Vạn tuế! Cuối cùng cũng thi xong thi học kỳ rồi ! Cái mông rốt cuộc không cần cả ngày dính lấy cái ghế, mắt rốt cuộc không cần sống chết nhìn chằm chặp sách tham khảo, có thể thoải mái ngủ nướng, xem tiểu thuyết thấy mắt đầy tơ máu, cuộc sống giống như ở trên thiên đường!
Điều khiến cho Tiểu Dương vui nhất, đó là anh Sói hoang muốn đưa cô đi du lịch Nhật Bản! Đây là lần đầu tiên Tiểu Dương đi máy bay ra nước ngoài !
"Anh Sói hoang, anh nói có thật không? Chúng ta sẽ đi Nhật Bản chơi một tuần lễ sao?"
"Thật, anh đã làm xong hộ chiếu cho em rồi, ba mẹ em cũng đồng ý để em đi Nhật Bản, vừa chúc mừng em thi xong học kì vừa chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của em đó."
"Vậy. . . Tại sao ba mẹ không đi cùng?" Thiểu Dương cảm thấy, đi chơi chính là muốn tất cả mọi người đi cùng như vậy mới vui vẻ, hơn nữa để ba mẹ ở Đài Loan, mà cô cùng anh Sói hoang đi Nhật Bản chơi sẽ có cảm giác tội lỗi ah~ .
Vệ Vũ yêu thương nhìn Tiểu Dương, trong lòng yên lặng nghĩ đến: "Hắn cũng có hỏi thăm Dương mẹ muốn đi Nhật Bản không, dù sao họ cũng vài chục năm không có gặp mặt. . . . . . Nhưng Dương mẹ nói, bà cho đến bây giờ không có cách nào tha thứ"người đó". . . . . . , vì vậy nhờ Vệ Vũ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Dương, bà và Dương ba vẫn nên ở lại Đài Loan chờ tin tức là được rồi."
Nhưng Vệ Vũ trả lời rất có sức thuyết phục: "Việc của Dương ba không có cách nào xin nghỉ dài ngày, mà ông ngoại cần Dương mẹ chăm sóc, cho nên lần này đi Nhật Bản cũng chỉ có hai người chúng ta, lần sau mọi người sẽ cùng đi."
Ưmh, nếu ba và mẹ là vì công việc cùng chăm sóc ông ngoại, không thể đi cùng, vậy cũng không có cách nào."Được rồi, em sẽ chụp rất nhiều hình, mua thật nhiều quà bồi thường cho ba mẹ."
Mong chuyến đi Nhật Bản này diễn ra thật suôn sẻ. . . . . ."Bà ấy" Thật sự rất nhớ em, cuối cùng các người có thể gặp mặt một lần. Cho dù không biết cái quyết định này đối với Tiểu Dương là tốt hay xấu, có thể tiếp nhận chân tướng sự thật không, nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực tế!!!
***** Tiểu Dương ngồi ở bên giường, đồ dùng cá nhân cùng quần áo bày trên giường, đếm từng thứ một bỏ vào va li.
"Tốt, cái gì cũng mang theo rất đầy đủ, hẳn không có sót mất . . . . . . A, bao cát của bà ngoại!" Suy tư nhìn bốn phía xem có bỏ sót cái gì không, mắt liếc nhìn lên bao cát mang từ nhà bà ngoại về trên bàn học. Tiểu Dương nhớ bà ngoại vẫn luôn rất muốn đi Nhật Bản một chuyến, nếu như có tin tức về Nhật Bản trên báo hay trên TV, bà ngoại cũng sẽ đặc biệt lưu ý, nhưng bởi vì ông ngoại không thích, bà không cách nào đi Nhật Bản.
Khác với bà ngoại, ông ngoại chán ghét Nhật Bản cực kì, dường như cùng quốc gia này có thâm thù đại hận, càng không thể nào để bà ngoại đi Nhật Bản chơi, vì vậy bà ngoại chỉ có thể len lén tránh ông ngoại mà xem chút tin tức về Nhật Bản.
