Sở Hồng Vũ mặt lạnh nhìn hai người này diễn kịch, đến bây giờ cũng rõ ràng Sở Du Nhiên là cố ý dằn vặt chơi đùa chính mình, giận dữ đi tới tại trên gáy của con trai đâm đâm, “Con là người ăn cây táo rào cây sung! Uổng công nuôi con lớn như vậy!”
Thấy đối phương còn là không muốn thừa nhận, Sở Du Nhiên nắm lấy ống tay áo của Sở Hồng Vũ, gõ gõ nhẫn không gian trên tay đối phương, “Đem cây kiếm thuộc tính lửa của cha lấy ra, con muốn lấy quà cho con trai.”
Sở Hồng Vũ ghét bỏ a một tiếng, “Đây là sinh mạng của cha, đại miêu nhãi con cũng có, con muốn chơi đùa liền đi chơi đùa nó.”
“Không, trường kiếm kia vừa vặn thích hợp cho Wells dùng, sau này cũng phải để cho Dillow hoặc là Asa. Chỉ có cây kiếm thuộc tính “Lửa”, mới thích hợp với đứa bé này.” Giữ lại một cái hung khí ở trong tay Sở Hồng Vũ, Sở Du Nhiên làm sao cũng không thể an tâm, chỉ lo thời điểm ông và người bên ngoài động thủ dị năng nổi khùng, đoạt lại sớm mới an tâm. Hơn nữa thanh kiếm kia rất đẹp, toàn thân đỏ choét, cho dù đứa nhỏ khi còn bé không thể dùng, treo trên tường làm đồ trang sức cũng được.
Nghe đến đó, Sở Hồng Vũ cũng minh bạch con trai của chính mình đã sớm biết quan hệ giữa bọn họ, cũng ý thức được “con trai bệnh thần kinh này” đã biết thằng nhãi con trong trứng này không phải tiểu hạc, mà là một tiểu phượng điểu lực công kích cường hãn.
Nhìn Sở Du Nhiên cười híp mắt nhìn ông, một chút cũng không có kích động cùng tâm tình bất mãn, Sở Hồng Vũ tâm lý ấm áp, quỷ thần xui khiến liền đem kiếm lấy ra đưa cho Sở Du Nhiên, sắc mặt ôn hòa sờ sờ đầu Sở Du Nhiên, lại sờ sờ quả trứng trong lồng ngực của Sở Du Nhiên, thời điểm Sở hiệu trưởng đi ra sắc mặt phi thường bình tĩnh, nhưng lại có chút ngốc.
Sau năm phút, Sở Du Nhiên chơi đùa thanh kiếm xong liền thu vào, cười ha hả hỏi Wells: “Anh nói hiện tại ông ấy có hối hận hay không?”
“Sẽ, một hồi không chắc còn thả hỏa.” Khóe miệng Wells ngoắc ngoắc, lúc đó thầy giáo đang khiếp sợ và ấm lòng bị hai cảm giác kích thích mới hồ đồ đem vũ khí của chính mình đưa cho quả cầu lồng, hiện tại phản ứng lại, làm sao không hối hận đây.
Sở Hồng Vũ xác thực hối hận rồi, sau khi về tới trường học càng nghĩ càng không đúng, lão tử là cha nó! Cha ruột! Con trai bệnh thần kinh này biết ông là cha đẻ còn dám đe doạ ông! Hất bàn! (╯‵□′)╯︵┻━┻ Cây kiếm đó là bảo bối ông dùng nửa đời! Không còn cây kiếm kia ông làm sao theo người đánh nhau?!
Sở hiệu trưởng kích động, một chưởng bổ một thân cây, sau đó hướng không trung phun lửa ba phút, lúc này mới tiêu tan hết. Nghĩ đến phải đi tìm Sở Du Nhiên, ông liền mất mặt mặt mũi. Vừa nghĩ tới hai thằng nhóc nằm úp sấp ngủ chung một chỗ, tâm liền mềm nhũn. Vẫn luôn không biết mình có bao nhiêu tiền riêng Sở hiệu trưởng mở ra tiểu kho bạc của chính mình, phát hiện con trai lưu tiền tiêu vặt còn là không ít. Sở hiệu trưởng là ba ba tốt, mỗi tháng lương đều giao cho con trai, con trai muốn xài như thế nào thì xài thế ấy, chính mình chỉ chừa tiền mua rượu.
