Cho dù vẫn bị ám ảnh với chuyện xảy ra trong phòng bếp ngày trước, nhưng vì anh Sói hoang, Tiểu Dương nhất quyết làm tới cùng….
Quyển nhìn không tệ: năm phút để có món ăn ngon, làm một món ăn chỉ cần năm phút đồng hồ, cũng sẽ không quá khó chứ? Được rồi, chính là quyển này. Tiểu Dương cầm cuốn sách, đi tới quầy tính tiền.
Lúc Tiểu Dương về đến nhà, Dương mẹ nấu xong bữa tối đang đi ra từ phòng bếp, hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì? Hôm nay lại về trễ vậy." Bình thường bà nấu bữa tối thì Tiểu Dương sẽ giúp bày bát đũa, nhưng hôm nay Tiểu Dương về muộn, tự bà đã phải dọn bát đũa ra.
"Con tới hiệu sách."
"Tới đó mua gì vậy? Gần đây có cuốn tiểu thuyết nào hay sao?" Dương mẹ biết Tiểu Dương thích đọc, bà cũng khuyến khích Tiểu Dương đọc những cuốn sách bên ngoài phạm vi sách giáo khoa.
Tiểu Dương lấy cuốn sách từ trong túi ra. "Phải . . . . . Quyển này á...năm phút nấu món ăn ngon, con nghĩ muốn học nấu ăn."
Dương mẹ mắt trợn to, vẻ kinh ngạc viết toàn bộ trên mặt. "Ui trời, Con làm sao lại muốn vào phòng bếp đây? Con quên ngày trước bị cháy cả bộ tóc sao? Ở trường thi nữ công gia chánh về nấu ăn?" Trời ơi trời ơi, mặt trời sắp va vào mặt trăng sao? Con gái bà lại muốn học nấu ăn.
"Không phải thi nữ công, là con muốn nấu cho anh Sói hoang ăn. . . . . ." Tiểu Dương ngượng ngùng nói ra nguyên nhân.
Ha ha, thì ra là muốn nấu cho người yêu ăn a, sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại. Mặc dù khâm phục dũng khí của Tiểu Dương, nhưng vì phòng bếp, Dương mẹ nói:
"Tiểu Dương àh, tâm ý của con Vệ Vũ biết chắc chắn sẽ rất vui vẻ, nhưng nấu món ăn cũng không phải đơn giản, nếu như con thực sự muốn học, ngày nghỉ cùng mẹ học nấu ăn, quyển sách này đối với con quả thực rất khó khắn đó, cách cầm dao cơ bản nhất con cũng chưa thạo làm sao xuống bếp được đây?"
"Thì đó. . . . . . ngày nghỉ nhất định mẹ phải dạy con nấu ăn." Cô có thể mang theo nón an toàn như vậy tóc cũng không bị cháy rồi.
"Được được." Dương mẹ ngoài mặt giả bộ rất nghiêm chỉnh đồng ý với cô, trong lòng thì đang thầm nghĩ gọi điện cho Vệ Vũ làm cứu binh..., oan có đầu, nợ có chủ, người nào làm người ấy gánh Tiểu Dương đã muốn nấu ăn cho Vệ Vũ, đương nhiên Vệ Vũ phải ra mặt, dù sao Dương mẹ cũng không muốn để Tiểu Dương làm hỏng phòng bếp yêu quý của mình.
"Vâng, con hiểu rõ, Dương mẹ không cần ngại, con sẽ nghĩ biện pháp. Vâng, Dương mẹ hẹn gặp lại." Cúp điện thoại, lúc này Vệ Vũ mới bật cười.