Lần này đi Nhật Bản, liền mang theo bao cát của bà ngoại cùng đi tốt lắm, mặc dù bà ngoại chưa từng đi, nhưng tinh thần và linh hồn bà ngoại sẽ cùng đi với Tiểu Dương tới Nhật Bản, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của bà.
Đem tất cả năm bao cho vào một góc vali, không nghĩ tới bao bố bên ngoài cũ kĩ, mặt vải quá mỏng, bị rương hành lý kéo? Sắc bén quá mức làm rách mất!
Tiểu Dương kêu lên một tiếng!"Ai nha! Hạt đậu chảy ra!" thực là muốn nhanh chóng đem mấy cái bao này vá lại.
"Ah, cái bao cát này tốt rồi. . . . . ."
***** đối với lần đầu tiên đi máy bay của Tiểu Dương mà nói, cái gì cũng mới mẻ, anh Sói hoang đặc biệt đặt chỗ ngồi gần cửa sổ cho Tiểu Dương, để cô có thể nhìn thấy hình ảnh máy bay hạ cánh.
"Oa oa! Bay ! Tòa nhà và xe cộ phía dưới cũng trở nên thật nhỏ đó." Tiểu Dương hạ thấp giọng nhưng lại khó nén hưng phấn chia sẻ với Vệ Vũ.
"Uốn qua uốn lại , giống như con sâu róm vậy." Vệ Vũ giễu cợt Tiểu Dương
"Em mới không phải là con sâu róm !"
"Ngồi tốt, chờ anh nhờ cô tiếp viên lấy đồ chơi cho em, bên trên còn có 50 âm đó." Trọng điểm là có thể làm vật kỉ niệm. (ta chịu cái món này thôi!!!)
"Nữ tiếp viên trên máy bay đều xinh đẹp á, vóc dáng của mỗi người cũng rất tiêu chuẩn, thái độ cũng rất thân thiết." Đối với chiều cao chỉ có 1m6 như Tiểu Dương mà nói, nữ tiếp viên hàng không là một ước mơ xa vời.
Vệ Vũ cũng không hy vọng Tiểu Dương làm tiếp viên hàng không, kể từ đó, hắn sẽ phải cùng Tiểu Dương hai người hai nơi, huống chi công việc của nữ tiếp viên hàng không đều rất vất vả, chỉ có cái hào quang bên ngoài.
"Đối với anh mà nói, Tiểu Dương mới là xinh đẹp nhất ." Còn nhân cơ hội len lén hôn má Tiểu Dương.
"Ghét ghê!" Còn những người khác cũng thấy, bị nhìn đến xấu hổ."Còn bao lâu nữa mới đến nơi?" Máy bay bay trên mây, cảnh sắc cũng không thay đổi nhiều lắm.
"Rất nhanh, anh giúp em gọi nước trái cây, chờ em uống xong sẽ nhanh đến nơi."
Thật tốt quá! Osaka! Kinh đô! Ta tới đây! Nội tâm Tiểu Dương vui sướng kêu gào.
***** Khách sạn Suối nước nóng kinh đô Osaka..
Một người hầu mặc ki mô nô, quỳ gối , kéo cánh của giấy, nửa người trên đang quỳ dưới tatami, đôi tay vỗ trên mặt đất, cung kính nói: "Bà chủ, tối nay vào túc"Tinh Nguyệt sảnh" khách hai giờ nữa sẽ hạ cánh xuống sân bay Osaka."
Người phụ nữ được gọi là bà chủ, vốn đưa lưng về phía người vừa mới nói, ngồi chồm hỗm ở trên đệm tatami, cầm bút lông trên bàn viết.
"Ừ, phái xe tới sân bay đón người, chăm sóc cho họ thật tốt."
"Vâng" nữ hầu đóng cửa giấy lui ra.
Để bút lông xuống, nhìn bầu trời xanh phía ngoài.
Cuối cùng cũng. . . . . . Có thể gặp mặt. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...