Làm hiệu trưởng đệ nhất trường quân đội, Sở Hồng Vũ lại là thầy giáo của Wells, bản thân ông tại quân bộ có chức quan nhàn tản, cũng có tước vị tại người, lương tháng tuyệt đối không ít. Hiện tại ngoại trừ mua rượu uống, Sở hiệu trưởng lại có một ham muốn mớu: Mua đồ chơi!Tiền tích lũy hơn hai mươi năm rốt cuộc tìm được thời điểm có thể dùng, Sở hiệu trưởng mua đồ chơi cho cháu ngoại, không có chút nào nương tay, lần thứ nhất mua liền mua cả một cửa hàng đồ chơi, thời điểm Lindsay ký nhận sửng sốt một chút, người đến đưa đồ chơi cũng kinh ngạc không thôi, đợi đến khi người hầu kiểm tra xong những vật này là vô hại có thể dùng, Sở Du Nhiên nhìn thấy một phòng lớn đồ chơi này, cũng không biết làm sao phun tào.
Nhưng mà sự tình vẫn chưa xong, có thể là cảm thấy mua cho hai đứa nhỏ, sẽ bỏ rơi Dillow, khiến tiểu Dillow suy nghĩ nhiều, Sở hiệu trưởng lại mua cho đại tôn tử một cửa hàng đồ chơi, lúc trả tiền đặc biệt phóng khoáng.
Sở Du Nhiên sau khi thu được lễ vật, trực tiếp đóng băng tài khoản của Sở hiệu trưởng —— không cho ông tiêu xài bừa bãi!
Tâm lý bốc cháy lên một đoàn mua sắm, Sở hiệu trưởng cũng cảm giác quay đầu bị giội một chậu nước lạnh: “...”
Đây chính là ông ngoại thương yêu cháu trai nhá!
Bởi vì đã có hai đệ đệ phá xác, còn đều là lông bù xù, Dillow liếm lông cho bọn đệ đệ nửa ngày, liếm đến tối đều không nỡ cùng bọn đệ đệ tách ra. Khiến Wells trực tiếp đem cháu trai ngu xuẩn ném đi, đều lớn như vậy còn muốn cùng bọn họ ngủ, quá không ra gì rồi!
Sở Du Nhiên đem Dillow từ trong tay Wells đoạt tới, sai người hầu đơn độc đẩy đến cho Dillow một cái giường nhỏ, Asa cùng Émile ở giường bên trái, Dillow chính mình ở giường bên phải, huynh đệ ba người ở hai bên giường lớn tách ra ngủ, cũng không thể có nhỏ thì không thương lớn. Dillow bây giờ còn ở vào giai đoạn hưng phấn, quá trận chờ Asa bọn họ lớn hơn, để cho bé đến bé cũng sẽ không thèm chen nơi này.
Sau đó, nửa đêm Wells liền nhìn thấy Dillow đẩy giường nhỏ chính mình, rón rén hướng một bên khác dịch chuyển, tuy rằng phía dưới có bánh xe, thế nhưng trước khi ngủ Sở Du Nhiên sợ giường sẽ động, đóng lại công năng bánh xe, Dillow dịch rất lao lực. Cho dù như vậy, cũng có thể nhìn ra ý tứ của cháu trai ngu xuẩn, tiểu tử muốn đem giường của bé tụ lại cùng giường của bọn nhỏ, cùng ngủ.
Wells cứ như vậy lẳng lặng nhìn Dillow giằng co mười phút, sau đó biến thành thú thân, nhảy xuống ngậm thịt sau gáy các con, ngậm lên giường, ôm vào trong lòng ngủ.
Lập tức liền khiến Dillow đang chuyển giường trầm mặc tức giận vỗ đất!
Tại sao bé không biết ngậm lại đây!
Bé có phải là ngốc!
