía sau có một ánh mắt không mấy thiện ý nhìn hai người.
Đến bàn ăn, ba của Hoài Trông ngồi ở chính giữa, còn lại ngồi ở hai bên dọc theo chiếc bàn hình chữ nhật. Phương Nam hỏi: “Trông, em ngồi ở đâu?”
“Dạ em ngồi ở bên trái, gần ba nhất. Chi thế ạ?”
Phương Nam nhìn vị trí mà Phước Đức đang ngồi là cạnh chỗ Hoài Trông, không nhịn được cau mày lại. Phước Đức đứng lên, đi lại tủ lạnh tìm chút gì đó, vừa quay lại liền thấy chỗ ngồi của mình đã bị chiếm: “Ơ, chỗ nào của em mà thầy.” Phước Đức nói năng cũng rất từ tốn.
Phương Nam đáp lại: “Em thông cảm nhé, tại ở nhà anh thường quen ngồi ở chỗ này rồi. Nếu ngồi ở chỗ khác thì không muốn ăn. Em tìm chỗ khác ngồi nhé, không sao chứ?” Một lí do nghe có vẻ hợp lí phá tan sự khó xử của mọi người.
Diễm Lệ nói: “Thì ra cậu có thói quen này sao? Cũng thật hiếm nhỉ?” Mọi người cười rộ lên.
Phước Đức liếc nhìn xung quanh, sau đó bỏ sự không hài lòng qua một bên, mang theo nhã ý đi lại ngồi bên cạnh Bé Thơ. Hành động này nhận được ánh mắt chán ghét của Đức Hải. Cậu chỉ hận tại sao lại không ngồi ở chỗ kia, như vậy thì tên đó sẽ không có cơ hội ngồi cạnh Bé Thơ.
“Chúng ta dùng bữa thôi. Mọi người đừng khách sáo, cứ tự nhiên như nhà của mình.” Ba của Hoài Trông nói.
Diễm Lệ gấp một chút đồ ăn để vào bát của Hoài Trông. Cậu nói: “Con cảm ơn mẹ.” Nói xong lại gấp đồ ăn cho ba và mẹ, tiếp theo nhìn thấy Bé Thơ và Đức Hải có gì đó không đúng: “Hai cậu sao không ăn đi? Còn chần chừ gì nữa?” Lại nhìn sang Phước Đức: “Lại nữa, anh ăn bình thường một tí có được không? Không ai ăn hết món anh yêu thích đâu.”
Nhưng Phước Đức vẫn là bất chấp liều mạng ăn: “Ai bảo ngon quá làm gì? Đồ bác gái nấu đúng là tuyệt vời! Ở trường, mấy bà dì đó đã nấu không ngon lại còn hung dữ.”
Thành Lâm cười, ông cũng rất cưng đứa cháu này: “Vậy khi nào được nghỉ thì cứ đến đây.”
Phương Nam nhìn Phước Đức, ánh mắt từ ban đầu tới giờ đều là không vừa mắt, vặn âm thanh nhỏ tới mức không ai nghe được: “Món đó cũng thích ăn.” Sau đó anh nhìn sang Hoài Trông, lại nhìn vào bát trống rỗng của mình. Hoài Trông bị hành động này làm cho chú ý, hỏi: “Sao anh cũng không ăn đi.”
“Anh có thói quen người bên cạnh phải gấp đồ cho anh thì anh mới ăn được.”
Cả nhà lại cười rộ lên vì câu nói này. Diễm Lệ cười đến tít mắt, hiếm lắm mới thấy bà cười vui vẻ đến độ như vậy: “Cậu đúng là có thói quen quá dễ thương đi. Cậu khi bé hẳn là rất đáng yêu. Nhìn dáng vẻ xuất sắc của cậu ai ngờ cậu sẽ trông trẻ con thế này.”
Đến rồi! Một trong những vũ khí lợi hại của Phương Nam! Phương Nam cười, lộ ra hai cái đồng tiền duyên, rất đẹp: “Vậy cháu làm con của hai bác được không?”
Câu nói này khiến bà càng thêm thích thú: “Được chứ, được chứ. Chỉ sợ ba mẹ con không cho mất thôi.”
Hoài Trông thấy hai người trò chuyện gần gũi như vậy không hiểu sao rất thích. Mặc dù biết chỉ là Phương Nam nói chơi nhưng cậu khi thấy đồ ăn trong bát của Phương Nam hết sẽ lại gấp thêm cho anh ấy.
Đức Hải nhìn sang Bé Thơ: “Cậu cũng gấp cho tớ một miếng đi.”
Bé Thơ trước mặt người lớn với thầy Nam đương nhiên là biết giữ ý giữ tứ, nhẹ nhàng: “Cậu thích ăn món gì thì tự lấy ăn đi. Nhỡ tớ lấy đúng món cậu không ăn được nữa thì không hay.” Nói xong gương mặt nhẹ cười, nửa nhìn nửa không nhìn, chậm rãi gấp đồ ăn bỏ vào bát của Phương Nam: “Thầy ăn nhiều vào nhé. Món này do em phụ một tay làm đó.”
Đồ ăn chưa kịp bỏ vào bát đã bị Hoài Trông cản lại: “Thầy ấy không ăn được rau có mùi đâu Thơ!”
Bé Thơ bất ngờ: “Thế à?” Cô nhìn Phương Nam chờ đợi câu trả lời, rốt cục nhận được một cái gật đầu từ anh ấy. Cô thất vọng vốn là dùng hết dũng khí lựa chọn thời cơ gắp đồ cho thầy ấy vậy mà… Cô lạnh nhạt bỏ vào bát của Đức Hải: “Cậu ăn ngon nhé!” Sau đó cũng gấp đồ ăn cho Phước Đức: “Anh ăn từ từ thôi.”
Đức Hải ghen tị, không hài lòng: “Cho anh ấy nhiều như thế? Còn tớ thì ít như vậy.”
Thành Lâm và Diễm Lệ cười, hỏi: “Nhìn hai đứa kìa, rất có tướng phu thê.”
Đức Hải thích thú: “Hai bác nói thật sao?” Mỗi lần nghe câu này cậu rất thích.
Bé Thơ cười: “Lần nào tới nhà hai bác cũng chọc con. Nếu con trai trên đời mà con mỗi Đức Hải thì con sẽ chịu ế.”
Ba mẹ Hoài Trông và Đức Hải, Bé Thơ, Phước Đức đều đang trò chuyện rất vui vẻ. Bên này Hoài Trông lại đang cảm thấy có chân ai đó tùy thời đều đụng đụng vào mình. Cậu hẳn biết đó là chân của ai. Đến khi đôi chân của Phương Nam như câu lấy chân cậu ở dưới bàn, cậu len lén nhìn sang người ngồi bên cạnh. Vẫn ăn bình thường! Nhưng có đều khoảng cách giữa hai người giống như đang càng lúc gần lại.
Gương mặt anh ấy khi làm điều tà ác vẫn quyến rũ vô cùng.
Cậu cũng không rút chân ra hay tạo ra khoảng cách với Phương Nam, an nhiên để cho giữa hai người có một bí mật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...