Đang yên đang lành sao lại muốn nấu đồ cho hắn ăn đây? Chắc là hôm nay ở trường học bị kích thích rất lớn!!!! Aiz
Vệ Vũ nằm ngửa ở trên ghế sofa, hai tay ôm gáy, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau, khẽ nheo đôi mắt có mười phần sức quyến rũ, nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để khuyên nhủ Tiểu Dương không vào bếp đây. Mặc dù không phải là đối với ám ảnh hồi nhỏ, cả đời cô không vào bếp, nhưng cô mới bắt đầu học nấu ăn lại nôn nóng như vậy, chỉ có thể lãng phí nguyên liệu nấu ăn và sức lực. . . . . . , nếu không thì, để Tiểu Dương học làm một chút bánh bích-quy, nhiều lắm thì làm hư lò nướng thôi, cũng không đến nỗi đem cả phòng bếp làm hỏng.
Đợi chút, phải đi lấy giấy bút ghi lại đã
~~Bình thường ngày nghỉ thứ bảy không cần lên lớp, Tiểu Dương cũng sẽ ngủ nướng trễ một chút, để bù lại công ngày thường dậy sớm đạp xe đi học. Thế nhưng hôm nay Tiểu Dương dậy sớm hơn mọi khi, cô không kịp đợi muốn nhanh nhanh ăn xong bữa sáng, chạy sang nhà anh Sói hoang để thực hiện "Hồng bồi khóa"!
Ha ha, tối hôm qua, anh Sói hoang gọi điện thoại, nói mẹ anh Sói hoang chủ nhật phải tham gia hoạt động của giáo hội, cần mang một ít điểm tâm, vì vậy muốn cô làm giúp một ít bánh bích quy. Anh Sói hoang hỏi cô là có muốn "Hồng bồi khóa", để hắn xem cô làm bánh bích quy.
Tiểu Dương dic nhiên muốn tới lớp “ Hồng bồi”! Chỉ cần có liên quan tới nấu nướng cô đều muốn học, cô nhất định sẽ làm ra thức ăn thật ngon, để anh Sói hoang sau này chỉ ăn thức ăn do cô làm, không tiếp nhận thức ăn của nữ sinh khác.
Tiểu Dương bước chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, thấy Dương ba đã ngồi ở trên bàn ăn, Dương ba cũng kinh ngạc sao ngày nghỉ mà con gái lại dậy sớm thế. "Sao bống dưng ngày nghỉ mà con dậy sớm thế, hôm nay có việc gì cần làm sao?" Sẽ không phải là muốn cùng bạn học đi dạo phố chứ?
"Con ăn sáng xong, sẽ sang nhà anh Sói hoang học "Hồng bồi khóa"." Cho nên cô dùng tốc độ nhanh nhất để ăn xong bữa sáng.
Tiểu Dương của Dương gia sắp trưởng thành, lại để nhà bên cạnh chiếm tiện nghi. . . . . . . trong lòng Dương ba không khỏi yên lặng sầu não, nhưng ông nhìn Vệ Vũ lớn lên, biết Vệ Vũ là một đứa bé ngoan, cách đối nhân xử thế không câu nệ, quan trọng hơn là, hắn đối với Tiểu Dương là một tấm chân tình, điểm này khiến Dương ba rất yên tâm.
Nhưng yên tâm về yên tâm, vẫn là nhịn không được nói con gái mấy câu. "Cha nuôi con lâu như vậy, còn chưa có được ăn đồ con nấu, nhớ mang thành quả về cho cha xem một chút." Từ sau khi Tiểu Dương bị đốt cháy tóc trong bếp lúc bé, Tiểu Dương dường như chưa từng vào bếp cầm con dao, không nghĩ tới lại sang bếp Vệ gia học Hồng bồi.
"Ba người yên tâm, con làm đồ ăn, nhất định cho người nếm đầu tiên được không? Thấy giọng điệu ủy khuất của ba, Tiểu Dương cảm thấy rất áy náy, mình chỉ muốn đến làm đồ ăn cho anh Sói hoang, nhưng không nghĩ còn một ba ba yêu thương con gái này đây, lập tức hứa với ông.
Đây mới là con gái ngoan của ông. "Ha ha, đi sớm trở về, ba ở nhà chờ thành quả của con đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...