Thông minh bại bởi chú ngu xuẩn! Không thể nhẫn nhịn a không thể nhẫn nhịn!
Tâm linh bị thương tổn Dillow điện hạ đến sáng ngày thứ hai đều ủ rũ, không nghĩ đi học.
Sở Du Nhiên vừa rời giường, liền thấy Dillow nằm lỳ ở trên giường, dùng một loại ánh mắt bắt nạt nhìn Wells, ngay cả tinh thần đứng lên chiến đấu đều không có. Sờ sờ lỗ tai báo nhỏ, Sở Du Nhiên cảm thấy nhiệt độ tiểu tử bình thường, lại sờ sờ bụng, phát hiện cũng không phồng bụng, nhưng là Dillow vẫn là ủ rũ ủ rũ, Sở Du Nhiên cúi đầu hỏi bé: “Dillow, con làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?””Trong lòng nó không thoải mái.” Wells đem Émile ôm trở về, không cho bé bò loạn, nhìn Dillow ánh mắt tràn đầy ý cười.
Sở Du Nhiên trừng mèo lớn ngồi trên giường liếc mắt một cái, sáng sớm liền bắt đầu đùa đứa nhỏ. Sở Du Nhiên còn không biết, không chỉ là đại sáng sớm, tối hôm qua nửa đêm Wells đã đùa Dillow khiến bé hậm hực cả đêm.
Dillow cũng trừng Wells liếc mắt một cái, không vui nói: “Thầy giáo, con không muốn đi học.”
“Tại sao?” Đây chính là lần thứ nhất Dillow chán ghét đi trường học, Sở Du Nhiên hoảng sợ, “Thân thể không thoải mái? Thầy giáo mắng con? Tiểu đồng bọn không đùa với con? Trường học cơm ăn không ngon?”
Wells sách một tiếng, đều nói tình mẹ rộng lớn, quả cầu lông như vậy tuyệt đối sẽ đem đứa nhỏ chiều hư. Trong lồng ngực Asa ỷ vào khí lực lớn, đem Émile đánh gục cắn đuôi, kết quả bị Wells một móng vuốt nhấn đảo. Ai cũng không có thể bắt nạt “Khuê nữ” nhà hắn, con trai cũng không được! Giống cái, chính là dùng để sủng! Giống đực, từ nhỏ phải đả kích để trưởng thành!
Asa bất mãn mình bị nhấn đảo vụng về bò lên trên lưng Wells, nằm úp sấp liền cắn, Wells không hề bị lay động nhìn con vật nhỏ dằn vặt, đợi đến khi Asa gặm sống lưng mấy cái, đem con vật nhỏ quăng xuống, giống như quăng Dillow khi còn bé.
Thấy cảnh này Dillow càng không muốn đi học, bé muốn ở nhà giúp đỡ đệ đệ đánh chú ngu xuẩn, cũng muốn để đệ đệ bò lên trên lưng của mình, cùng đi chơi.
Không quản Sở Du Nhiên hỏi thế nào, Dillow cũng không nói, rõ ràng là không muốn đi trường học. Sở Du Nhiên không có biện pháp, Dillow lần thứ nhất phản nghịch không muốn đi, không tìm được nguyên nhân Sở Du Nhiên cũng không muốn ép bé, hướng dẫn nói: “Vậy hôm nay chúng ta không đi, thầy thay con cùng thầy giáo xin nghỉ, vậy ngày mai thì sao? Ngày mai có đi hay không?”
Dillow ánh mắt sáng lên, trong nháy mắt đem đầu đang cúi dựng lên, “Ngày mai đi!”
“Vậy chúng ta nói xong rồi, nam tử hán nói chuyện phải giữ lời, không cho đổi ý.”
Wells có chút bất mãn, Sở Du Nhiên nhanh chóng đánh gãy hắn, Dillow một năm này đều thật biết điều, tình cờ có ý nghĩ của chính mình rất không sai, không thể để cho bé hoàn toàn dựa theo ý nghĩ trưởng thành của người lớn, bằng không sau khi lớn lên tuyệt đối biến thành con rối mặc cho người ta xoay chuyển.
Dillow điện hạ hưng phấn, ăn uống no đủ liền mang theo hai đệ đệ chạy loạn, phía dưới móng vuốt nhấn một quả bóng cao su, chơi đùa đặc biệt có thứ tự, thế tất để bọn đệ đệ thấy rõ tài năng của chính mình, để bọn đệ đệ từ nhỏ đã sùng bái bé!
Sở Du Nhiên lúc này cũng nhìn ra rồi, tiểu tử căn bản không có tật xấu, chính là không nỡ quả cầu lông trong nhà. Lắc đầu cười, Sở Du Nhiên đem quả trứng còn chưa ra đời từ trong chăn ôm ra, thả vào trong ngực từ từ vuốt ve. Lão Tứ chưa ra đời, Wells gọi bé là Caesar, vừa nghe cũng rất có sức chiến đấu! Vì vậy Sở Du Nhiên liền đem Caesar đặt ở dưới ánh mặt trời, để cho bé một bên tắm nắng một bên nhìn các ca ca chơi đùa.
Chỉ chốc lát sau, Dillow chạy về đến uống nước, thừa dịp Sở Du Nhiên đọc sách không chú ý, đem Caesar xem là cái cầu, hai cái móng vuốt vội vã kéo, liền lăn đi. Lindsay sau khi nhìn thấy ở phía sau nóng nảy đuổi, nhìn tận mắt Dillow mang theo hai đệ đệ liều mạng gặm vỏ trứng, muốn đem lão Tứ gặm ra, khiến Linsday sợ đến mặt mũi trắng bệch.
————
Biết đến bọn đệ đệ Dillow đã ra đời, Dillow vẫn không có đi học, mấy tên tiểu tử vừa thương lượng: Chúng ta đi xem đệ đệ Dillow đi, nhìn lại một chút thầy giáo mỹ nhân, thuận tiện hỏi Dillow tại sao không đến đi học.
Chờ đến thời gian tan học, Sở Du Nhiên liền nghênh đón một đám tiểu tử đôi mắt óng ánh muốn nhìn quả cầu lông. Bởi vì bọn họ còn quá nhỏ, giấc ngủ mỗi ngày thời gian rất nhiều, ngoại trừ buổi trưa cùng Dillow chơi một hồi, buổi chiều luôn luôn ngủ. Hai thằng nhóc một đen một trắng, tất cả đều thịt vô cùng, ôm nhau ngủ đặc biệt thơm ngọt.
Caly rốt cục gặp được tiểu bảo bảo màu trắng, còn là một giống cái, nhìn ra sau này sẽ giống như thầy giáo, nghĩ tới đầy hưng phấn le lưỡi một cái, duỗi ra móng vuốt nhỏ muốn đâm đâm Émile đang ngủ say.
Dillow một móng vuốt vung tới, khuôn mặt ngu ngốc này lại dám dùng móng vuốt cay bẩn đụng đệ đệ đáng yêu nhuyễn manh như thế! Cậu nói cậu có phải là đứa não tàn, có phải là bệnh thần kinh, có phải là cái thối lưu manh không! Có loại khốn nạn đi ra quyết đấu a!
Caly quay đầu, không để ý tới Dillow khiêu khích, như trước lén lút duỗi móng vuốt muốn sờ một chút, Dillow tức giận lông đều nổ, tiểu chó săn không biết xấu hổ này! Nhất định phải đánh một trận!
Wells từ quân bộ trở về, liếc mắt liền thấy thấy bảy, tám con tiểu tử vây quanh bên giường xem con trai hắn, còn có một tiểu sắc lang lại dám duỗi móng vuốt! Sắc mặt lạnh lùng hoàng đế bệ hạ nhanh chân tiến vào phòng ngủ, không nhìn ánh mắt tất cả mọi người, đem Émile còn đang ngủ nhét vào túi, shứa sang lại quân trang của chính mình, sắc mặt không thay đổi đi mất.
Bọn nhỏ: ( ⊙o⊙)
Sở Du Nhiên đỡ trán, cái này mưu mô nhi khống!
Hết chương 52.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...